❖ 4 ❖
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên khi Maho và Tsukimura vào bên trong nhà hàng thì thấy đã chật cứng. Những chiếc bàn dài xếp thành một dãy nhưng không còn chỗ nào rộng rãi cả. May mắn là ông Tetsuro và bà Sayuri đã ở đó và giữ chỗ cho họ.
“Bố mẹ đợi bọn con có lâu không ạ?” Tsukimura vừa cởi mũ bảo hiểm vừa xin lỗi. Mặt anh đẫm mồ hôi.
“Ha ha ha!” Ông Tetsuro cười sảng khoái. “Trông con có vẻ mệt lắm rồi ấy nhỉ?”
“Vâng. Con đau nhừ cả người rồi.”
“Ừ thì, ai lúc đầu cũng thế mà.” Nói rồi ông Tetsuro liếc sang bàn bên cạnh. Ông nhăn mặt và một rãnh sâu hằn lên giữa trán. “Này, những đồ này là của mấy người đấy à? Bày cả ra như thế này thì người khác ngồi làm sao được? Để nó ở bàn mình thôi chứ.” Ông nói với mấy người trẻ đang ngồi cười nói bên cạnh.
Trên bàn là găng tay và kính bảo vệ. Mấy cô cậu thanh niên rụt cổ lại, vội vàng nói “Cháu xin lỗi!” rồi thu chúng về. Chắc họ cũng chỉ mười mấy hai mươi tuổi. Thể nào họ cũng nghĩ là “ông già lắm điều” cho xem.
Ông Tetsuro nhìn xuống chân những người trẻ tuổi và trề môi ra.
“Quả nhiên là mấy đứa chơi trượt ván.” Ông hạ giọng thì thầm. “Đám này chẳng biết phép tắc gì cả.”
Tsukimura không nói gì, anh chỉ lắc đầu. Đúng là đám thanh niên bên cạnh không để ý mấy đến xung quanh thật, nhưng nó chẳng liên quan gì đến trượt ván cả. Là tại tính người thôi. Ngay lúc này thì, trong số những người trượt tuyết ở đây, cũng có rất nhiều người đang chiếm cả một cái bàn chỉ để đồ của riêng mình. Nhưng nếu Tsukimura nói ra thì lại chỉ khiến ông Tetsuro khó chịu nên anh lại thôi.
“Haruki, con nhìn đi. Bộ dạng như thế kia kìa.” Ông Tetsuro tru môi nói.
Tsukimura nhìn ra hướng bố vợ chỉ. Đó là lúc hai người trượt ván bước vào trong cửa hàng.
“Có gì không ổn ạ?” Tsukimura hỏi.
Ông Tetsuro nheo mày có vẻ khó chịu.
“Nhìn cho kỹ đi. Quần sao lại trễ thế kia nhỉ? Rộng thùng thình như thế mà vẫn đi được thì kể cũng tài.”
“Ha ha ha!” Tsukimura đồng tình với bố vợ. Hình như ông không vừa ý với kiểu quần trễ, đặc trưng của quần áo trượt ván.
“Cũng được mà bố.” Maho nói. “Đó là thời trang mà.”
“Thời trang cái gì? Lôi thôi thì có. Cho bố được nói thì đó đúng là kiểu ăn mặc của mấy thành phần bất hảo mà.” Ông Tetsuro nhăn nhó.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trông đứng đắn tay cầm mũ bảo hiểm và lon cà phê bước đến bên cạnh ông Tetsuro và hỏi “Xin lỗi, chỗ này còn trống chứ ạ?”
“Ừ, còn trống đấy.” Nói rồi ông liếc nhìn xuống chân người đàn ông. Chắc là để xem xem anh ta là tay chơi trượt tuyết hay trượt ván.
Người đàn ông kéo ghế, vắt chiếc áo vào tựa ghế rồi ngồi xuống. Anh ta khoảng ba mươi lăm tuổi. Cách anh ta di chuyển khiến người ta không khỏi thắc mắc rằng có phải anh đang đi một đôi ủng trượt tuyết.
Anh ta giật nắp lon cà phê, uống liền một hơi trông rất ngon lành rồi hướng khuôn mặt góc cạnh vì bị cháy nắng sang phía gia đình Tsukimura. “Cả nhà đi trượt tuyết đấy ư?”
“Vâng. Anh nói là gia đình...” Tsukimura đáp.
“Chúng tôi là một gia đình đấy.” Ông Tetsuro cười nhăn nhó. “Cậu ấy là chồng của con gái tôi. Vì nó chẳng mấy khi trượt tuyết và cũng bảo nếu có đi thì dẫn đi cùng nên tôi đã dẫn tới đây đấy. Ngày xưa chúng tôi từng là gia đình trượt tuyết.” Ông giải thích với người đàn ông.
“Vậy ạ? Thực ra ban nãy cháu có nhìn từ xa. Cháu thấy kể cũng hơi lạ. Đúng là trông cả gia đình bác hình như đã quen trượt tuyết rồi, nhưng tự nhiên lại có lẫn một người mới chơi lần đầu nên... Như vậy là thắc mắc của cháu đã được sáng tỏ rồi.” Người đàn ông cười. “Nhưng cháu thấy ghen tị với gia đình của bác lắm. Không phải từ giờ trở đi chuyến du lịch của cả gia đình sẽ trở nên thú vị hơn sao?”
“Tôi cũng kỳ vọng như vậy đấy. Nhưng anh con rể này cũng phải cố gắng nữa cơ. A ha ha.” Ông Tetsuro cười phấn chấn. Hình như ông vui vì đã có người chơi trượt tuyết tiếp chuyện với mình.
“Cháu nghĩ sẽ trượt được thôi. Bởi vì có thầy giáo giỏi ở đây rồi mà.” Nói rồi người đàn ông quay về phía ông Tetsuro. “Cháu đã xem bác trượt rồi. Kỹ thuật khá là điêu luyện. Có phải bác đã tham gia thi đấu chính thức ở đâu rồi không?”
“Ồ, không.” Ông Tetsuro xua tay. “Tôi cũng từng mấy lần tham gia ở các giải đấu nhỏ, nhưng không phải là giải đấu trình độ cao gì hết. Với cả đó là chuyện của ngày xưa rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn vui vẻ trong không gian của riêng mình thôi.”
“Vậy ư? Nhìn bác trượt mà cháu cứ nghĩ chắc trước đây bác phải là vận động viên cơ đấy.”
“Cảm ơn cậu. Thì đúng là hồi còn trẻ tôi cũng được học hành bài bản thật.”
“Chắc là như thế rồi. Cháu nghĩ nếu không phải vậy thì bác không thế trượt được như thế đâu.”
“Ôi, cậu quá khen.” Ông Tetsuro cười ngượng ngịu. Được khen cũng không hẳn là không tốt.
“Cậu đến có một mình thôi à?” Bà Sayuri đứng bên cạnh hỏi.
“Vâng ạ. Hôm nay cháu được nghỉ. Cháu nghĩ thỉnh thoảng mình cũng cần được vui chơi thảnh thơi một chút.”
“Cậu được nghỉ à?” Ông Tetsuro hỏi.
“Bình thường thì cháu làm việc ở đây.”
“Ồ.” Ông Tetsuro mở to mắt ngạc nhiên. “Công việc của cậu là như thế nào?”
“Cháu là nhân viên tuần tra, cứu hộ.” Người đàn ông khẽ đáp.
“Thảo nào, thảo nào...” Anh mắt ông Tetsuro đầy ngưỡng mộ. “Thế thì chắc cậu trượt tuyết cừ lắm nhỉ?”
“Không được như thế đâu ạ.” Người đàn ông cười và lắc đầu. Hình như anh ta hơi xấu hổ. Gia đình bác có hay tới khu Satozawa không ạ?
“Tôi đã tới đây một lần từ lâu lắm rồi. Cho nên tôi có nhớ mấy cung đường ở đây đâu. Tôi không biết mình nên trượt ở chỗ nào. Tại vì chỗ này rộng quá.”
Người đàn ông gật đầu.
“Nếu bác đồng ý thì để cháu hướng dẫn cho gia đình mình có được không ạ? Có mấy cung đường cháu rất muốn giới thiệu cho mọi người đấy. Cả những chỗ có cảnh đẹp nữa.”
“Ồ.” Ông Tetsuro mừng rỡ. “Có phiền cậu không?”
“Cái ông này!” Bà Sayuri nắm lấy khuỷu tay ông Tetsuro. “Ông đúng là mặt dày.”
“Bác đừng bận tâm đến cháu. Cháu sẽ rất vui nếu được trượt cùng mọi người, còn hơn là phải trượt một mình. Đương nhiên nếu gia đình muốn trượt riêng thì cháu cũng không ép đâu ạ.” Người đàn ông ôn tồn nói.
“Mọi người định thế nào?” Ông Tetsuro quay sang hỏi ý kiến mọi người.
“Con muốn được anh ấy hướng dẫn cho.” Maho giơ tay phải lên đồng ý.
“Vậy à? Haruki thì sao?”
“Chỗ đó có phanh và rẽ được không anh?” Tsukimura hỏi người đàn ông.
“Nếu cậu đã phanh và rẽ được rồi thì trượt thoải mái.”
Ông Tetsuro nhăn mặt, gãi đầu. “Ta chỉ cho trượt kiểu đó hôm nay thôi đấy nhé.”
“Vậy ta quyết như thế nhé. Nhờ gia đình mà hôm nay cháu có một ngày nghỉ thú vị.” Người đàn ông mỉm cười và nói.
Rồi họ cùng giới thiệu về nhau. Người đàn ông đó tên là Nezu.