❖ 5 ❖
Tsukimura nhìn thẳng về phía trước. Hai chân anh mở rộng, giẫm chặt lên ván. Anh vẫn đang hạn chế tốc độ nhưng vẫn đủ cảm nhận được rằng ván trượt đang lướt đi. Chất lượng của tuyết rất tốt, độ dốc cũng thích hợp, hơn thế nữa lại không có người. Cung đường đủ rộng để anh có thể trượt. Anh đã từng trượt ván ở đây rồi, tuy nhiên trượt tuyết lại mang đến cho anh cảm nhận hoàn toàn khác.
Người mới chỉ biết phanh và rẽ trên ván trượt như anh đã cảm thấy thú vị rồi thì chắc chắn những người có kỹ thuật điêu luyện như ông Tetsuro đang trượt ở phía trước đây còn cảm thấy tuyệt vời hơn nữa. Tsukimura thầm tưởng tượng trong đầu.
Anh loay hoay tìm cách trượt xuống thì thấy mọi người đang đợi mình ở giữa chừng.
“Haruki, con ổn chứ?” Ông Tetsuro hỏi.
“Vâng, kiểu gì cũng ổn mà bố. Cảm giác tuyệt lắm bố ạ.”
“Chỉ phanh với rẽ mà cũng tuyệt à? Để ta nói cho con nghe. Mất công tới đây rồi thì phải rưới thêm xốt mayonnaise mà ăn.” Sau khi ví von một cách kỳ cục, ông Tetsuro quay sang nhìn Nezu nói. “Nhưng tuyệt vời thật. Cảm ơn cậu đã hướng dẫn cho chúng tôi. Tôi nghĩ nếu để tự đi chắc chúng tôi không thể tìm được chỗ như thế này.”
“Bác nói thế cháu lại càng muốn giới thiệu nhiều hơn nữa cho gia đình mình.”
“Mà cậu trượt tuyết đẹp lắm. Ban nãy vì cậu khen nên tôi cũng có thể hiện một chút nhưng tôi thấy hối hận quá. Cậu mới chính là tay chơi chuyên nghiệp đó.”
“Không có chuyện đó đâu ạ.” Nezu xua tay. “Ngày trước cháu có làm việc cùng một nữ cảnh sát tuần tra ở đây. Cô ấy từng là thành viên trong đội trượt tuyết quốc gia thi đấu ở An-pơ. Nhìn cô ấy trượt mà cháu thấy muốn ghét chính bản thân mình kia đấy.”
“Có một người như vậy ở bên cạnh thì cũng có khi sẽ nghĩ như vậy thật. Nhưng những gì tôi thấy hôm nay thì trượt như cậu đã đủ chuyên nghiệp rồi.”
“Cháu cảm ơn bác. Bác Tsuchiya cũng không vừa đâu ạ.”
“Ấy, không không.”
“Chỉ có điều là...” Nezu hơi đổi giọng.
“Nói một cách tham lam thì cháu muốn dứt khoát hơn một chút. Có khoảnh khắc mép ván trượt không bám được vào bề mặt tuyết. Ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ đều hoàn hảo. Nên cháu mới thấy hơi tiếc.”
Ông Tetsuro quay người lại.
“Quả nhiên là cậu cũng biết sao? Đúng vậy đấy. Đó là tật xấu mà tôi mãi không sửa được.” Ông Tetsuro ngậm ngùi nói.
“Theo cháu là do cách suy nghĩ chứ không phải tật gì đâu. Khi bác gập và duỗi chân ra, bác có nghĩ về việc phần thịt dưới bắp chân chạm vào giày không ạ?”
“Tôi có nghĩ như thế. Không được ư?”
“Cũng không có gì xấu nhưng cháu nghĩ bác cần thay đổi suy nghĩ để có thể tiếp nhận thêm một giai đoạn nữa trước khi trượt. Lúc đó bác có thể gập hai đầu gối lại được không?”
“Như thế này à?” Ông Tetsuro hạ thấp hông xuống.
“Bác giữ nguyên tư thế đó và thử tưởng tượng như mình đang ngâm trong nước đến dưới đầu gối xem.”
Nghe Nezu nói, ông Tetsuro há hốc miệng ngạc nhiên, “Ơ, nước ư?”
“Đúng vậy. Như thế thì mặt nước sẽ không tạo thành những gợn sóng. Có nghĩa là bác hình dung phần đang ngâm trong nước sẽ không thể cử động được. Bác thử thực hiện động tác đứng lên ngồi xuống nhưng chỉ cử động phần từ trên đầu gối trở lên xem thế nào.
“Ơ, có làm được như vậy không nhỉ?” Ông Tetsuro vừa nghi ngại vừa cử động cơ thể một cách cứng nhắc.
“Đúng rồi, đúng rồi.” Nezu nói.
“Bác cứ làm thế là được. Nếu trong lúc trượt tuyết mà bác thực hiện được điều đó thì cháu nghĩ sẽ cải thiện được đấy.”
“Đúng là tôi có cảm nhận được lực truyền tới bề mặt tuyết.”
“Vậy bác để tâm và thử trượt xem thế nào. Ban đầu có thể có gì đó hơi là lạ, tới lúc quen được rồi chắc chắn bác sẽ thấy được sự khác biệt.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử.”
Ông Tetsuro bắt đầu trượt. Ông cũng rẽ nhiều lần. Có thể thấy, tư thế của ông trở nên đẹp hơn trước. Có thể là do ông ý thức về những gì Nezu đã chỉ cho mình.
“Đúng đấy bác, cứ như thế.” Nezu nói lớn rồi đuổi theo sau ông Tetsuro.
Ông Tetsuro dừng lại ở giữa chừng. Mọi người cũng chạy lại, tập trung ở chỗ ông.
“Bác làm như lúc vừa nãy cháu thấy tốt rồi đấy.”
Nghe Nezu nói thế, ông Tetsuro gật đầu.
“Tôi đã hiểu ra rồi. Tôi đã có cảm giác phần sau của chân nhấn xuống bề mặt tuyết.”
“Chính là nó. Bác cứ tiếp tục tập luyện thì nhất định còn tốt hơn nữa.”
“Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tôi học được nhiều thứ.”
“Tiếp theo chúng ta sẽ trượt liền một mạch đến chỗ trạm lên cáp treo cabin. Mọi người hãy theo cháu.” Nói rồi Nezu lướt đi. Đến cả Tsukimura cũng biết được đó là một tư thế trượt rất đẹp.
“Ôi, không ngờ là ngần này tuổi rồi mà tôi lại có thứ mới để học đấy. Đúng là môn trượt tuyết này càng học càng thấy kiến thức sâu rộng.” Ông Tetsuro phát biểu cảm tưởng của mình rồi cũng trượt đi. Tiếp theo là bà Sayuri.
Maho trước khi rời đi thì quay sang nói với Tsukimura: “Chắc bố vui lắm anh nhỉ?”
“Có vẻ như thế.”
Tsukimura trượt theo ngay sau Maho. Hình như Maho đang hạn chế tốc độ vì cô nghĩ cho Tsukimura. Vì Tsukimura từng nhiều lần trượt ván ở đây nên điều cô lo lắng không phải chuyện anh bị lạc đường, mà là sợ anh lại bị ngã.
Khi trượt được xuống dưới rồi thì cả năm người họ cùng lên cáp treo cabin.
“Kể ra thì khu trượt tuyết này đẹp thật.” Ông Tetsuro tháo kính và nhận xét.
“Ở đây vừa rộng rãi mà địa hình trượt tuyết cũng vô cùng phong phú. Nếu trượt ở đây thì có lẽ ai rồi cũng sẽ giỏi lên cho xem.”
“Cháu sẽ chuyển những lời này tới giám đốc của khu trượt tuyết.” Nezu cười đáp lại.
Bà Sayuri nhìn ra bên ngoài cửa sổ và bất chợt kêu “A!”
“Có chuyện gì vậy?” Ông Tetsuro hỏi.
“Ở chỗ như thế kia mà cũng có người kìa. Có được phép trượt ở đó không, cậu Nezu?” Bà chỉ tay xuống dưới.
Tsukimura vươn cổ ra nhìn theo phía tay bà Sayuri chỉ. Anh thấy lấp ló trong những bụi cây mọc san sát là bộ đồ màu sắc sặc sỡ. Hình như là của một người trượt ván.
Mặt Nezu tối sầm lại.
“Đó là khu vực cấm trượt tuyết đấy ạ. Khu đó nhiều người hay vào lắm. Bọn cháu mà phát hiện ra thì sẽ nhắc nhở họ, nhưng số lượng người vào đó chẳng hề giảm đi.”
“Lại mấy đứa trượt ván chứ gì? Bọn chúng chẳng biết cái gọi là luật lệ gì cả. Chỉ làm khổ người khác thôi.” Ông Tetsuro khó chịu nói.
“Không đâu ạ.” Nezu khẽ lắc đầu. “Đâu chỉ mỗi người chơi trượt ván không. Gần đây cũng có càng nhiều người trượt tuyết cũng vào đó.”
“Sao có chuyện đó được. Có nhưng rất ít thôi phải không?”
“Không hẳn như thế đâu bác. Hiện nay loại ván trượt dùng để trượt ở những chỗ tuyết dày đang rất phổ biến. Chính vì vậy càng nhiều người đến đây vui chơi. Chính vì thế đã làm cho số người trượt tuyết ở bên ngoài cung đường được xây dựng sẵn ngày càng tăng.”
“Thế thì... Không được rồi.”
“Vâng. Về phía ban quản lý thì họ cũng đã tiếp nhận được tình huống này rồi. Mặc dù họ cũng đang cho mở rộng thêm những khu vực có thể trượt tuyết được nhưng đúng là có nhiều người không thể thắng nổi cái ham muốn được trượt tuyết ở những nơi không có bóng người. Tiện đây thì...” Nezu nói tiếp. “Bác Tsuchiya nghĩ thế nào về việc trượt ở khu tuyết dày? Trong số những người trượt tuyết, có nhiều người lớn tuổi không thích trượt ở chỗ đó lắm.”
“Ồ không đâu.” Ông Tetsuro ngồi thẳng dậy. “Nếu có thể trượt tuyết được thì bất kể đó là chỗ nào tôi vẫn thích. Tôi còn không ngại trượt ở những chỗ tuyết bị đóng băng hay địa hình mấp mô, chứ đừng nói là những nơi tuyết dày. Tôi thèm trượt ở chỗ đó lắm luôn ấy chứ. Tôi cũng không cần ván chuyên dụng đâu.” Ông Tetsuro hừng hực khí thế.
“Thế thì tốt rồi. Thực ra có một chỗ này vừa rộng vừa rất nhiều tuyết bột. Nếu bác không từ chối thì cháu sẽ dẫn bác tới đó.”
“Ồ, tôi hồi hộp quá, không biết nó là nơi như thế nào đây. Nhưng mà có người mới chơi nên...” Ông Tetsuro nhìn Tsukimura đầy lo lắng.
“Cũng có cung đường vòng nên không sao ạ. Ta có thể gặp lại nhau ở bên dưới.”
“Thế thì tôi yên tâm rồi. Bột tuyết à... Hay đấy.” Ông Tetsuro liếm môi.
Xuống khỏi cáp treo cabin, Nezu lại trượt trước dẫn đường. Tsukimura ban nãy chỉ biết phanh và rẽ cũng đã trở nên quen dần với trượt tuyết. Ngay lúc đó, anh nhận ra nơi mà Nezu đang hướng tới cũng chính là nơi anh và những người bạn trong đội trượt ván nhất định sẽ tới trượt. Đó là khu độc đáo, rất ít người vào.
Chính là chỗ mà Tsukimura nghĩ đến. Từ con đường rừng có một nhánh nhỏ. Mặc dù nó là cung đường được ghi trên bản đồ nhưng sau khi tuyết rơi, lối vào bị che khuất nên những ai không biết sẽ không tới đây trượt tuyết.
“Để cháu vào xem tình hình tuyết thế nào đã nhé.” Nezu nói, rồi anh tháo ván trượt, đi bộ vào bên trong đám tuyết. Vì đi ủng nên anh di chuyển khá là khó khăn.
Sau khi nhìn vào phía dưới địa hình dốc, Nezu vòng hai tay lên đầu ra hiệu mọi thứ đều tốt đẹp và anh quay trở ra.
“Quá ổn. Không có ai tới trượt tuyết cả, cũng không có vết ván trượt.”
“Thế thì còn gì bằng.” Ông Tetsuro nói.
“Bọn tôi làm gì bây giờ?” Bà Sayuri hỏi. “Tôi không trượt được ở khu vực tuyết dày đâu.”
“Vậy bác hãy đi thẳng theo con đường rừng này đi ạ. Phía tay phải có một cung đường tuyết cứng. Nếu bác trượt xuống phía dưới sẽ gặp cháu và bác trai ở đó.” Vừa nói, Nezu vừa định đeo ván trượt vào. Nhưng mãi mà anh không xỏ vào được, “Ơ, sao vậy nhỉ? A, có khi nào...” Anh nhìn vào đai của ván trượt và tặc lưỡi.
“Có chuyện gì sao?” Ông Tetsuro hỏi.
“Đai trượt tuyết của cháu cũ rồi nên thỉnh thoảng nó gặp sự cố. Tệ quá. Không có dụng cụ ở đây thì cháu không sửa được. Cháu sẽ gọi điện cho đội tuần tra và nhờ ai đó mang đến đây.” Nezu xỏ tay vào túi áo.
Đúng lúc đó thì có vài người trượt ván đi tới.
“Ơ, có phải anh Nezu đấy không? Anh đang làm gì thế?” Một người trong số đó cất tiếng hỏi. Giọng nói có vẻ khá trẻ.
“Ồ, là các cậu đấy à? Tôi được nghỉ nên đang hướng dẫn những người này ở đây.”
“Hưm, vậy à?” Người trẻ tuổi liếc sang gia đình Tsukimura. Ông Tetsuro thì nhìn đi chỗ khác.
“Các cậu định trượt xuống bên dưới đấy à?” Nezu hỏi đám thanh niên.
“Vâng ạ. Có chuyện gì không anh?”
“Xin lỗi, hôm nay các cậu trượt đường khác được không? Tôi muốn những vị khách này được tận hưởng tuyết bột.”
“Cậu Nezu...” Ông Tetsuro xen vào. “Cậu không phải nghĩ cho tôi đâu.”
“Không sao ạ. Mọi người đã tới tận đây rồi. Thế nào, được chứ? Bọn em lúc nào mà chẳng trượt được ở chỗ này.”
“Em hiểu rồi. Nếu vậy em sẽ nhường cho anh. Phải ưu tiên khách ở bên ngoài trước. Được không các cậu?” Những người còn lại gật đầu khi nghe đội trưởng nói vậy.
“Trong số các cậu có ai đi giày cỡ hai bảy centimét không?”
“Có em.” Một cậu thanh niên trẻ tuổi, cao lớn giơ tay.
“May quá. Thật ra là đai trượt tuyết của anh vừa mới bị hỏng một bên. Cậu đổi cho anh có được không? Anh sẽ trả cho cậu khi anh xuống phòng tuần tra.”
“Được ạ. Giỏi như anh Nezu cũng không thể trượt tuyết bột bằng một chân được.” Nói rồi cậu thanh niên thân hình cao lớn tháo đai rồi tháo cả giày ra.
“Ơ?” Ông Tetsuro nhìn Nezu. “Cậu đổi cả giày ư? Cậu sẽ trượt ván à?”
“Vâng ạ. Nói gì thì nói, đó mới là nghề chính của cháu.”
“Nghề chính ư?”
“Anh Nezu từng là vận động viên snowboard cross đấy bác. Mà còn là ứng cử viên đi thi Olympic cơ.” Một trong số những thanh niên nói. “Dù anh ấy chỉ dừng lại ở vị trí ứng cử viên thôi.”
“Ai bảo cậu kể mấy chuyện đó ra làm gì.” Nezu tháo giày trượt tuyết ra và bắt đầu xỏ vào giày trượt ván của cậu thanh niên có thân hình cao lớn.
Tsukimura quay sang thăm dò thái độ của ông Tetsuro. Anh thấy ông bố vợ đã sáu mươi sáu tuổi của anh sửng sốt không nói lên lời.
Khi Nezu xỏ vào đôi giày và cài đai trượt tuyết vào thì cậu thanh niên thân hình cao lớn cũng xong giai đoạn chuẩn bị. Tuy nhiên cậu ta chỉ lắp ván trượt tuyết vào chân bên phải. Một cậu thanh niên khác thì ôm chiếc ván còn lại.
“Thôi, gặp anh sau nhé, anh Nezu.” Cậu thanh niên thân hình cao lớn nói.
“Ừ, phiền cậu quá.”
Nhóm thanh niên trượt ra chỗ khác. Cậu thanh niên thân hình cao lớn chỉ trượt bằng một chân nhưng có vẻ cũng không gặp phải vấn đề gì. Nhìn dáng cậu ta có thể nhận ra ngay đó là người có trình độ cao.
“Tất cả bọn họ đều có bằng trượt tuyết cấp độ một đó bác.” Nezu nói với ông Tetsuro mà mặt cứ bình thản như không.
“Vậy... ư?” Ông Tetsuro ấp úng đáp lại.
“Mấy cậu đó cũng ngoan quá cậu Nezu nhỉ. Còn trẻ thế đã biết nhường cho khách.” Bà Sayuri cảm kích.
“Anh Haruki!” Maho gọi. “Mình cũng đi chứ? Ta sẽ trượt xuống dưới trước và xem bố trượt ở trên này.”
“A, cũng hay đấy. Vậy con xuống trước nhé.” Tsukimura nói với ông Tetsuro.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ căn thời điểm và xuống.”
Tsukimura cùng Maho và bà Sayuri trượt xuống phía dưới. Khi đi vào đoạn đường rừng thì ở bên trái hiện ra một cung đường trượt nên ba người họ rẽ vào đó. Đó là một cung đường khá dễ chịu với lớp tuyết cứng.
Khi vừa xuống được phía dưới, Tsukimura nhìn lên phần đường dốc bên tay trái. Cả một vùng tuyết bột rộng lớn bao phủ.
“Điên quá.” Tsukimura bất giác thốt lên. “Thèm trượt quá. Tuyết đẹp thế kia cơ mà!”
Hình như Maho đã nghe thấy, cô liếc sang nhìn mẹ và đưa tay trỏ lên miệng ra hiệu cho Tsukimura kiềm chế.
Một lúc sau thì bụi tuyết từ trên dốc bắt đầu rơi xuống. Người làm tung bay đám tuyết ấy là ông Tetsuro. Ông khoan khoái trượt trên lớp tuyết bột không có dấu vết của người đến trước. Vì đó là món khoái khẩu của ông nên kỹ thuật trượt tuyết cũng khỏi phải bàn.
Trong khi đó, Nezu cũng miệt mài trượt ván bám sát theo ông Tetsuro. Dáng trượt của anh làm người ta bị mê hoặc. Vừa có thần thái dũng mãnh vừa tạo cảm giác thăng bằng, ổn định đến mức đáng nể.
Ông Tetsuro tiến về phía Tsukimura và mọi người.
“Ông thấy thế nào?” Bà Sayuri hỏi.
“Ừ, tuyệt vời.” Nói rồi ông Tetsuro quay người lại.
Nezu trượt ván xuống chỗ ông rồi dừng lại. “Bác thấy thế nào ạ?” Anh tự tin hỏi ông Tetsuro.
“Trên cả tuyệt vời. Lâu lắm rồi tôi mới lại có được cảm xúc như thế này.”
“Đúng thế mà. Bác trượt thêm một hiệp nữa chứ ạ? Nếu đi lên bằng cáp treo ngoài trời sẽ lên nhanh thôi ạ.”
“Vậy ta trượt thêm một hiệp nữa chứ nhỉ?”
“Ta đi thôi bác.” Nói rồi Nezu lướt đi. Ông Tetsuro nhìn theo anh và nói.
“Đúng là cậu ta đang trượt ván rồi...”
“Thì họ đã nói nghề chính của anh ấy là trượt ván còn gì bố...”
Ông Tetsuro im lặng gật đầu khi Maho nói như vậy rồi ông cũng lướt đi. Nhìn từ đằng sau có thể thấy trông ông rất thư thái.