← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖

Bầu trời đêm đầy sao nhìn từ cửa sổ phòng trọ trong khu nghỉ dưỡng tuyệt đẹp. Có lẽ ngày mai trời sẽ nắng đây. Cũng sắp bước sang giữa tháng Ba. Và ở khu suối nước nóng Satozawa này thì không còn mấy đợt tuyết rơi nữa. Nghĩ như vậy nên Tsukimura lại càng thấy tiếc khi hôm nay anh đã không được trượt ván trên lớp tuyết bột.

“Nhưng...” đúng lúc anh đang nghĩ như vậy thì có tiếng động ở phía sau. Anh quay sang thì thấy cửa kéo mở ra, Maho trong bộ yukata 18 bước vào. Trông mặt cô rất hồng hào. Hình như cô vừa được thong thả ngâm mình trong suối nóng. “A, dễ chịu quá!” Cô ngồi quỳ trước chiếc bàn và lấy túi đồ trang điểm ra.

“Mẹ có hỏi em gì không?” Tsukimura quay sang Maho.

Maho vừa thoa nước hoa hồng lên mặt vừa cười rất tươi.

“Hình như bố sốc lắm. Mà cũng phải thôi. Tự nhiên bố lại thành ra thân thiết với người chơi trượt ván, lại còn được anh ấy chỉ cho cách trượt tuyết. Em nghĩ chắc bố bị tổn thương lòng tự trọng lắm. “

“Hẳn là thế rồi.” Tsukimura ngồi xuống phía đối diện Maho.

“Nhờ thế mà chắc từ giờ trở đi bố sẽ không nói xấu trượt ván nữa. Đúng y như kế hoạch. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ quá anh nhỉ.”

“Ừ, phải đấy.”

“Sau đó chúng ta sẽ báo cho Hashimoto. Chiến dịch đã thành công và cảm ơn cô ấy.” Maho vừa hát thầm vừa tiếp tục dưỡng da.

Hashimoto là một cô gái làm ở bộ phận ẩm thực trong khách sạn nơi Tsukimura và Maho đang làm việc. Vô tình họ có duyên với nhau và trở nên thân thiết. Tháng trước, Hashimoto cũng là một trong những thành viên cùng Tsukimura tới khu suối nước nóng Satozawa này.

Thực ra thì chuyến du lịch hôm đó đã có đôi chút sự cố. Vốn dĩ ban đầu, tiền bối của họ đã lên kế hoạch bất ngờ để định cầu hôn Hashimoto. Tsukimura và Maho cũng hợp tác giúp đỡ. Nhưng đột nhiên người yêu cũ của Hashimoto lại xuất hiện và cầu hôn cô ấy trước. Thật không thể ngờ là Hashimoto lại chấp nhận lời cầu hôn đó. Càng nhìn tiền bối, Tsukimura và Maho lại càng cảm thấy anh thật đáng thương khi lẽ ra người cầu hôn phải là anh.

Chuyện đó tạm gác lại. Người cần nhắc tới ở đây chính là nhân viên tuần tra, cứu hộ, người đã giúp đỡ anh chàng người yêu cũ của Hashimoto bằng cách chở anh ta trên chiếc xe trượt tuyết đi tìm Hashimoto. Hình như người yêu cũ của Hashimoto là khuôn mặt khá quen thuộc ở khu trượt tuyết Satozawa này.

Việc Tsukimura và Maho quen với anh chàng nhân viên tuần tra, cứu hộ đó cũng bắt nguồn từ câu chuyện sau đây.

Theo như Maho kể, thì lúc đi cùng với Hashimoto, cô có than thở về việc bố mình rất ghét trượt ván và về chuyến đi trượt tuyết lần này. Biết chuyện, Hashimoto đã nảy ra một ý tưởng.

“Nếu cậu tới khu Satozawa thì tớ có người quen đang làm việc ở đó đấy. Hay để tớ trao đổi với anh ấy xem sao. Anh ấy là nhân viên tuần tra, cứu hộ. Không biết anh ấy có giúp gì cho chúng ta được không nhỉ?”

Cũng chỉ là một câu chuyện tình cờ thôi. Maho cũng không biết có đi đến đâu hay không nhưng cô vẫn thử nhờ Hashimoto giúp đỡ. Nào ngờ, hình như Hashimoto đã trao đổi với người nhân viên kia giúp cô thật. Vài hôm sau thì có một tin nhắn được gửi tới Tsukimura. Tiêu đề tin nhắn là “Trượt tuyết ở khu suối nước nóng Satozawa”.

Nội dung tin nhắn như sau.

Tsukimura rất bất ngờ, anh vội trả lời ngay. Nội dung là liệu có đúng là có một cách hay để thuyết phục được bố vợ hay không.

Ngay lập tức, anh nhận được câu trả lời rằng anh ta không nói trước được kế hoạch nhất định sẽ thành công, nhưng anh ta rất tự tin vào kế hoạch của mình. Anh ta còn nói thêm rằng mình rất muốn hợp tác để phát triển một khu trượt tuyết mà những người chơi trượt ván, trượt tuyết cùng chơi vui vẻ, thân thiết bên nhau.

Sau đó, họ còn trao đổi thư từ thêm nhiều lần nữa. Nezu hỏi thăm cả về kỹ thuật trượt tuyết của ông Tetsuro. Nhưng anh ấy không nói cho Tsukimura biết kế hoạch cụ thể là gì. Tsukimura nghĩ có lẽ làm như vậy kế hoạch sẽ càng thuận lợi hơn. Sau khi bàn bạc xong thì họ thống nhất, khi gặp nhau ở khu trượt tuyết, họ sẽ giả vờ như không hề quen biết nhau.

Tóm lại, từ thời điểm Nezu xuất hiện thì mọi chuyện đều đã được dàn dựng trước. Kể cả chuyện đai trượt tuyết của Nezu bị hỏng khi họ ở trên khu tuyết bột đến sự xuất hiện của những thanh niên sống ở khu vực đó cũng là một phần trong kế hoạch của Nezu.

“Việc anh làm quả là có ý nghĩa to lớn với tôi.” Tsukimura cảm động nói. Kế hoạch đã thành công rực rỡ. Thực tế thì từ đó trở đi, ông Tetsuro không bao giờ mở lời ra nói xấu những người chơi trượt ván nữa.

“Này, anh định chọn thời điểm nào thế?” Maho nhìn Tsukimura với ánh mắt tinh nghịch.

“Chuyện gì cơ?”

“Thì...” Maho tiếp tục. “Thời điểm anh thú nhận với bố mẹ anh là tay chơi trượt ván ấy. Em cũng phải khai ra việc em đang chơi trượt ván nữa.”

“Ừ, cũng đúng nhỉ.” Tsukimura khoanh tay, trầm tư suy nghĩ.

Đúng là đêm nay, ông Tetsuro vẫn còn quá xúc động nên chắc không nổi giận gì đâu. Có lẽ còn chẳng buồn tranh luận nữa không chừng.

Tsukimura lại nhớ đến câu Nezu nói với ông Tetsuro lúc họ chia tay để ra về.

“Việc quan trọng nhất đối với những người kinh doanh khu trượt tuyết như chúng cháu đó chính là việc phải hiểu được tâm trạng của khách hàng. Khách hàng có cả những người chơi trượt tuyết và người tới chơi trượt ván. Nếu chỉ để ý đến một trong hai đối tượng khách hàng này thôi thì sẽ quả là thiếu sót với những người còn lại. Vì thế, việc tìm hiểu tâm tư của cả hai đối tượng khách hàng này là tối quan trọng với chúng cháu.

Cảnh ông Tetsuro đứng nghe những lời này giống như cậu học sinh đang bị thầy giáo mắng vậy. Vì ông Tetsuro đeo kính nên Tsukimura không nhìn thấy biểu cảm của ông, nhưng trên khuôn mặt nhìn nghiêng có thứ gì đó giống với cảm giác khi bại trận.

“Hồi hộp phết nhỉ. Chắc bố thất vọng lắm cho mà xem. Nhưng ngày mai, chúng ta sẽ được chơi trượt ván thỏa thích. Hơi tiếc là đồ lại phải đi thuê.”

Nghe Maho nói, trong lòng Tsukimura lại chộn rộn lên những cảm xúc khó tả. Nếu ông Tetsuro mà biết được rằng cả hai bọn họ đều chơi trượt ván, nhất định ông sẽ buồn ghê gớm.

Nhưng làm như thế liệu có được không? Làm như thế liệu anh và Maho có thể vui được không?

“Maho này...” Tsukimura nói. “Ta đừng làm thế.”

“Ơ, anh đang nói về chuyện gì?”

“Thì chuyện khai với bố ấy. Anh không muốn làm bố sốc hơn nữa. Chắc bố đã hiểu rồi. Anh nghĩ bố đang thay đổi cách nhìn với môn trượt ván. Thế thì ta cứ để vậy đi.”

“Anh Haruki... Nhưng nếu ta không nói hôm nay thì về sau sẽ khó nói với bố lắm.”

“Cũng có sao đâu. Mà khi đi du lịch cả gia đình, anh trượt tuyết cũng được mà. Lúc không có bố mẹ, anh sẽ trượt ván. Lời nói của anh Nezu đã giúp anh nhận ra rằng nếu chỉ biết mỗi cảm xúc của người chơi trượt tuyết hoặc trượt ván thôi thì cũng không hay. Nên anh sẽ cố gắng luyện tập cả trượt tuyết nữa. Chắc phải mất một thời gian mới đạt tới trình độ như của mọi người được. Ta cứ để chuyến du lịch này trở thành chuyến du lịch thường niên của cả nhà đi.”

“Anh Haruki.” Nói rồi Maho trườn tới chỗ Tsukimura. Cô nhìn chăm chú vào mắt anh và nói “Em yêu anh” rồi ôm ghì lấy cổ chồng mình.

Tsukimura ôm trọn lấy thân hình mảnh dẻ của vợ và một lần nữa anh ngước nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Mùa trượt tuyết năm nay anh phải tạm chia tay với tuyết bột. Thay vào đó, anh sẽ trượt tuyết trên nền tuyết cứng. Anh tưởng tượng. Nhưng như thế cũng không đến nỗi nào. Tsukimura thầm nghĩ.