← Quay lại trang sách

Chiến dịch cầu hôn - Revenge ❖ 1 ❖

S au khi nâng ly bằng high ball 19 , Mizuki trao ánh mắt tới hai cô gái đang ngồi ở ghế đối diện rồi từ từ lắc đầu. “Ồ không, các em vẫn như ngày nào. Anh tới đây, các cô gái xinh đẹp. Các em quả là rất đặc biệt.”

“Lại bắt đầu rồi đấy.” Yayoi cười mếu máo. Cô là người đẹp có khuôn mặt nhỏ nhắn. “Anh Mizuki toàn thế thôi. Hễ gặp bọn em lại nói như vậy.”

“Thì tại lần nào anh gặp anh cũng nghĩ như thế nên mới nói chứ. Có còn cách nào nữa đâu. Tuyệt quá. Đúng là những người chuyên nghiệp, cái gì cũng khác. Cậu cũng nghĩ như thế đúng không?” Anh quay sang Hida ngồi bên cạnh để tìm kiếm sự đồng tình.

“Hả, cái gì cơ?”

Người vô cảm như Hida không thể bắt nhịp được với câu chuyện. Thấy thế, Mizuki nhăn mặt.

“Trong lúc người khác nói cậu không nghe à? Tớ đang thấy ngưỡng mộ về tài trang điểm của hai quý cô đây này. Đây không phải chủ đề chính để bốn người chúng ta nói khi gặp nhau sao? Cậu cũng phải nhớ dần đi chứ.”

“Chủ đề chính à?” Ngồi bên cạnh Yayoi, Hino Momomi lẩm bẩm bằng giọng có vẻ chán chường. Momomi có đôi mắt to, cặp môi mọng. Từ “tròn mũm mĩm” là hoàn toàn chính xác khi miêu tả về cô.

“Vì quan trọng là cái gì cũng theo thói quen cả. Mọi người thử nhìn Ichiro 20 mà xem. Nghe nói kể cả khi không tham gia vào cuộc chơi, anh ta vẫn thực hiện những động tác khởi động giống nhau.”

“Nói như vậy có nghĩa là việc anh Mizuki khen bọn em cũng là một thói quen à? Chứ trong lòng thì không phải như vậy chứ gì?”

Mizuki giơ ngón trỏ ra và nói “xí, xí, xí” trước câu nói ban nãy của Yayoi.

“Chỉ khởi động cho có hình thức thì ý nghĩa gì. Đương nhiên các em hãy cho phép anh được dành tặng những lời khen từ tận đáy lòng. Các em quả là rất cừ. Những chuyên gia trang điểm cừ khôi. Nhìn từ góc độ nào cũng chỉ thấy các em là những mỹ nhân có vẻ đẹp thực sự.” Nói rồi, Mizuki cúi gập người thật sâu.

“A ha ha!” Yayoi vỗ tay và cười lớn. “Lại nữa rồi. Không rõ là anh đang khen hay chê nữa. Đúng là kiểu xu nịnh kỳ cục.”

“Anh đã bảo không phải nịnh rồi mà. Sao mãi không chịu hiểu cho anh?”

Nam nhân viên trong cửa hàng bước về phía họ. “Thịt lợn kim chi monja đây ạ.” Nói rồi anh ta đặt bát đựng nhân để làm món Okonomiyaki 21 bên cạnh chảo nóng.

“Hida, cậu làm giúp nhé.” Mizuki nói.

“Tớ làm ư?”

“Đương nhiên rồi. Vì cậu khéo tay mà.”

“Ôi, thật thế ạ?” Momomi quay sang nhìn Hida.

“Không ngon đến mức xuất sắc đâu em.” Hida với chiếc bát về phía mình.

“Nói gì thì nói, cậu ở bộ phận thực phẩm mà. Lại là nhà hàng Nhật Bản nữa.”

“Chẳng liên quan. Tớ có đứng bếp để nấu đâu.”

Hida bắt đầu trút bát nhân xuống chảo. Anh làm rất cẩn thận để tránh làm đổ nước ra xung quanh. Đôi bàn tay vô cùng khéo léo.

Mizuki và Hida đều là những người làm việc ở một khách sạn trong thành phố. Còn hai cô gái làm việc ở quầy mỹ phẩm của một trung tâm thương mại. Họ quen biết nhau kể từ mùa xuân năm nay nhờ vào việc tham gia buổi gặp gỡ hẹn hò ở khu trượt tuyết Satozawa, gọi tắt là buổi hẹn hò gelecon. Nhưng không phải họ thành đôi từ buổi gặp gỡ đó, mà là sau khi hai cô gái có cơ hội tới nhà hàng nơi Hida làm việc, thỉnh thoảng họ gặp gỡ nhau như thế này.

Hida hai tay cầm hai chiếc xẻng lật trộn nhân “lách cách, lách cách” nhanh thoăn thoắt. “Tuyệt quá!” Hai cô gái cùng thốt lên.

“Cứ như nhân viên ở quán vậy.” Yayoi tròn mắt.

“Anh đã từng làm thêm ở quán Okonomiyaki rồi à?” Momomi hỏi.

“Ừ. Hồi xưa anh từng làm qua.”

Hida ngượng ngùng đáp. “Cứ khai hết ra làm gì không biết?” Mizuki nghĩ. Những lúc như thế này, phải nói theo kiểu úp úp mở mở mới bí ẩn chứ. À, thực ra cũng không bí ẩn lắm.

Hida đổ nhân đã trộn ra chảo và tạo thành hình tròn, trông anh như một nghệ nhân.

À mà này, sắp đến tháng Mười hai rồi. Hai em đã có kế hoạch đi trượt ván chưa?” Mizuki hỏi hai cô gái.

“Bọn em chưa.” Yayoi lắc đầu.

“Tại vì xung quanh bọn em chẳng mấy ai chơi. Vả lại cũng đã hơn ba mươi rồi nên không ai rủ nữa, nhỉ?” Yayoi quay sang Momomi.

“Anh Mizuki và anh Hida đã có kế hoạch rồi ư?” Momomi hỏi.

“Bọn anh cũng chưa. Nhưng bọn anh cũng định đi đấy. Anh cũng có bàn với Hida là cuối năm đi đâu đó trượt tuyết đi. Nên anh nghĩ không biết dự định của bọn em thế nào.”

“Ôi, vậy ạ?” Momomi tròn mắt, cô đã phải kiềm chế cảm xúc của mình lại.

“Mấy người cùng chơi trong nhóm bọn anh cứ lần lượt rủ nhau kết hôn hết. Chẳng ai chịu đi chơi với bọn anh nữa. Hai thằng đàn ông đi với nhau thì chán lắm. Thế nên anh mới rủ hai người đẹp đó. Các em thấy sao?” Mizuki lại một lần nữa lặp lại từ “người đẹp” vì theo quan điểm của Mizuki thì “lời khen chẳng mất tiền mua”.

“Thế nào nhỉ?” Momomi quay sang nhìn Yayoi.

“Momo mà đi thì tớ sẽ đi.” Yayoi thỏ thẻ đáp. “Vì cuối năm tớ cũng chẳng có kế hoạch gì mà.”

“Em cũng sẽ đi. Chỉ cần bố trí thời gian của mọi người sao cho hợp lý là được.”

Mizuki vỗ tay cái “bộp”.

“Tốt rồi, quyết định thế nhé. Nếu chốt được thời gian rồi ta sẽ lên kế hoạch cụ thể. Được không Hida?”

“Hả? À, được chứ. Ồ, chín rồi này. Mời mọi người.” Hida dàn mỏng miếng bánh xèo ra và nói.

“Gì thế? Cậu có nghe tớ nói chuyện nãy giờ không đấy? Chúng ta sẽ được đi chơi cùng hai người đẹp này đấy. Cậu còn câu nào khác để bày tỏ cảm xúc không vậy?”

“À, ừ. Tớ vẫn nghe đấy chứ. Đương nhiên rồi. Tốt quá còn gì.” Hida vẫn không hề thay đổi nét mặt. “Mọi người mau ăn đi. Nó mà cháy thì mất cả ngon. Chín kỹ quá cũng không tốt đâu.”

“Nhưng nếu em mà đi trượt ván thì lại phải mua mới nhiều thứ lắm.” Momomi lấy một chiếc hagashi. Hagashi là một chiếc xẻng nhỏ dùng để xúc bánh xèo vào bát.

“Nhất là giày trượt. Từ mùa trước chẳng hiểu sao em cứ bị đau ở mũi bàn chân.”

“A, thế thì không được rồi.” Mizuki nói đế vào. “Giày làm đau chân sẽ khiến ta khó chịu khi trượt tuyết. Nếu thế em nên nhờ Hida chọn giày cho. Hida từng làm thêm ở shop thể thao Kanda đó. Đúng không nhỉ?”

“A, không được, không được. Em đừng dùng hagashi như dùng thìa để xúc. Phải cầm như này mới đúng.” Hình như Hida chẳng để vào tai lời của Mizuki nói. Anh vẫn đang giảng cho hai cô gái cách sử dụng hagashi bằng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

“Thế này thì hỏng rồi.” Mizuki nhún vai, bó tay.

Sau khi rời khỏi quán Okonomiyaki, họ lại vào một quán bar gần đó để uống tiếp. Khoảng hơn mười một giờ thì họ ra về. Hai người đàn ông đã đưa hai cô gái về bằng taxi. Mizuki để Hida đưa Momomi về, còn anh thì lên taxi với Yayoi.

“Cái cậu Hida này, đúng là chẳng thay đổi tí nào. Lúc nào cũng để người khác phải lo lắng cho mình. Lại thêm cái tính vô duyên không biết nghe nhạc hiệu đoán chương trình nữa.” Mizuki nói xen lẫn với than thở. “Kể cả là đã từng làm thêm ở quán Okonomiyaki đi chăng nữa thì... Nói mấy chuyện về cách ăn để làm gì? Cả khi đi tăng hai ở quán bar nữa. Đã tạo cơ hội cho hai người ngồi riêng với nhau ở quầy rồi mà cậu ta lại toàn nói những câu chuyện nhàm chán, vô vị.”

Yayoi cười khúc khích. “Anh ấy lại nói chuyện Amefoot nhỉ?”

“Lại còn nói chuyện về quarterback 22 nữa chứ. Đúng là chẳng học bài gì cả. Chỉ nhìn là biết người nghe có quan tâm tới những gì mình đang nói hay không. Thế mà lại làm việc ở khách sạn cơ đấy.”

“Chính thế. Em cũng lấy làm lạ. Có vẻ trong số các ngành dịch vụ khách hàng thì anh ấy không hợp với nghề ấy nhất.”

“Nhưng mà ở trong công ty cậu ta được đánh giá không tồi đâu. Tốt là đằng khác. Cậu ta hễ mặc đồng phục vào, lập tức trông đĩnh đạc ngay.”

“Đúng rồi. Lần đầu tiên gặp anh ấy ở khách sạn, em bất ngờ lắm. Anh ấy như thể một người hoàn toàn khác với người em đã gặp ở khu trượt tuyết vậy. Nhờ vậy mà Momomi cũng thay đổi một trăm tám mươi độ cách nhìn của cô ấy về anh Hida.”

“Tiếc thật. Giá mà Momomi được thấy hình ảnh Hida khi ở khách sạn trước thì có lẽ kết quả ở gelecon đã khác. Chuyện này quá khó phải không em?”

Hida đã thổ lộ tình cảm của mình với Momomi ở gelecon. Nhưng Momomi đã trả lời rằng “em xin lỗi”. Đúng là nhớ lại hình ảnh thảm hại của Hida trong sự kiện ngày hôm ấy thì bị từ chối cũng phải thôi. Mizuki nghĩ.

“Anh Hida thế nào rồi ạ? Anh ấy vẫn còn thích Momomi chứ ạ?”

“Chính xác là như thế. Hôm nay, lúc anh rủ đi uống, cậu ta đã đáp ‘ok, ok’. Hình như cậu ấy có kế hoạch gì khác rồi cơ nhưng lại ưu tiên đi gặp chúng ta.”

“Vậy mà anh ấy không rủ riêng Momomi đi nhỉ.”

“Ừm.” Mizuki gật đầu.

“Thì tại vì cậu ấy đã bị từ chối một lần ở gelecon mà.”

“Gelecon chỉ như trò chơi thôi mà. Anh ấy đâu cần phải quá bận tâm đến vậy đâu.”

“Ồ, không. Chuyện đâu có đơn giản như thế. Mấy năm nay, Hida bị thất tình liên tục. Mà lại toàn bị từ chối một cách thê thảm ấy. Nên cậu ấy bị tổn thương tinh thần ghê gớm. Nhờ vậy mà cậu ta mất hẳn tự tin chứ đừng nói đến chuyện rủ Momomi đi hẹn hò. Anh nghĩ với Hida đó là chuyện khó khăn không tưởng. Vì thế nếu Momomi chủ động rủ cậu ta trước có khi mọi chuyện lại nhanh chóng hơn ấy. Nhưng chắc anh không thể hy vọng gì về điều đó đúng không?”

Lần này đến lượt Yayoi gật đầu.

“Em nghĩ rõ ràng việc gặp lại anh Hida ở khách sạn đã giúp Momomi thay đổi về cách nhìn nhận của cô ấy với anh Hida. Anh Hida của thường ngày và anh Hida của công việc đã làm nên sự hấp dẫn riêng ở anh ấy. Kể cả câu chuyện Amefoot ban nãy, Momomi vẫn chuyện trò có vẻ say sưa mà. Nhưng cô ấy cũng có rất nhiều vấn đề. Hình như trước đây, cô ấy gặp phải chuyện gì đó rất buồn có liên quan đến một người đàn ông nên bây giờ cô ấy lại càng thận trọng hơn. Em nghĩ chuyện anh nói là khó đấy.”

“Nếu thế thì chúng ta đành phải chịu khổ một chút để giúp cho đôi trẻ thôi.”

“Em cũng nghĩ vậy. Cứ để thế thì chẳng bên nào chịu nhúc nhích đâu.”

“Vậy thắng thua sẽ được quyết định ở chuyến du lịch trượt tuyết sắp tới sao? Phải quyết tâm đến cùng mới được.”

“Em nghĩ chúng ta phải quyết tâm đi đến cùng đấy. Nếu không như thế, anh Hida sẽ từ chối luôn cho xem. Vì ngay cả lúc bốn người ngồi với nhau, anh ấy là người chẳng chịu nói để vừa lòng người khác mà.”

“Vậy cứ quyết định sẽ làm theo kế hoạch nhé. Đầu tiên chúng ta phải họp bàn kế hoạch tác chiến đã.”

“Phải đấy.”

Sau buổi gặp gỡ gelecon, nhờ việc gặp lại nhau ở Tokyo, bốn người họ bắt đầu đi chơi với nhau thường xuyên hơn. Nhưng người rủ bao giờ cũng là Mizuki hoặc Yayoi. Thực ra, Mizuki và Yayoi đã cùng bàn với nhau là làm thế nào đó để Hida và Momomi trở nên thân thiết hơn. Kể cả việc Mizuki rủ hai cô gái đi du lịch, Yayoi cũng đã biết trước.

“Nào...” Mizuki ghé sát vào tai Yayoi và thầm thì. “Phương hướng hành động đã quyết rồi. Bây giờ anh và em cùng họp kế hoạch tác chiến ở nhà của em thì em nghĩ thế nào?”

“Ối.” Yayoi nhìn Mizuki. “Anh lại thế rồi. Anh nói thật không đấy?”

“Như mọi khi, một nửa là thật.” Mizuki nói. “Nhưng một nửa là không được phải không?”

“Anh nói gì vậy?”

“Vậy là không được rồi. Thế thì, ta chỉ bàn về kế hoạch tác chiến thôi vậy.”

“Quả nhiên là anh còn ý đồ khác nữa.”

“Thì lúc bàn bạc mà lại được chơi vui nữa vẫn hay hơn chứ nhỉ? Ít nhất với anh là như thế.”

“Không được!”

“Không được à?” Mizuki nhăn nhó. “Vậy hôm nay anh xin rút lại.”

“Em nói trước để anh biết. Sau này cũng không được đâu.”

“Sao em có thể nói về cái chuyện trong mơ cũng chẳng thể xảy ra vậy? Tương lai chắc chắn sẽ thay đổi. A, bác tài, hãy dừng ở đây. Có một người xuống.”

Chiếc taxi dừng lại. Cánh cửa sau xe mở ra.

“Em về nhé. Chúc em ngủ ngon.” Mizuki vẫy tay phải chào Yayoi. “Đêm nay anh cũng phải kiềm chế lắm nên chỉ dám bắt tay em thôi đấy.”

Yayoi ngán ngẩm, cô đưa tay ra bắt tay Mizuki và nói: “Chúc anh ngủ ngon. Cảm ơn anh vì bữa tối.”

“Anh không bỏ cuộc đâu.” Mizuki khẽ nói và buông tay Yayoi ra.

Sau khi chiếc taxi chuyển bánh, Mizuki lại nhớ lại đoạn hội thoại với Yayoi ban nãy. Anh cảm thấy như mình lại tiến thêm được một bước.

Buổi hẹn đi ăn uống tối nay cũng là một phần trong kế hoạch giúp Hida và Momomi sát lại gần nhau hơn. Nhưng thực ra, Mizuki cũng có ý đồ của riêng mình. Mục tiêu chính là Yamamoto Yayoi. Anh đang tính làm thế nào đó để biến Yayoi thành của mình.

Chỉ có điều, anh không nghĩ mọi chuyện diễn ra dễ dàng như ý anh muốn. Và quan trọng hơn là Yayoi biết rõ việc anh đã có ý trung nhân và anh không có ý định sẽ chia tay với người yêu của mình. Ngoài ra không còn gì nữa cả. Mizuki đã rất tự tin nói với Yayoi như vậy. Chưa hết, Mizuki còn thú nhận rằng anh muốn Yayoi trở thành bồ của mình. Một lời đề nghị vô cùng táo bạo. Bình thường chắc Mizuki sẽ lĩnh một trận tổng sỉ vả rồi.

Nhưng Yayoi không làm như vậy. Cái gì cũng có nguồn cơn của nó cả, Mizuki cũng đầy kinh nghiệm trong chuyện này rồi. Có khi cứ làm rõ ràng rành mạch mối quan hệ cũng tốt bởi bản thân Yayoi cũng có người yêu. Tuy nhiên, cả hai người đó đang có dấu hiệu nhàm chán nhau rồi, và Mizuki thì lại đang hy vọng rằng có thể đôi khi Yayoi cũng muốn thử chơi trò đùa với lửa.

“Mình mong cho chuyến du lịch đến nhanh quá.” Đúng lúc Mizuki đang nhếch miệng cười thì chiếc điện thoại nằm trong túi áo ngực rung lên.

Là tin nhắn của Kimoto Akina - người phụ nữ của đời anh. Nội dung tin nhắn là Akina muốn Mizuki nói cho cô về dự định cuối năm.