❖ 2 ❖
Khi Mizuki bước vào bên trong tiệm bán đồ ăn theo suất quen thuộc thì Hida đã có mặt ở đó rồi. Hida ngồi ở chiếc bàn nơi xem được ti vi rõ nhất và đang uống bia với đồ nhắm là đậu phụ lạnh và đậu nành luộc.
“Chào.” Mizuki giơ tay chào Hida. Anh kéo chiếc ghế ở phía đối diện ra và ngồi xuống. Bà chủ cửa tiệm nhanh chóng đi tới và đặt trước mặt Mizuki một chiếc cốc mới. Mizuki gọi thêm bia, một đĩa thịt gà rán và một đĩa sashimi tổng hợp.
“Khu suối nước nóng Satozawa, nghe nói tuyết rơi dày một mét đấy.” Hida rót bia vào cốc của Mizuki.
“Thế thì tuyệt vời.” Mizuki nâng cốc bia đầy tới mức bọt sắp trào để cụng ly. “Sắp đến mùa trượt tuyết rồi. Cậu đã xin nghỉ chưa?”
“Tớ xin rồi. Còn cậu, Mizuki?”
“Tớ cũng ổn.”
Kế hoạch đi du lịch với Yayoi và Momomi đã được lên rất cụ thể. Điểm đến là khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Satozawa. Nhưng ngày mà hai cô gái đề xuất lại không phải là ngày nghỉ của cả Mizuki và Hida nên họ đã phải xin nghỉ phép.
“Cậu đã nói thế nào với Kimoto vậy?” Hida hỏi. Hida biết rất rõ Kimoto Akina vì cô là đồng nghiệp, làm cùng khách sạn với anh và cũng là người yêu của Mizuki. “Cậu nói là đi trượt tuyết với tớ à?”
Mizuki lắc đầu.
“Cô ấy tinh lắm. Tớ mà nói như thế, kiểu gì cô ấy cũng sẽ biết ngay là tớ đi chơi với những cô gái khác. Tớ đã nói là bên nhà tớ có đám hiếu nên tớ phải về. May là cô ấy không nghi ngờ gì hết.”
“Vậy tớ cũng phải giấu Kimoto đúng không?”
“Đương nhiên rồi. Trăm sự nhờ cậu đấy. Mà cậu đã chọn giày cho Momomi chưa?” Mizuki hỏi.
“Giày nào? Cậu đang nói chuyện gì cơ?”
Suýt nữa thì Mizuki ngã khỏi ghế.
“Cậu không nhớ chuyện tớ đã nói hôm đó à? Momomi chẳng nói là cô ấy bị đau chân khi xỏ vào giày còn gì? Nên cô ấy muốn mua đôi khác.”
“À.” Hida gật gù một cách khó hiểu. “Hình như cô ấy có nói thế thật.”
“Hình như cái gì mà hình như? Hida, cậu đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Những lúc như thế này phải tranh thủ ghi điểm với cô ấy mới phải chứ?”
“Tớ nghĩ chỉ chọn hộ giày thôi thì có gì mà ghi điểm.” Hida bình thản lấy đũa gắp miếng đậu phụ lạnh đưa lên miệng. “Với lại tớ vốn bị cô ấy từ chối một lần rồi mà.”
“Ở gelecon chứ gì?” Mizuki nói. “Cả Yayoi cũng nói đó chỉ là trò chơi thôi mà. Momomi mà ghét cậu thì cô ấy đã không đi uống với chúng ta hôm trước rồi.”
“Không. Tớ nghĩ đúng là cô ấy đã trả lời thực lòng hôm ở gelecon đấy. Cô ấy đi ăn, đi uống với chúng ta là vì chúng ta trả tiền ăn cho cô ấy. Cũng khó lòng từ chối mà.”
Mizuki chán ngán với những lời tiêu cực của Hida.
“Thế cậu không định sẽ phát triển mối quan hệ của hai người à? Cậu có còn thích Momomi không đấy? Hay là đã chán rồi? Là như thế nào rồi?”
“Thì tớ thích cô ấy. Nếu không tớ đã không bày tỏ tình cảm ở gelecon rồi. Ôi, lúc đó xấu hổ muốn chết.” Hida nhìn xa xăm.
“Sao cứ gặm nhấm mãi chuyện quá khứ vậy? Mà lại là quá khứ đau lòng nữa chứ. Đây không phải lúc làm chuyện đó đâu. Cậu không thử làm gì đi à?”
“Làm gì là làm gì?”
“Tỏ tình chứ làm gì nữa.” Bà chủ tiệm đã mang gà rán ra. Mizuki lấy tay bốc một miếng và nói ngay vấn đề chính. “Cầu hôn cô ấy đi.”
“Hả? Lại nữa á? Thôi, thế là quá đủ rồi.” Hida cầm đũa gắp một miếng gà bằng vẻ mặt ngán ngẩm. “Tớ chán rồi.”
“Mới có một, hai lần đã nhụt chí là sao? Cậu mà nói thế thì cả đời này không lấy vợ được đâu. Không sao đâu. Momomi cũng để ý đến cậu mà. Giờ mà cậu tỏ tình, nhất định sẽ thành công.”
Hida nhìn chằm chằm vào mặt Mizuki. “Cậu lúc nào mà chẳng nói được mấy câu vô trách nhiệm ấy.”
“Ai bảo là vô trách nhiệm? Vì có trách nhiệm với cậu nên tớ mới muốn giúp để tình yêu của cậu được thăng hoa đó. Sân khấu đương nhiên là khu trượt tuyết Satozawa nơi cậu gặp gỡ Momomi trước đây.”
Hida chau mày, còn miệng thì trề ra. “Ngọn nguồn của cơn ác mộng.”
“Thế thì phải phục thù chứ. Hãy biến nó thành nơi ghi dấu một kỷ niệm tuyệt vời đi.”
“Như thế nào?”
“Cứ để tớ lo. Tớ sẽ lên kế hoạch cụ thể.”
“Tớ chỉ cần được trượt ở khu tuyết bột thì đã mãn nguyện lắm rồi.” Hida bỏ đậu nành luộc vào miệng và nói bằng giọng ỉu xìu.