← Quay lại trang sách

❖ 4 ❖

Tuyết ở khu Satozawa vẫn luôn đẹp hơn bao giờ hết, đến mức nếu cứ say sưa tận hưởng cảm giác tuyệt vời khi trượt trên tuyết bột sẽ khiến ta gần như quên mất nhiệm vụ chính trong chuyến đi lần này. Đến chiều thì Mizuki cứ liên tục nhìn đồng hồ để kiểm tra thời gian.

“Quả nhiên là khu trượt tuyết này rộng thật.” Mizuki nói khi bốn người đang ngồi trên cáp treo bốn chỗ. “Lơ đễnh một chút là lạc như chơi.”

“Nếu anh đã nghĩ như vậy thì trượt từ từ thôi nhé. Em đuổi theo anh cũng hết cả hơi rồi, chẳng có thời gian mà nhìn ngắm cảnh vật xung quanh gì cả.” Yayoi kêu ca.

“Em cũng thế đấy. Hai anh trượt nhanh quá.”

“Tại Hida cả mà thôi. Cậu bay đi nhanh quá. Phải điều chỉnh cự ly với các quý cô chứ. “

“Anh xin lỗi nhé. Tại đây là lần đầu tiên anh trượt trong mùa năm nay nên anh ham quá.”

“Em và Momo không mang theo điện thoại đâu. Nên em nghĩ các anh nhớ để ý giữ khoảng cách, phòng trường hợp bị lạc. Hay là ta chọn địa điểm là nơi tập trung đi.” Yayoi đề xuất.

“Cũng được đấy. Tiệm cà phê gần ga ở trên đỉnh cáp treo cabin thì sao? “

Mọi người đều nhất trí với ý kiến của Mizuki.

“Nhưng chỗ đó mở cửa đến mấy giờ nhỉ?” Yayoi thắc mắc.

“Hình như đến ba giờ hay sao ấy.” Hida đáp.

“Nếu sau ba giờ mà bị lạc thì phải làm thế nào?”

“Nếu vậy thì nên quay trở lại khách sạn thì hơn.” Mizuki nói. “Tranh thủ về khách sạn nghỉ ngơi một lúc cũng được mà?”

“Nhưng bọn em làm gì có chìa khóa?”

“Không lo. Em cứ ra quầy lễ tân và nói tên Mizuki thì họ sẽ đưa cho em chìa khóa phòng còn lại. Sau ba giờ ta có thể vào phòng được rồi mà.”

“A, đúng rồi. Nếu vậy thì yên tâm rồi, Momo nhỉ?”

“Tốt rồi. Nhưng tốt nhất vẫn là đừng để bị lạc nhỉ?”

“Tất nhiên.” Cả ba người cùng cười và đáp khi nghe Momomi nói thế.

Mizuki khá là hài lòng khi mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch. Cuộc hội thoại ban nãy cũng đã nằm trong kế hoạch của anh. Công cuộc chuẩn bị cũng dần được hoàn tất. Chỉ còn một bước cuối cùng này nữa thôi.

Sau đó, bốn người đã cùng nhau trượt tuyết rất vui vẻ. Và thật may mắn là không ai bị lạc cả.

Khoảng hơn ba giờ chiều...

“Anh này, sắp đến lúc rồi nhỉ?” Yayoi nói. Mizuki và Yayoi cùng lên cáp treo ghế đôi với nhau.

“Anh cũng đang nghĩ vậy. Hơn ba giờ rồi mà.”

“Anh định triển khai kế hoạch ở đâu?”

“Ta xuống ở dốc này và đi một chút vào con đường rừng. Ở đó sẽ có đường rẽ. Trước hết ta hãy vào đó. Vì đường rất ngoằn ngoèo nên hay bị mất dấu của người đi trước. Ta sẽ lợi dụng nó. Có chỗ phù hợp thì chúng ta trốn vào bụi cây bên đường ngay. Rồi đợi Momomi đi qua.”

“Khi không nhìn thấy người đi trước nữa, thể nào Momo cũng nghĩ rằng cô ấy đã bị lạc đường nhỉ. Có lẽ mình đã không chú ý và lạc mất mọi người.”

“Đúng rồi. Và cô ấy sẽ đi tìm chúng ta. Nhưng lại quá ba giờ. Cho nên cô ấy sẽ mau chóng từ bỏ ý định tìm kiếm và quay trở về khách sạn. Cô ấy sẽ ra quầy lễ tân và nói tên của anh rồi lấy chìa khóa.”

“Khi bước vào phòng cô ấy sẽ bị bất ngờ. Vì đó là căn phòng sweet room sang trọng.”

“Lại còn có người đã vào trước rồi chứ. Đó là Hida. Không phải trong bộ đồ trượt ván mà là bộ đồng phục khách sạn rất hợp với cậu ấy. Sau đó, Hida sẽ cúi đầu lịch lãm và nói ‘em đã về’. Và cậu ấy sẽ nói thêm rằng, cho dù em có mệt mỏi đến đâu chăng nữa thì nhất định anh sẽ là người làm cho em quên đi hết mệt mỏi. Và trên tay Hida, sẽ là thứ mà ai cũng biết là cái gì đó.

“Hì hì hì.” Yayoi thích thú cười, “Con gái mà được tỏ tình như thế kiểu gì cũng chết đứ đừ. Nếu không ghét đối phương thì trăm phần trăm sẽ bị hạ gục.”

“Vấn đề là thời gian. Hida sẽ phải quay trở về khách sạn, nhận lấy chìa khóa phòng sweet room và món đồ kia. Sau đó, quay về phòng twins room để thay đồng phục khách sạn và đợi Momomi. Ít nhất phải mất mười phút đấy.”

“Có kịp không anh?”

“Chắc được thôi. Hida mà lại. Cậu ta là người ưa tốc độ mà.”

“Đúng thế. Ôi, sắp đến lúc rồi. Em hồi hộp quá.”

“Trải qua một đêm lãng mạn cùng người yêu mới trong căn phòng sweet room của khách sạn cao cấp ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết ư? Đến anh là người lên kế hoạch mà còn thấy ghen tị với Hida đây này. Trong khi đó đôi này, một nam một nữ cùng ở chung phòng với nhau mà lại chẳng được làm gì hay sao?”

“Chuyện đó em đã nói với anh nhiều lần rồi. Anh mà bước sang giường của em là nhận ngay thẻ đỏ và được mời ra sân đó. Anh nhớ cho kỹ đấy.”

“Thế nghĩa là anh bước sang giường của em mới phải nhận thẻ đỏ còn em mà bước sang giường anh thì không có vấn đề gì đúng không?”

“Không có chuyện đó đâu.”

“Ai mà biết được. Anh tính sẽ dành cả đêm để thuyết phục em đó. ‘Em có sang với anh không? Nước bên này ngon lắm’.”

“Anh nói gì vậy? Anh nghĩ em là đom đóm 23 à? Còn lâu em mới bị anh thuyết phục.”

“Nhưng anh lại cứ thích nghịch ngợm đấy. Em cứ làm ngơ đi, kệ anh là được mà nhỉ?”

“Đương nhiên em sẽ làm thế. Em mệt nên sẽ đi ngủ luôn. Mà em nói trước, anh mà làm ồn cũng là phạm quy nhé. Trường hợp đó cũng tính là thẻ đỏ đấy.”

“Anh biết rồi. Vậy anh sẽ tính cách khác.”

Mặc dù chỉ đáp lại thế thôi nhưng trong đầu Mizuki đầy những toan tính. Cho dù có nằm giường riêng đi chăng nữa thì một khi đã cùng phòng thì mọi thứ sẽ là của anh. Kiểu gì cũng có cách. Anh nghĩ. Bí quá thì quỳ xuống chứ gì. Đó là đòn sát thương cuối cùng có tỷ lệ thành công cực cao.

Mizuki và Yayoi xuống cáp treo và lắp xong đai trượt tuyết. Hida và Momomi cũng đã ở ngay phía sau.

“Hida ơi! Xuống cáp treo thì nhớ đi vào con đường rừng đấy.” Mizuki gọi với lên. Đây là ám hiệu của anh với Hida.

“Tớ biết rồi.” Hida giơ một tay lên thay cho câu trả lời. Chiếc kính và khẩu trang đã che kín nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của Hida, nhưng thực ra toàn thân anh bị bao trùm bởi một sự căng thẳng tột độ.

Sau khi thấy mọi người đã đeo đai trượt tuyết vào rồi thì Hida bắt đầu trượt. Hida cúi thấp người, sẵn sàng xuất phát. Rõ ràng anh đang hạ quyết tâm cao độ hơn lúc bình thường.

“Anh đã bảo cậu ta đừng có trượt nhanh quá rồi mà...” Nói đoạn Mizuki cũng lướt đi. Giữa chừng anh ngoái lại phía sau để kiểm tra thì thấy Yayoi, tiếp theo là Momomi cũng đang trượt ở phía sau.”

Mizuki thấy Hida đang trượt ở phía trước. Anh bám theo. Vì dốc ở con đường rừng thoai thoải nên anh vẫn rất cẩn thận để không bị giảm tốc độ.

Được một đoạn thì Mizuki thấy xuất hiện một lối rẽ nhỏ. Anh quay lại phía sau. Yayoi ở ngay sau anh nhưng không nhìn thấy Momomi đâu nữa. Cơ hội tuyệt vời.

Mizuki vẫy tay ra hiệu cho Yayoi rồi anh nhảy vào bên trong bụi cây. Vì tuyết không rắn lắm nên cơ thể của anh được trùm lên.

Ngay lập tức Yayoi cũng nấp theo. Cô cứ cười khúc khích vì trò chơi thú vị. Hai người cùng nấp dưới cây và quan sát tình hình.

Chẳng mấy chốc, Momomi đã xuất hiện trong bộ đồ màu đỏ. Cô chẳng hề nhận ra Mizuki và Yayoi đang nấp ở đó, cứ thế thẳng tiến về phía trước.

“Tốt.” Mizuki nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm. “Làm tốt lắm.”

“Còn lại trông cậy cả vào anh Hida.”

“Đúng thế.”

Họ lại quay trở lại con đường rừng và bắt đầu trượt nhưng phải giữ khoảng cách với Momomi, nếu không mọi cố gắng nãy giờ sẽ đổ xuống sông xuống bể.

Trượt được một lúc thì trước mắt họ, một con đường rộng được mở ra. Đó là một con dốc vừa rộng vừa được phủ một lớp tuyết trắng xóa, tuyệt đẹp. Nếu được thực hiện một cú carved-turn 24 ở đây thì không còn gì bằng.

Mizuki vừa mới nghĩ vậy thì anh vội phanh gấp vì nhìn thấy bộ đồ màu đỏ. Có phải là Momomi không nhỉ? Cô ấy đang ngồi bệt trên dốc.

Bên cạnh cô ấy còn một người nữa. Người đó mặc bộ đồ màu xám.

Yayoi trượt tới bên cạnh Mizuki. “Ơ, có phải Momomi không anh?”

“Hình như là vậy. Còn người bên cạnh... là Hida ư?”

“Em nghĩ là anh ấy đấy.”

“Gì thế? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Dù không hiểu đã có chuyện gì nhưng Mizuki vẫn trượt xuống.

Khi anh tới gần thì quả nhiên đó là Momomi và Hida. Không khí căng thẳng lan tỏa tới chỗ anh. Hida đã tháo ván trượt và đang ngồi ôm đầu gối.

“Momomi ơi...” Mizuki gọi.

“A, anh Mizuki, may quá. Em cứ tưởng hai người bị lạc. Có chuyện không hay rồi.”

“Chuyện gì cơ?”

“Anh Hida... hình như anh ấy bị chấn thương rồi.”

“Hả?” Mizuki tiến lại gần phía Hida. “Thế là thế nào?”

“Tớ bị ngã.” Hida đáp lại một cách yếu ớt. “Mặt băng trơn nên mép ván bị trượt...”

“Cậu bị thương ở đâu? Ở chân à?”

“Ở lưng... hay sao ấy.”

“Cậu cử động được chứ?”

Hida khẽ gật đầu. Trông anh khá là chật vật.

“Anh Mizuki...” Từ đằng sau, Mizuki nghe thấy tiếng Yayoi gọi. “Để em đi gọi nhân viên cứu hộ.”

“Ừ, phiền em gọi giúp.”

Mizuki nhìn theo bóng Yayoi rồi quay sang nhìn Hida. Hida chỉ biết im lặng. Có lẽ Hida chẳng còn chút sức lực nào để nói nữa.

“Cậu lại bay nhanh quá chứ gì?”

“... Có hơi hơi.”

Mizuki buông thõng vai, anh cảm thấy một sự thất bại ê chề nhưng vì đang ở trước mặt Momomi nên anh lại phải kiềm chế cảm xúc của mình. Tại sao Hida lại bị chấn thương vào đúng lúc này cơ chứ?

Vậy là kế hoạch trở nên xôi hỏng bỏng không. Mizuki nghĩ. Sweet room thành vô dụng mất rồi. Nhưng hơn cả thế, đó là việc chuyến du lịch có khi sẽ phải hủy bỏ.

Một lúc sau, Mizuki nghe thấy tiếng còi của xe cứu hộ. Một chiếc xe trượt tuyết đang chạy hết tốc lực hướng về phía Mizuki và Hida.