← Quay lại trang sách

❖ 5 ❖

May mắn cho Hida là anh không bị chấn thương nặng. Anh nằm ở phòng cứu hộ một lúc và đã có thể ngồi dậy, đi lại được một chút. Nhưng trông anh có vẻ rất đau.

“Tôi nghĩ anh nên tới bệnh viện khám sẽ tốt hơn.” Người điều khiển chiếc xe trượt tuyết nói. Đó là một người có tầm vóc cao lớn. “Bệnh viện ở gần đây thôi. Tôi sẽ chở anh đi bằng ô tô.”

“Vậy sao? Được thế thì tốt quá.” Hida áy náy. Anh định cúi đầu cảm ơn thì mặt anh méo xệch. “Đau quá.”

Hida được nhân viên cứu hộ dìu ra xe ô tô. Mizuki nhìn theo họ rồi thở dài.

“Chán quá. Ta làm gì bây giờ? Có trượt thêm một lúc không?”

“Chúng ta đi uống trà đi.”

Yayoi nói. Momomi cũng đồng tình nhưng nét mặt của cô ấy rất u ám. Chắc là vì lo cho Hida.

Họ vào một nhà hàng có thể nhìn xuống khu nghỉ dưỡng dành cho gia đình. Mizuki và Yayoi gọi bia và đậu nành luộc còn Momomi gọi một ly trà đá.

“Đen đủi quá. Sao cậu ta lại bị thương lúc này nhỉ?” Vì đang ngồi cùng Momomi nên Mizuki không thể nói ra kế hoạch cầu hôn nhưng anh cũng không thể không càu nhàu.

“Tuyết rơi đẹp thế này cơ mà. Tội nghiệp anh ấy quá. Momomi lại hiểu câu nói của Mizuki theo ý khác. Cô nhăn mày.

Điện thoại của Mizuki báo có tin nhắn tới. Tin nhắn từ Hida. “Tớ đã khám và được điều trị xong. Bị gãy một chiếc xương sườn. Tớ sẽ quay trở lại khách sạn và ngủ ở phòng lúc nãy. Hủy kế hoạch thôi.”

Hủy kế hoạch ư? Mà cũng phải thôi. Mizuki nghĩ. Không phải lúc để cầu hôn mà.

“Anh ấy bị gãy xương sườn ư? Ôi, gay quá.” Yayoi thốt lên.

“Trông anh ấy có vẻ rất đau mà.” Giọng nói Momomi trầm buồn.

Mizuki nhìn đồng hồ. Sắp bước sang bốn giờ chiều. Anh cảm thấy bên ngoài trời hình như tối hơn. Bởi vì ban ngày ở trên núi tuyết thường rất ngắn.

“Chúng ta cũng về thôi nhỉ?”

Hai cô gái đồng ý với ý kiến của Mizuki.

Họ quay trở về khách sạn. Sau khi cất ván trượt vào tủ gửi đồ trượt tuyết, Yayoi ra phía quầy lễ tân để nhận chìa khóa phòng còn Momomi ra tủ gửi đồ có tính phí để lấy lại đồ hai cô gái đã gửi ở đó từ trước. Trong lúc đợi Yayoi và Momomi, Mizuki rút điện thoại ra gọi cho Hida.

“Tớ đây.” Giọng Hida không được khỏe.

“Cậu ổn chứ?”

“Cũng tàm tạm.”

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Tớ đang ngủ trong phòng.”

“Có đi lại được không?”

“Nếu cố thì vẫn được. Nhưng khó khăn lắm.”

“Cậu đi ăn được chứ?”

“Chịu thôi. Cậu mua gì ở cửa hàng tiện lợi mang về cho tớ thì tớ sẽ biết ơn lắm.”

“Tớ hiểu rồi. Trước mắt bọn tớ sẽ qua chỗ cậu.”

Mizuki cúp điện thoại. Đúng lúc đó thì Yayoi cũng quay lại. Momomi trở lại với đống hành lý của hai cô được xếp lên xe đẩy.

“Trước hết ta cứ về phòng đã nhỉ?” Mizuki nói với các cô gái.

“Anh Mizuki này...” Momomi ngập ngừng. “Anh cho em mượn chìa khóa phòng của hai anh được không?”

“Ơ, sao vậy?”

Ngay lập tức, Momomi thấy khó xử, cô cúi gằm mặt xuống. Sau đó cô ngẩng mặt lên và nói.

“Anh ấy... em nghĩ đêm nay anh Hida sẽ rất vất vả. Có lẽ anh ấy không thể ăn được. Nên em nghĩ cần có một người luôn ở bên chăm sóc cho anh ấy. Cho nên...”

“Tớ hiểu rồi.” Yayoi nói. “Cậu muốn ở cạnh anh ấy đúng không?”

Momomi gật đầu liên tục.

Yayoi mím môi. Cô nhìn Mizuki. “Momomi đã nói thế thì anh Mizuki đưa chìa khóa cho cô ấy đi?”

Mizuki không thể ngờ chuyện lại phát triển theo hướng đó. Nhưng đương nhiên cũng không quá tệ. Mizuki rút từ túi áo ra khóa từ và trao cho Momomi. “Vậy nhờ em chăm cho Hida nhé.”

“Em xin lỗi đã tự ý quyết định.” Momomi nói.

“Momo, vậy cậu mau đến chăm anh ấy đi. Tớ có chuyện muốn bàn với anh Mizuki.”

“Ừ, tớ biết rồi.” Momomi nhận chìa khóa rồi xách đồ của mình đi. “Gặp cậu sau nhé.”

“Anh sẽ lên lấy đồ của mình sau.”

“Vâng.” Momomi đáp rồi rảo bước về phía thang máy.

Mizuki nhìn theo Momomi cho tới khi cô đi khuất thì phì lên cười. “Ai mà ngờ bị thương lại hóa hay.”

“Thì người ta vẫn có câu ‘mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên’ mà.” Nói xong câu ấy thì Yayoi vỗ tay cái “bộp”. “Em đã quên mất một chuyện vô cùng hệ trọng.”

Nhìn thấy Yayoi đi về phía quầy lễ tân, Mizuki cũng chợt nhớ ra. “A, còn có thứ đó!”

Yayoi quay lại. Mặt méo xệch. Nhìn thấy món đồ Yayoi cầm trên tay, Mizuki mặt cũng méo xệch như Yayoi.

Đó là bó hoa hồng màu đỏ. Họ đã chuẩn bị nó cho Hida. Hida sẽ tặng nó cho Momomi khi anh cầu hôn với cô ấy.

“Nhưng cậu ấy hết mất cơ hội rồi còn đâu.”

“Đã mua rồi, hay là ta mang cắm ở phòng sweet room?”

“Cũng hay đấy. Good idea. Có lẽ họ cũng sẽ được nếm thử cảm giác của người mới kết hôn.”

“Hi hi. Có lẽ vậy anh nhỉ.”

Mizuki thấy phấn chấn trước phản ứng của Yayoi. Không ngờ anh và cô lại được ở bên nhau trong căn phòng sweet room đó. Yayoi vẫn chưa có ý định phản kháng gì.

Quá ư là may mắn! Vận may từ trên trời rơi xuống. Mizuki vừa thấy áy náy với Hida nhưng cũng vừa thầm cảm ơn sự cố xảy đến với người bạn thân. Anh đã kiểm tra và biết rằng trong phòng sweet room chỉ có một chiếc giường to duy nhất. Anh thầm mong khi cùng chung một giường, Yayoi sẽ không cự tuyệt anh.

Mizuki đi tới thang máy ở sảnh rồi bấm nút. Khi bước vào trong phòng, anh và Yayoi sẽ nói đôi ba câu chuyện phiếm. Sau đó anh sẽ nhìn sâu vào mắt Yayoi, ôm cô thật chặt rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Trong đầu Mizuki đang nghĩ về trình tự các thủ tục anh sắp làm.

Thang máy tới và cửa mở ra nhưng chẳng hiểu sao Yayoi mãi không chịu vào.

Khi Mizuki hòi thì Yayoi cười tinh nghịch.

“Trò chơi đến đây thôi. Trước khi lên phòng, em có chuyện này muốn nói với anh.”