← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖

Chuông cửa reo lên. “Vâng.” Hida đáp lại. Khi anh mở cánh cửa thì thấy Yayoi đang đứng đó. Cô nở một nụ cười.

“Xong chưa em?” Hida hỏi.

Yayoi giơ tay làm ký hiệu OK. “Hoàn hảo anh ạ.”

“Ồ.” Yayoi nghe thấy có tiếng nam, nữ nói. Còn có cả tiếng vỗ tay nữa.

Hida mời Yayoi vào trong phòng rồi anh đóng cửa lại.

“Cậu vất vả quá.” Momomi đang ngồi trên giường nói với Yayoi.

“Momo, cậu cũng thế mà. Cậu cứ phải diễn mãi vở kịch.” Yayoi quay sang Momomi, rồi lại nhìn Hida. “Anh Hida cũng vậy.”

“Ồ không, là anh đã đưa ra kế hoạch này mà.”

“Em thấy vui lắm. Anh Mizuki chẳng hề hay biết. Thật thú vị.” Momomi mỉm cười.

“Anh Hida diễn giỏi thật đấy. Khiến cho anh Mizuki còn tưởng là anh bị gãy xương thật.”

“Ôi, không phải như em nói đâu.” Hida ngượng chín mặt khi Yayoi khen.

“Tại vì anh đã từng nhìn thấy nhiều người khác bị chấn thương rồi. Với lại cũng nhờ sự hỗ trợ của cậu nhân viên tuần tra, cậu ấy tên là Nezu nhỉ, nên mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp.”

“Vâng. Anh ấy diễn như thật vậy.”

Hida quay sang nhìn hai người, một nam một nữ đang ngồi ở chiếc ghế gần cửa sổ.

“Anh đã làm phiền Tsukimura và Maho rồi. Kể cả chuyện hai em giới thiệu Nezu cho anh nữa.”

“Có gì đâu anh.” Người đàn ông xua tay trước mặt. Đó là đàn em cùng làm việc ở khách sạn với Hida, Tsukimura Haruki. “Là anh Hida nhờ. Với lại trên hết là em vẫn muốn anh Mizuki sẽ được hạnh phúc.”

“Phải đấy.” Maho - vợ Tsukimura gật đầu. Cô cũng là hậu bối của Hida. “Nhưng liệu có ổn không? Anh Mizuki có làm tốt được không?”

“Nếu là anh ấy thì không phải lo đâu.” Yayoi nói. “Anh ấy kinh nghiệm đầy mình mà. Sau khi nghe em nói rõ sự việc, anh ấy khá bất ngờ. Nhưng cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm.”

“Yayoi, thực sự anh phải cảm ơn em rất nhiều.” Hida cúi đầu. “Nếu không có Yayoi giúp sức thì không thể thực hiện được những việc như lần này.”

Yayoi xua tay.

“Anh đừng nói thế nữa. Tuy em không ghét kiểu người như anh Mizuki nhưng em rất đồng cảm với những người có người yêu như anh ấy. Nên khi anh Hida đề cập đến chuyện này, em đã quyết định sẽ hợp tác với mọi người luôn.”

“Nhờ vậy mà đêm nay, một người phụ nữ sẽ có được hạnh phúc trong tay nhỉ.” Maho đặt tay lên ngực thổn thức. Mắt cô mơ màng. “Lãng mạn quá...”

Nhìn thấy khuôn mặt ai nấy đều tươi vui, Hida thấy mãn nguyện trong lòng. Từ trước tới giờ, Mizuki đã vì anh rất nhiều. Và để cảm ơn Mizuki, anh đã lập nên kế hoạch này.

Hơn thế nữa...

Ai rồi cũng phải ổn định. Hida ghé mắt nhìn qua cửa sổ. Những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi. Trong lòng anh thầm nhắn nhủ tới người bạn thân của mình: “Hãy hạnh phúc nhé!”