← Quay lại trang sách

❖ 7 ❖

Mizuki hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông cửa. Tim anh đập thình thịch. Bình tĩnh lại nào. Mizuki tự trấn an mình. Đã rơi vào tình cảnh này rồi biết phải tính sao đây?

Tiếng cửa mở “cách”. Người ra mở cửa ngước lên nhìn anh và tròn mắt ngạc nhiên. “Ối, tại sao lại thế?”

“Òa!” Mizuki cười. Chính Mizuki cũng cảm nhận được hai má anh đang gồng cứng lên.

Kimoto Akina đang mặc một chiếc áo len màu hồng. Cô chớp chớp mắt nhiều lần.

“Tại sao? Tại sao? Tại sao anh Mizuki lại có mặt ở đây? Thế là thế nào?” Akina hỏi liến thoắng nhưng cô không giấu nổi sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cũng nhiều chuyện lắm. Nhưng em để anh vào phòng có được không?”

“A... được chứ. Ối, tại sao chứ? Em chẳng hiểu gì cả. Tại sao? Tại sao?”

Akina đứng tránh sang một bên cho Mizuki vào phòng. Phòng khách thật rộng rãi, có cả ghế sô pha và bàn. Chắc bên cạnh là phòng ngủ. Anh đã chuẩn bị nó cho Hida và Momomi, vậy mà...

“Tsukimura và Maho dẫn em tới đây đúng không?”

“Vâng. Ban đầu em đã hẹn với Maho đi chăm sóc da rồi. Nhưng sáng nay con bé lại gọi và rủ em đi tới khách sạn ở khu Satozawa vì được ngủ miễn phí ở đây... Mà không biết do nhầm lẫn thế nào mà chỉ mình em được ở trong căn phòng rộng như thế này. Em đã nói hai vợ chồng Maho hãy dùng phòng này đi nhưng họ nói ‘hành lý của bọn em đã được chuyển đi rồi nên chị cứ ở phòng này’... Nhưng mà mau nói cho em biết đi. Tại sao anh Mizuki lại ở đây? Thế là thế nào? Em chẳng hiểu gì cả.”

“À thì... tất cả là do anh đã nhờ hội Tsukimura làm thế. Anh đã bảo họ hãy đưa Akina tới khách sạn này đấy...”

“Tại sao?”

“Thì... đương nhiên để em phải bất ngờ rồi.”

“Bất ngờ ư?” Akina vẫn thắc mắc.

Mizuki đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Cũng không còn cách nào khác nữa vì anh không thể nói cho Akina biết sự thật được.

Mizuki lập tức xòe ra trước mặt Akina một vật anh đã cầm và giấu mãi ở sau lưng.

Đương nhiên đó chính là bó hoa hồng đỏ thắm.

Akina vẫn còn chưa hết sửng sốt. Rồi khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ, cô hết nhìn bó hoa hồng rồi lại quay sang nhìn Mizuki.

“Ôi, nó là gì vậy? Anh định làm gì?” Đương nhiên trong giọng nói của Akina chất chứa nhiều niềm hy vọng.

Trong tình huống này, một khi đã tặng một thứ như thế này, vậy mà Mizuki lại chỉ có thể mở miệng ra được mỗi một câu.

“Akina, anh xin lỗi vì đã bắt em phải chờ đợi quá lâu.”

“Ối?”

“Mình làm đám cưới nhé. Anh sẽ làm cho em được hạnh phúc.”

Vừa nói, Mizuki vừa cảm thấy một sự tiếc nuối vô hạn trào dâng trong lòng. Nếu là cầu hôn thì anh muốn mình có thời gian để suy nghĩ, lựa chọn cẩn thận từng câu, từng từ một. Đời người chỉ có đúng một lần vậy mà anh không thể ngờ rằng mình lại nói ra được những từ ngữ không được lựa chọn một cách kỹ càng như thế.

Nhưng hình như những từ ngữ đó cũng đủ giúp Mizuki thành công trong việc hạ gục trái tim của Akina. Anh thấy hai mắt Akina đỏ hoe. Rồi một lúc sau, nước mắt của cô tuôn trào. Cô lấy hai tay che miệng và nghẹn lời.

“Akina...” Mizuki gọi. “Em đồng ý chứ?”

Akina không đáp lại mà thay vào đó, cô ôm chầm lấy Mizuki. Thân hình mảnh mai của cô đang run lên bần bật. Cô vòng hai tay ra ôm lấy Mizuki. Một tay vẫn cầm chắc bó hoa.

Điên quá. Trúng bẫy của hắn rồi! Trong đầu Mizuki hiện lên khuôn mặt của Hida. Không thể ngờ được, thiên hạ đệ nhất play boy như mình lại bị hắn đưa vào tròng.

Nhưng sự thật là, nhờ đó mà bây giờ Mizuki cũng đang ngập tràn niềm hạnh phúc vô bờ bến. Đâu đó trong anh là cảm xúc như mình cuối cùng đã tìm thấy được thứ mà bản thân mình đã dày công tìm kiếm bấy lâu nay. Mặc dù cũng hơi tiếc nhưng Mizuki nghĩ rằng nhất định lần tới anh sẽ phải khao Hida một ly Champagne.