← Quay lại trang sách

Cáp treo cabin - Replay ❖ 1 ❖

N hìn những cây son đang được xếp ngay ngắn, Momomi lại thở dài.

Chỉ riêng son đỏ thôi cũng có rất nhiều loại. Có màu đỏ đậm như cánh hoa hồng nhưng, cũng có màu đỏ nhạt gần như màu hồng nhưng vẫn không được gọi là màu hồng. Nó gần giống với màu đỏ son, song nếu được hỏi thì quả nhiên nó vẫn nghiêng sang sắc đỏ, thứ màu rất khó phân biệt. Nó thiên về màu nào thì còn tùy thuộc vào cá tính của người đó. Thật khó để tìm ra màu sắc phù hợp với bản thân mình. Cũng có lúc bản thân mình nghĩ hợp với màu đó thì người ngoài lại nghĩ là không.

Hơn cả là như thế, thỏi son đó, trong trường hợp nhìn ở các góc độ khác nhau, màu sắc nó bị biến đổi thì ta phải làm thế nào?

“Cậu đang lơ đễnh đi đâu thế?”

Momomi bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng gọi bên cạnh. Đồng nghiệp của cô, Yamamoto Yayoi đang đứng với bộ mặt nhăn nhó. Cô ấy ôm một chiếc hộp trên tay.

“Còn mười phút nữa sẽ tới giờ mở cửa đấy. Mới bước sang năm mới mà đã bị cắt giảm nhân sự nên vất vả lắm đó. Chúng ta mà không nhanh lên thì không kịp mở quầy đâu.”

“A, tớ xin lỗi. Tớ mải suy nghĩ quá.” Momomi lại tiếp tục xếp những thỏi son sao cho ngăn nắp. Nơi họ làm việc là ở quầy mỹ phẩm của một trung tâm thương mại.

Yayoi ghé sát vào mặt Momomi.

“Chuyện cậu phải suy nghĩ là gì cơ? Lẽ nào là về chuyến du lịch?” Yayoi hạ giọng, khẽ hỏi.

“Ừ, thì, đại loại như thế...”

“Cậu vẫn phân vân ư? Thích thật. Cậu còn có thứ để mà phân vân.” Yayoi đặt những chiếc hộp lên cửa sổ trưng bày. Cô lắc đầu như ngán ngẩm.

“Có gì đâu mà cậu lại bảo thích.”

“Nếu cậu thích thì cứ đi. Còn nếu đã không thích thì từ chối. Tớ nghĩ chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Đúng là tớ có thích đi mà. Những người cùng tham gia cũng có vẻ thú vị.”

“Thế thì đi đi.”

“Ừ.” Momomi đành gật đầu. Còn Yayoi gõ gõ vào cái hộp như đang sốt ruột.

“Quả nhiên là cậu cũng có ý với anh Hida hả?”

Momomi quay lại nhìn vào khuôn mặt của bạn thân mình rồi cô im lặng, gật đầu cái rụp.

Yayoi nhún vai. “Ừ thì bảo không bận tâm cũng khó nhỉ?”

“Vì bốn người còn lại có đôi có cặp cả rồi. Hơn thế nữa, một đôi đã là vợ chồng, một đôi sắp sửa kết hôn. Tớ biết tỏng mục đích là gì rồi.”

“Chuyện bọn tớ định gán ghép Momo với anh Hida chứ gì? Chuyện đó, có gì xấu đâu nhỉ. Momo không ghét anh Hida đúng không nào? Trái lại còn thích nữa là đằng khác. Bây giờ tớ vẫn còn nhớ như in, lần gặp lại anh Hida ở khách sạn, mắt cậu biến thành hình trái tim luôn ấy.”

“Hôm đó đúng là như thế nhưng...”

“Cả lúc mọi người hùa với nhau lừa anh Mizuki, cậu cũng rất cảm kích anh Hida còn gì. Cậu còn nói anh ấy là một người rất tốt vì biết nghĩ cho bạn nữa.”

“Đúng là tớ nghĩ như thế thật đấy.”

“Tớ đã nghĩ sau đó Momo và anh Hida sẽ trở thành một cặp, ai ngờ lại không phải vậy.”

“Thì tại vì anh ấy có nói gì đâu. Anh ấy còn chẳng rủ tớ đi hẹn hò bao giờ.”

“Anh Hida cũng thật là... Theo như anh Mizuki thì, ở buổi hẹn hò gelecon, anh Hida đã bị Momo từ chối một lần. Hình như anh ấy quyết định bỏ cuộc vì thấy không còn hy vọng gì nữa. Nhưng chắc chắn là đến bây giờ anh Hida vẫn thích Momo đấy.”

“Có thật như vậy không?” Momomi thắc mắc.

“Momo muốn thế nào? Cậu muốn được kết đôi với anh Hida hay không muốn nào?” Giọng Yayoi bắt đầu khó chịu.

“... Tớ không biết.”

“Hả? Cậu nói gì cơ?”

“Thì tại tớ không biết thật mà. Có lẽ tớ vẫn chưa hiểu nhiều về anh Hida.”

“Tiếp đi tiếp đi.” Yayoi xòe hai tay ra. “Vậy thì đi du lịch để hiểu thêm về anh ấy thôi. Nếu cậu thấy ghét anh ấy thì không gặp lại anh ấy nữa. Thế không tốt à?”

“Tớ có cảm giác là... tớ không ghét anh ấy đâu.”

“Thế thì hẹn hò đi.”

“Nhưng nếu cảm xúc của tớ chưa đến mức ấy thì sao? Lúc đó phải làm thế nào?”

“Ai mà biết được. Cậu tự quyết đi.” Yayoi ôm chiếc hộp định bỏ đi nhưng cô dừng lại. “Nhưng có điều này tớ phải nói trước. Với tư cách là bạn bè, tớ chỉ giúp cậu ghép đôi với đàn ông thời điểm này thôi đấy. Phải nghĩ đến tuổi tác của mình đi chứ. Một, hai năm nữa chẳng còn ai giúp mình đâu.”

Nói rồi Yayoi đi tiếp. Momomi dõi theo sau lưng. Cũng phải. Cơ hội đâu có nhiều nữa đâu. Momomi nghĩ.