❖ 2 ❖
“Phân của tớ có màu xanh lá cây đấy. Nhìn kiểu gì cũng vẫn ra màu xanh lá cây. Không phải màu nâu pha lẫn màu xanh rêu đâu. Một màu xanh lá cây tươi sáng. Thế là tớ nghĩ, nguy to, mắc phải chứng bệnh lạ rồi. Nhưng mà nhìn lại giấy vệ sinh thì tớ thấy nó kỳ cục thế nào ấy. Bởi vì nếu là từ trong cơ thể con người mà ra thì màu đó đẹp quá mức. Chẳng khác nào màu vẽ cả. Nên tớ giật mình. Tớ nhớ ra là đêm hôm trước tớ vừa uống rượu vừa nghịch màu vẽ. Vợ chồng bà chị tớ Tết cũng về quê và tớ có đứa cháu gái đang đi mẫu giáo. Màu vẽ đó là của cháu tớ. Tớ cuống cuồng lo có khi trong lúc say xỉn mình nuốt nhầm phải màu vẽ cũng nên. Tớ nhớ mang máng là tớ thấy hình như bị thiếu đồ nhắm.”
Những người đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của Mizuki đều sửng sốt.
“Hả, màu vẽ á?” Tsukimura - hậu bối làm cùng công ty với Mizuki tròn mắt hỏi. “Rồi sao nữa ạ?”
“Anh vội vàng gọi điện cho chị gái. Hỏi xem màu xanh lá cây có biến đi mất không. Và chị anh bảo nó không thay đổi gì. Thế là anh nghĩ chắc mình bị thần hồn nát thần tính thôi. Nhưng chị anh nói câu này mà anh giật bắn. Hộp xanh lá cây không vấn đề gì nhưng không thấy hộp xanh da trời và hộp màu vàng đâu.”
Mọi người im lặng một giây rồi cả năm người cười phá lên.
“Thế là thế nào? Tức là anh đã ăn màu vàng và màu xanh da trời, xong rồi chúng tự trộn trong bụng anh để thành màu xanh lá cây à?” Tsukimura hỏi lại.
“Hình như là thế thật đấy. Lúc đó anh giật cả mình.”
“Ăn màu vẽ có bị sao không ạ?” Vợ của Tsukimura - Maho hỏi, giọng vô cùng ngọt ngào.
“Anh cũng lo lắng nên đã tra thử thì được biết, đó là màu vẽ dành cho trẻ em. Nên họ đã tính trường hợp xấu nhất có thể xảy ra và đã làm ra những hộp màu vẽ an toàn.”
“Vị của nó thế nào ạ? Có ngon không anh?”
Nghe Tsukimura hỏi, Mizuki bình thản trả lời “Anh không nhớ. Chắc không ngon đâu.”
“Anh cẩn thận đấy. Uống say sẽ không biết là mình đang làm gì đâu.” Kimoto Akina vừa cười vừa chau mày. Cô vẫn chưa làm đám cưới với Mizuki nhưng giọng điệu đã rất giống một bà vợ biết lo toan.
“A, đúng thế thật.” Hida ngồi đối diện với Momomi, vừa bấm điện thoại vừa nói. “Nếu là màu vẽ dùng trong tranh sơn dầu thì rất độc hại, nhưng màu vẽ của trẻ em được làm từ chất hữu cơ nên có nuốt nhầm cũng không sao.”
Không phải ban nãy anh Mizuki vừa mới giải thích rồi hay sao? Momomi ngán ngẩm. Sao anh không nói câu nào lọt tai một tí nhỉ. Mất công cầm điện thoại tra cứu nãy giờ mà lại lặp ý kiến của người khác thì đúng là không có chút nghệ thuật ăn nói nào. Mà những người còn lại thì cũng chỉ than thở “hừm”, “hóa ra là vậy” bằng cái giọng thật khó hiểu.
Cả sáu người đang ngồi trên tàu siêu tốc. Ghế được thiết kế có ba chỗ ngồi và họ ngồi đối diện với nhau. Họ rời khỏi Tokyo từ hơn một tiếng trước. Điểm đến là khu trượt tuyết Satozawa. Với Momomi, đây là nơi chứa nhiều kỷ niệm sâu sắc, theo nhiều nghĩa.
Mười ngày trước, cô được Mizuki rủ đi du lịch trượt ván. Cảm xúc trong cô lẫn lộn. Bởi vì những người tham gia gồm có vợ chồng Tsukimura, Mizuki, Akina và Hida.
Momomi đều biết họ. Mới ra Tết, Mizuki đã tổ chức tiệc đính hôn ở một quán nhậu trong thành phố. Momomi cũng được mời tới đó. Momomi được Mizuki giới thiệu rằng “đây là cô gái đã từ chối Hida ở buổi hẹn hò gelecon”. Momomi cũng đã gặp vợ chồng Tsukimura khi hợp tác để lừa Mizuki nhưng chuyện đó cô phải giữ bí mật với Akina.
Lý do Momomi được rủ đi du lịch đã rõ ràng. Chắc có lẽ họ định gán ghép cô với Hida.
Sau khi đắn đo mãi, Momomi quyết định tham gia. Có lẽ cô cũng muốn thông qua chuyến đi này có thể xác nhận lại một lần nữa tình cảm của mình. Đúng như Yayoi đã nhận xét, Momomi không ghét Hida. Cô đã nghĩ anh thật tuyệt vời trong cái lần cô gặp anh đang làm việc ở khách sạn. Vì thế sau đó, bốn người họ bao gồm cả Mizuki và Yayoi gặp gỡ nhau thường xuyên hơn. Họ còn phối hợp với nhau để lừa Mizuki trong chuyến du lịch.
Nhưng...
Momomi vẫn chưa thấy rung động trước Hida thêm lần nào ngoài những lúc anh làm việc ở khách sạn. Thậm chí những lần cô bị làm cho thất vọng còn không thể đếm xuể. Ví dụ về cách nói chuyện. Anh không cần phải biết nhiều chủ đề như anh Mizuki, vậy thì chỉ cần là một người biết lắng nghe là đủ. Momomi nghĩ. Nhưng Hida lại có cái tật, hễ đó là chuyện mà anh biết rõ thì anh sẽ nói đến thiên thu, bất tận mà chẳng buồn để ý xem người nghe có hứng thú với nó hay không. Có khéo léo đổi chủ đề cũng không ăn thua nên mọi người chỉ còn cách viện ra cớ gì đó để đứng dậy.
Anh cũng rất dở trong việc hiểu ý người khác. Trong bữa tiệc đính hôn của Mizuki, Maho đã lén đưa cho Momomi tấm card và chiếc bút để ký. Nhìn thấy những lời chúc của mọi người ghi trên tấm card, Momomi hiểu ra ngay. Mọi người muốn lấy đó làm món quà và khiến vợ chồng Mizuki bất ngờ. Để tránh sự chú ý của vợ chồng Mizuki, Momomi đã cúi xuống bàn để ghi những lời chúc. Thấy vậy, Hida thốt lên “Ối, cái gì thế? Em đang viết gì vậy?” và nhòm vào tay cô đang viết. Thế là bị Mizuki phát hiện ra. Nhưng đương nhiên, khác với Hida, Mizuki rất biết ý và anh đã vờ như không biết.
Thời trang của Hida, vẫn vậy, vô cùng đơn điệu. Hình như Hida thực sự nghĩ anh hợp với màu tím thật. Hôm nay, khi Momomi nhìn thấy Hida trong chiếc áo màu tím thì cô chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu.
Nói thế thôi nhưng anh cũng có nhiều điểm tốt.
Mặc dù có tính ham tốc độ nhưng anh lại là người hăng hái, nhiệt tình. Không biết có phải do đặc thù công việc là một nhân viên khách sạn hay không mà anh không ngại hết mình vì người khác. Anh không hiểu ý người khác là do không để ý quan sát nhưng được cái lấy lại tinh thần rất nhanh. Hình như anh đã nhiều lần phải nếm trải vị đắng của sự thất tình. Tuy rất đau đớn nhưng anh vẫn vượt qua được là nhờ có một tinh thần thép.
Bất cứ ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu. Điều quan trọng là họ làm thế nào để cân bằng được chúng. Và Momomi nghĩ, qua chuyến đi, cô muốn thấy rõ được điều đó ở Hida.