❖ 3 ❖
Điều kiện ở khu trượt tuyết Satozawa lý tưởng ngoài mong đợi. Sáu người họ lên cáp treo cabin rồi chuyển tiếp sang cáp treo ngoài trời để đi lên đỉnh núi. Ở đó, họ mặc sức chơi đùa cùng tuyết bột, đặc biệt là trượt tuyết ở địa hình rừng cây. Trên cả tuyệt vời! Momomi chơi trượt ván khá giỏi nhưng năm người còn lại cũng không kém. Kể cả những chỗ cây mọc san sát, họ cũng không cần giảm tốc độ và trượt qua băng băng. Momomi bám theo và cuối cùng cũng đuổi kịp họ.
“Ôi, cảm giác tuyệt vời quá! Chị không nghĩ thời tiết lại đẹp đến thế. Cứ như thiên đường vậy. Thế này thì không thể bỏ chơi trượt ván được.” Akina vẫn say sưa nói khi ở trên cáp treo bốn ghế ngồi.
“Tuần trước em vừa cùng gia đình đi trượt tuyết. Hôm đó điều kiện sân bãi cũng tốt lắm.” Maho đáp. Cô ngồi phía đối diện với Momomi, ở giữa là Akina.
“Nhắc mới nhớ. Cả gia đình Maho đều chơi trượt tuyết nhỉ? Chắc Tsukimura cũng thử sức với môn đó chứ? Giỏi quá. Thế mới là con rể chứ. Chị nghĩ, nếu là anh Mizuki thì tuyệt đối anh ấy không tham gia đâu.”
“Vậy ư? Nhưng em lại nghĩ anh Mizuki sẽ trượt tuyết đấy. Bởi vì anh ấy giỏi lấy lòng người khác mà. Bố mẹ chị Akina cũng thích anh Mizuki có đúng không?”
“Chuyện đó thì khỏi phải bàn rồi. Anh ấy được sinh ra để lấy lòng người khác mà. Để đạt được mục đích của mình, có phải nói mấy lời vô cảm, sáo rỗng thì anh ấy vẫn thản nhiên nói được. Cho nên không thể tin tưởng được ông tướng này. Sau này có kết hôn thì tớ cũng sẽ không tin tưởng anh ấy đâu.”
“Hóa ra là thế. Nghiêm trọng phết đây.” Momomi đồng cảm với những gì Akina nói. Cô nghĩ những gì Akina nói hoàn toàn đúng. Cô nhất trí với Akina ở điểm Mizuki làm các cô gái phải cảnh giác. Kể cả việc Mizuki cầu hôn với Akina cũng có nguồn gốc sâu xa là Mizuki có dã tâm muốn ngoại tình với Yayoi.
Dù biết Mizuki có tính trăng hoa như thế, nhưng Akina vẫn chấp nhận kết hôn với anh thì chắc hẳn cô ấy phải xác định tinh thần ghê gớm lắm. À không. Có lẽ vì quá yêu Mizuki chăng?
“Ôi!” Akina than thở. “Giá như anh Mizuki chỉ cần trung thực được bằng một nửa anh Hida thôi thì có lẽ tớ đã không phải phàn nàn gì rồi.”
“Anh Hida rất nghiêm túc các chị nhỉ?”
“Phải nói là vụng về mới đúng. Anh ấy chẳng biết làm thế nào thì có lợi cho mình cả. Chính vì thế, người khác đứng ngoài nhìn vào cũng thấy hơi sốt ruột. Momomi cũng nghĩ vậy phải không?”
Akina đột nhiên quay sang hỏi làm cho Momomi lúng túng.
“Ối, dạ... Có lẽ vậy.”
“Đúng là khù khờ. Là bạn cậu ấy nhưng chị vẫn phải xin lỗi. Bị người vụng về như thế tỏ tình thì đúng là chỉ biết nói ‘xin lỗi’ thôi chứ ngoài ra còn biết làm gì. Cậu ấy đã rất nhiều lần chẳng hiểu ý mọi người rồi. Bọn chị cũng tính chuyện làm gì đó để giúp cậu ấy sửa đổi đấy. Vậy mà có ăn thua gì đâu.”
“Nhưng anh ấy là người rất rất tốt.” Maho tiếp lời.
“Phải, phải. Chị có thể đảm bảo cậu ấy là người tốt. Vụng về không hoàn toàn là xấu. Cậu ấy không nói dối, cũng không lười biếng hay có ý định né tránh những chuyện phiền toái. Nên được mọi người ở công ty đánh giá cao lắm. Chỉ có điều cậu ấy chưa biết biến nó thành lợi thế của mình mà thôi. Chắc vẫn là tại vì cái tính vụng về mà ra cả.” Akina than thở.
Vậy là đã rõ ý đồ của các cô gái. Họ muốn đưa ra thật nhiều điểm tốt của Hida để làm rung động trái tim Momomi.
“Anh Hida tốt nhỉ.” Momomi nói. “Em hiểu rất rõ điều ấy.”
“Vậy ư? Cũng phải. Nếu gặp Hida nhiều sẽ biết thôi.”
“Em nghĩ anh ấy thật may mắn khi có những người bạn tốt đã dành hết lời khen ngợi anh ấy.”
“A... Không phải chị cố ý nói tốt cho Hida đâu.” Giọng Akina hơi chùng xuống. Hình như cô cũng biết rằng ý đồ của họ đã bị Momomi phát hiện ra.
Nhưng những câu chuyện về Hida trên cáp treo này cũng không hẳn là vô ích, Momomi nghĩ. Vì cô biết rằng những người bạn thân của Hida, bất kể là nam hay nữ đều yêu mến anh ấy.
Khi họ xuống cáp treo thì ba người đàn ông đã đứng đợi ở đó.
“Chúng ta đi ăn trưa chứ nhỉ?” Mizuki nói. “Ta sẽ tập trung ở nhà ăn khu nghỉ dưỡng Hinata. Mọi người tự đi tới đó theo những cung đường mình thích. Mọi người nghĩ thế nào? Ai về sau cùng sẽ phải khao bia cả nhóm. Chấp cho nhóm con gái một phần.”
“Hả?” Akina có vẻ bất mãn. “Chỉ chấp có một phần thôi sao? Người ta là phụ nữ cơ mà. Sao anh keo kiệt vậy?”
“Bay bằng ván trượt cơ mà. Thôi được rồi. Chấp con gái ba phần. Mọi người cố hết sức vào đấy.”
Mọi người hưởng ứng lời của Mizuki. Momomi cũng ngồi xuống tuyết và lắp đai vào giày. Hida ngồi ngay bên cạnh cô cũng đã lắp xong. Anh đang nhìn vào bản đồ địa hình khu nghỉ dưỡng.
“Anh Hida định trượt cung đường nào vậy?” Momomi đánh tiếng hỏi trước.
“Đã mất công đến đây rồi nên anh nghĩ anh sẽ chọn cung đường nào cho cảm giác tuyệt vời nhất. Anh có đã chọn sẵn một chỗ rồi.”
“Ôi, có vẻ thú vị nhỉ.”
Hai người họ đang nói đến đây thì Mizuki đột nhiên xuất phát.
“A, xấu tính quá.” Ngay lập tức, Akina đuổi theo Mizuki.
“Trượt thôi!” Tsukimura hô lên rồi anh cũng lao đi. Nhưng hình như anh định trượt ở cung đường khác với cặp đôi Mizuki. Đương nhiên, Maho bám theo sau anh. Mặc dù Mizuki nói mọi người tự do đi theo cung đường mình thích nhưng rốt cuộc, đôi nào lại trượt cùng với đôi ấy.
Momomi đang lơ đễnh nhìn theo các cặp đôi thì Hida bắt đầu lao đi, chẳng nói chẳng rằng. Anh cúi thấp người rồi đột ngột vút đi với một khí thế hừng hực.
“A, đợi đã...” Momomi vừa đuổi theo vừa nghĩ: Anh đừng đột ngột phóng đi như thế chứ.
Hida vẫn chẳng thay đổi. Thậm chí anh còn tăng tốc nhanh hơn hẳn mọi khi. Momomi nhìn theo bóng Hida đang ngày một nhỏ dần. Cô vừa đuổi theo vừa hậm hực nghĩ: Anh này đang nghĩ cái gì thế không biết?
Trong mọi tình huống, mọi sự việc, thì cố gắng hết mình, không ngừng nghỉ là điều tốt. Nhưng Momomi không thích những người quá rạch ròi đến mức ngay cả trong các cuộc thi thố với chính những người bạn trong nhóm mình lại cố gắng hơn thua. Nghiêm túc thi đua cũng được. Nhưng không phải tùy từng hoàn cảnh cụ thể à? Hida không nghĩ tới việc anh trượt nhanh quá khiến Momomi không thể đuổi kịp ư? Hay là anh ghét phải khao bia bạn bè mình đến mức ấy?
Momomi mới nghĩ đến đây thì...
Quả nhiên cô mất dấu anh thật.
Vừa mới ban nãy cô còn nhìn thấy Hida, vậy mà bây giờ không biết anh ở nơi nào. Hơn cả vấn đề đó là chuyện Momomi đang không biết đây là đâu. Momomi ngó trước ngó sau, nhìn sang trái sang phải nhưng cô không hề thấy bóng dáng của bất kỳ người chơi trượt tuyết hay trượt ván nào. Hình như, Momomi đã lạc vào nơi mà ít người biết đến mất rồi.
Cô đang bối rối không biết phải làm gì thì một người chơi trượt tuyết đi tới. “Xin lỗi...” Momomi cất tiếng gọi và giơ tay lên vẫy.
Người đàn ông mặc bộ đồ trượt tuyết trượt ngay tới và đỗ lại bên cạnh cô.
“Anh có biết đường đi tới khu nghỉ dưỡng Hinata không ạ?”
“Khu Hinata à? A, em cứ đi ra đằng kia là được.” Nhìn theo tay người đàn ông chỉ, Momomi thấy giật mình. Đúng là có vết trượt tuyết ở đó thật, nhưng con đường đó khá cách biệt với cung đường chính.
“Chỗ này nằm trong cung đường chính ạ?”
“Đúng rồi. Nhưng tuyết chưa phủ nhiều nên em phải cẩn thận đấy.” Người đàn ông khẽ nói rồi lao đi.
Momomi trượt gần tới dốc và sợ sệt nhìn xuống phía dưới.
Một vùng tuyết bột trắng tinh, đẹp tuyệt vời trải rộng ra trước mắt cô. Chỉ có điều nó rất dốc. Một nỗi bất an xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô. Thực ra là Momomi rất sợ những nơi tuyết phủ dày và có độ dốc lớn.
Nhưng để tới được chỗ mọi người thì cô chỉ có mỗi một cách là trượt ở chỗ này xuống phía dưới. Có lẽ anh Hida cũng đã trượt xuống rồi. Chắc lúc này anh đã nhận ra không thấy Momomi đâu và đang dừng lại để đợi cô. Giờ không phải lúc để sợ hãi.
Momomi hạ quyết tâm cao độ và cô bắt đầu trượt xuống.
Chiếc ván đột ngột lao đi với tốc độ chóng mặt. Cơ thể gần như không theo kịp với ván. Trọng tâm của cô hơi dồn một chút lên chân trước. Trong nháy mắt, đầu ván cắm phập vào tuyết.
Lúc Momomi kịp nhận ra mình rơi vào tình huống nguy hiểm thì đã quá muộn mất rồi. Cơ thể cô lộn nhào, còn mặt thì cắm xuống tuyết.