← Quay lại trang sách

❖ 4 ❖

Điện thoại trong túi áo ngực reo lên. Lúc đó, Momomi đang đeo đai trượt tuyết vào giày. Để có thể đứng dậy trong tình huống bị vùi trong tuyết thì Momomi phải tạm thời tháo ván trượt ra. Việc chỉ có mỗi vậy thôi nhưng nó ngốn của cô cả đống thời gian khiến cô bực mình phát chán. Càng cử động, cô lại càng bị lún sâu, càng khó ngồi dậy được. Thể lực cũng nhanh chóng bị tiêu hao, mồ hôi cô vã ra ướt sũng. Đương nhiên Momomi phải tháo mắt kính ra vì hơi nước làm mờ mắt kính.

Điện thoại gọi đến là của Hida. “Alo, Momomi à?”

“Em đây. Em xin lỗi đã bắt anh phải đợi.”

“Em có sao không? Bây giờ em đang ở đâu?”

“Em cũng không rõ lắm nhưng hình như là ở đoạn dốc dựng đứng, tuyết chưa phủ dày. Em định đuổi theo anh Hida thì bị tuyết vùi ở đây...”

“Ối, em đuổi theo sau anh ư?” Hida ngạc nhiên nói.

“Vâng ạ. Anh không biết à?”

“Anh chẳng để ý gì cả. Ồ, hóa ra là vậy à?”

Momomi nổi cáu. Tại sao anh lại không nhận ra? Trước khi anh xuất phát, chúng ta cũng đã nói chuyện và theo mạch câu chuyện thì rõ ràng em sẽ trượt theo sau anh mà?

“Anh đang ở đâu vậy?”

“Anh ư? Bây giờ anh đang ở nhà ăn. Anh đang ăn mì tantanmen với cài Nozawana.”

Momomi không khỏi thất vọng, cô vẫn đang áp chiếc điện thoại vào tai. Hida không nghĩ là Momomi đã trượt theo sau anh nên đương nhiên cũng không có chuyện anh đợi cô ở giữa chừng nữa.

“Anh nhắn với mọi người giúp em là không phải lo lắng đâu. Em sẽ trượt xuống từ từ. À mà, em sẽ trả tiền bia đầy đủ.”

“Ừ, anh biết rồi. Trước mắt tiền bia anh đã ứng ra trước rồi.”

“Ôi, cảm ơn anh quá. Gặp lại anh sau.” Momomi đáp, rồi cô dập máy mà không buồn nghe xem Hida nói gì.

Momomi vừa cất điện thoại vào túi áo, vừa nghĩ có lẽ mình không thể hẹn hò gì với cái người đó được.

À, không. Có lẽ với anh Hida, anh ấy đã nghĩ làm như thế là tốt cũng nên.

Đành rằng Hida có tình cảm với Momomi nhưng phải chăng tình yêu đó chưa đủ lớn? Nếu thật sự Hida yêu Momomi thì không phải là anh sẽ luôn để mắt dõi theo cô để cô không bị lạc hay sao?

Momomi vừa mải mê theo đuổi những suy nghĩ ấy vừa trượt xuống. Cuối cùng cô cũng đã tới được khu Hinata. Cô tháo ván trượt ra, thất thểu bước về phía nhà ăn. Mồ hôi ướt đầm dưới bộ quần áo, cô gần như kiệt sức, cả về thể lực lẫn tinh thần.

“Momomi!” cô nghe thấy có tiếng gọi ở phía trước. Cô ngẩng mặt lên thì thấy Hida đã đứng ở đó và cười rất tươi. “Em vất vả quá.”

Momomi chẳng còn sức để đáp lại, cô dựng ván trượt ở một góc.

“Những người khác lại đi trượt ván mất rồi.” Hida bước tới bên cạnh Momomi.

“Vậy ạ?... Em xin lỗi đã bắt anh phải đợi.”

Có lẽ Mizuki và những người khác đã cố ý tránh đi để Momomi và Hida được ở bên nhau.

“Thế em đã gặp sự cố ở đâu vậy?” Hida hỏi.

“Em đã nói là ở đoạn dốc chỗ tuyết chưa phủ dày rồi mà. Em đã rẽ vào một ngách đoạn đường rừng...”

“A!” Hida vỗ tay. “Em đã đi vào đó à? Hóa ra là thế.”

“Thế không phải chỗ đó ư?”

“Không phải. Thực ra chỗ đó cũng được. Nhưng nếu em đi tiến lên một chút về phía bên tay trái thì sẽ có một cung đường dễ trượt hơn. Vậy à? Em bị tuyết vùi ở chỗ đó à? Ha ha ha. Thế thì hơi gay đấy nhỉ. Ha ha ha ha.”

Cơn giận của Momomi dâng lên tới đỉnh điểm khi nhìn thấy khuôn mặt điềm nhiên của Hida. Momomi ngồi thụp xuống, hai đầu gối cô chạm tuyết và ném cái nhìn vào mặt Hida.

“Ối, sao thế?”

“Đâu phải lúc để anh cười!” Momomi giận dữ. “Anh có biết là em đã sợ hãi, cô đơn thế nào không? Em đã không thể cử động được trong lớp tuyết dày đó... Mà tại sao anh lại trượt đi trước thế hả?”

“Thì tại vì anh không nghĩ là Momomi đi theo sau anh.” Hida hốt hoảng.

“Đâu cần nói cũng biết em sẽ trượt sau anh mà. Tại sao có mỗi chuyện như thế thôi mà anh cũng không hiểu vậy?” Ban đầu thì Momomi thấy tức giận nhưng sau đó cô cảm thấy một nỗi buồn vô hạn dâng lên. Momomi lại ngồi thụp xuống. Nhưng lần này là để che đi những giọt nước mắt. Cô lấy găng tay ôm mặt và bắt đầu khóc nức nở. Vì cô đã tháo mắt kính ra nên đôi găng tay ướt khiến mặt cô lạnh buốt.

“Thế thì...” Hida bình thản nói. “Em nói cho anh biết trước có phải tốt hơn không.”

“Hả?” Momomi ngẩng mặt lên. Hida đang quỳ trước mặt cô.

“Nếu em nói với anh là em đi theo anh có phải tốt hơn không?” Hida nhắc lại.

“Không nói thì anh không biết hay sao? Không cần nói mà chị Akina đi theo sau anh Mizuki còn Maho đi theo sau Tsukimura còn gì?”

“Thì bởi vì họ là một đôi mà. Nhưng anh và Momomi khác họ phải không? Cũng có thể Momomi lại muốn trượt ở cung đường khác với cung đường anh thích nữa. Không phải vốn dĩ trượt ván là trượt ở chỗ mình thích trượt hay sao?”

“Nhưng mà có người cần được dẫn đường. Anh không nghĩ là mình cần phải đứng ra dẫn đường cho người đó hay sao?”

Nếu anh nói là không thì coi như anh bị loại, Momomi nghĩ. Đến mức như thế này mà anh không biết đưa ra câu trả lời hợp lý thì em không thể đồng hành với anh đến suốt cuộc đời được!

“Không hẳn là không... Nhưng dù sao thì... Cái khoản đó anh ngại lắm.”

Momomi thất vọng. Quả nhiên là anh ngại ư?

“Khi trượt anh sẽ rất tập trung nên thường hay không có đủ thì giờ để ý đằng sau. Hơn nữa, anh cũng không biết được kỹ thuật của người đằng sau ở mức nào để điều chỉnh tốc độ của mình cho phù hợp với người đó, với cung đường đó. Thành ra anh rất phân vân.”

“Vậy ư?”

Sau khi nghe Hida giải thích, Momomi đã hiểu.

Không chỉ riêng trượt ván, mà với Hida, tất cả mọi việc đều như vậy. Momomi nghĩ. Nghĩ lại thì hầu như là thế.

Có lẽ nên từ bỏ ý định sẽ đi theo người đàn ông này tới suốt cuộc đời thì hơn. Trong sâu thẳm trái tim của Momomi đang nhen nhóm sự bỏ cuộc.

“Nếu...” Hida nói.

“Nếu cùng nhau trượt thì Momomi hãy trượt trước để anh theo sau Momomi. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.”

“... Em trượt trước à?”

“Phải.”

“Nhưng nếu làm như thế, anh Hida có thể sẽ không được thỏa sức trượt bởi vì em không trượt nhanh được.”

“Kiểu gì chẳng có cách.” Hida vừa cười vừa đứng dậy. Anh chìa tay phải ra cho Momomi. “Lần tới ta làm như thế nhé.”

Momomi gật đầu. Cô nắm lấy tay anh, đứng dậy.

Bước vào trong nhà ăn nhưng Momomi lại không muốn ăn gì nên cô đã gọi tạm một ly kem, còn Hida thì uống cà phê. Anh vẫn mặc chiếc áo đệm bảo hiểm như mọi lần nhưng mặc trùm ra bên ngoài một chiếc áo phông màu đỏ. Thấy vậy, Momomi khẽ thở dài. Giữa ngực áo còn ghi hai chữ “quyết thắng” màu trắng rất to.

“Em sao thế?” Nhận ra Momomi đang nhìn mình, Hida hỏi.

“À, không... Anh thích cái áo phông đó lắm à?”

“Áo này ấy à? Anh có thích đâu. Hàng trúng thưởng nên anh mặc thôi.”

“Hàng trúng thưởng”? Sao anh lại mang thứ đó đi du lịch được chứ?

“Em nghĩ là còn nhiều bộ đồ hợp với anh Hida hơn đấy. Kể cả là quần áo mặc thường ngày.” Momomi mạnh dạn, thử góp ý thẳng thắn.

“A, chuyện đó à?” Hida lấy tay ôm đầu như thế xấu hổ. “Mọi người cũng bảo với anh thế. Rằng anh chẳng có gu thẩm mỹ gì cả. Nhưng anh không biết mặc thế nào thì đẹp nữa.”

Nghe Hida nói, Momomi chợt nảy ra một ý tưởng trong đầu.

“Nếu được thì anh để em chọn quần áo cho nhé?”

“Ối, Momomi chọn cho anh ư?”

“Nhưng là chọn theo ý thích của em thôi.”

“Được chứ. Thế thì may quá. Vậy lần tới đi mua sắm anh sẽ gọi cho em.”

“Vâng.” Momomi đáp. Trong đầu cô đã nhanh chóng hiện ra một buổi trình diễn thời trang.

Người mẫu đương nhiên là Hida rồi. Momomi hồi hộp hình dung ra cảnh Hida mặc những bộ quần áo do chính tay cô chọn lựa. Nói cách khác anh chính là búp bê mẫu thời trang sống động. Giống như việc anh rất hợp với bộ đồng phục khách sạn thì về cơ bản, phong cách thời trang của Hida cũng không đến nỗi nào. Có thể nói Momomi tự tin để có thể giúp anh thay đổi diện mạo mới.

Và Momomi có cảm giác như mình đã nắm bắt được một điểm rất quan trọng.