❖ 5 ❖
Vì quá mải mê trượt nên Momomi đã đi vào nơi có địa hình rắc rối. Cô cứ nghĩ chỗ dốc đó chỉ toàn tuyết bột xốp mềm nhưng ai mà ngờ ẩn nấp dưới lớp tuyết đó là những ụ tuyết rắn, mấp mô. Đúng như Momomi nghĩ, cô va phải những ụ tuyết đó và bị bắn tung lên rồi ngã xuống. Cô vội vàng bò dậy, nhìn dáo dác xung quanh.
“Em có sao không?” Cô nghe thấy giọng nói phát ra từ trên đầu mình.
Hida ngay lập tức chạy lại gần chỗ cô. Anh chìa tay phải ra.
“À, em không sao.” Momomi nắm lấy tay Hida, đứng dậy. “Cảm ơn anh.”
“Em cẩn thận nhé, phía dưới cứng hơn chúng ta tưởng đó. Em đừng để mắt mình bị đánh lừa mà hãy cố gắng kiểm tra bằng cách cảm nhận độ dốc bằng lòng bàn chân.”
“Vâng.” Nói rồi Momomi trượt tiếp. Kiểm tra bằng cách cảm nhận độ dốc bằng lòng bàn chân... Yêu cầu khá là khó đây. Và đương nhiên, Momomi không dễ dàng làm được điều Hida nói. Cô vừa mới trượt đã lại ngã ngay.
“Em ổn chứ?” Hida lại hỏi và lại chìa tay phải ra cho Momomi.
“Em không sao.” Cô đứng dậy và tiếp tục trượt. Chính Momomi cũng nhận thấy mình bỗng trở nên tích cực hơn mọi ngày.
Họ nghỉ ngơi ở nhà ăn một lúc rồi lại bắt đầu trượt. Tiếp thu những lời chỉ bảo của Hida, Momomi trượt về phía trước và cô đã thực hiện thành công. Cô không hề cảm thấy lo lắng bị lạc đường dù chỉ một chút. Bởi vì mỗi lần Momomi phải dừng lại hay bị ngã, luôn có Hida ở bên cô. Nói như vậy nhưng không phải lúc nào Hida cũng bám dính theo Momomi. Thỉnh thoảng, Momomi ngoái lại phía sau thì thấy anh đang lướt trên đường hoặc trượt bằng mép ván làm tung bay lớp tuyết bột. Anh ấy đang vui chơi với tuyết theo cách của riêng mình. Nhưng nhất định anh ấy không hề rời mắt khỏi Momomi.
Vì biết Hida luôn luôn trượt ở sau lưng mình nên Momomi hoàn toàn yên tâm trượt xuống mọi địa hình dốc. Thậm chí cô không sợ những đoạn tuyết phủ dày nữa. Nếu cô bị ngã và bị chôn vùi dưới tuyết thì đã có Hida ở bên giúp cô. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy một niềm tin mãnh liệt ở Hida kể từ lần đầu gặp gỡ.
“Anh Hida, anh không cảm thấy nhàm chán khi trượt ở đằng sau em à?” Momomi hỏi khi hai người đang ở trên cáp treo.
“Ơ, tại sao cơ? Anh rất vui mà. Lại còn được ngắm Momomi trượt nữa.”
“Nhưng anh không chán sao? Vì không được tới những chỗ mà mình muốn?”
“Không hề có chuyện đó. Vì trượt ở đâu cũng rất thú vị mà. Anh còn thấy thoải mái nữa, bởi vì anh chỉ việc đi theo Momomi thôi chứ không cần phải nghĩ xem em muốn trượt ở đâu, loại địa hình như thế nào.”
“Nếu thế thì tốt rồi.”
“Ừ, em đừng bận tâm.”
Momomi cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của Hida. Cô cũng hiểu rất rõ Hida không phải là người nói ra những điều mình không hề nghĩ tới.
Lúc ở trong nhà ăn, Momomi đã suy nghĩ rất nhiều về một việc. Và cô quyết định hỏi Hida.
“Em có chuyện này muốn hỏi. Anh Hida có quan tâm đến đền thờ Thần đạo và những ngôi chùa không?”
“Hả? Đền thờ Thần và chùa ư?” Hida đáp, giọng đầy ngạc nhiên.
“Thực sự là anh không quan tâm à?”
“À thì, thế nào nhỉ... Anh cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng có chuyện gì sao?”
“Thực ra em là người rất quan tâm tới hai thứ đó.”
“Ôi, vậy à?”
“Em rất thích đi thăm các ngôi đền và các ngôi chùa. Ngày nghỉ em cũng thường một mình tới những nơi đó.”
“Vậy à? Lần đầu tiên anh nghe thấy em kể đó.”
“Sở thích hơi đặc biệt nên em không hay kể cho mọi người biết. Vì mọi người dễ liên tưởng tới những điều hắc ám.”
“Vậy ư? Anh lại không nghĩ nó có gì xấu cả.”
“Nếu vậy anh có muốn đi cùng với em không?”
“Ơ, đi đâu cơ?”
“Ngày nghỉ tới em định đi Kamakura. Đã từ lâu rồi, em rất muốn xem tượng Đại Phật. Nhưng đi một mình thì buồn lắm nên em nghĩ giá có người đi cùng thì vui biết bao.”
Hida tiến sát lại gần Momomi.
“Nếu em muốn, anh sẽ đi cùng em, đương nhiên rồi. Lần tới khi nào em được nghỉ?”
“Thứ Hai tuần sau ạ.”
“Thứ Hai. Hay quá. Hôm đó anh cũng đã xin nghỉ rồi. Đi thôi, đi thôi.” Hida hào hứng.
“Vậy quyết định thế anh nhé. Ta nên tới Kamakura vào buổi sáng, nên sáng sớm hôm đó ta xuất phát ở Tokyo nhé.”
Toàn thân Hida cứng đơ khi nghe Momomi nói vậy. “Sáng sớm ư?”
“Vâng.” Momomi đáp. Đây chính điểm mấu chốt để nhìn nhận tính cách của một con người.
“Mới sáng sớm đã phải đi chùa nên anh không thích à?”
Hida im lặng một lúc rồi đáp.
“Không. Không phải như thế đâu. Anh sẽ đi. Sáng hôm đó anh có chút việc bận nhưng anh sẽ cố gắng sắp xếp.”
“Thật không ạ? Ôi, tốt quá.”
“Nhưng anh hầu như không biết gì về đền chùa đâu, nên đi với anh không biết em có thấy thú vị không?”
“Không sao. Có điều nếu anh tìm hiểu trước một chút thì em nghĩ sẽ thú vị hơn đấy. Câu chuyện của chúng ta có thể trở nên vui hơn.”
“Phải đấy. Nhưng làm thế nào để tìm hiểu được nhỉ?”
“Có vài cuốn sách viết về đền, chùa. Anh chỉ cần đọc chúng thôi. Em sẽ nói tên sách cho anh sau nhé.”
“Anh biết rồi. Vậy trước ngày thứ Hai, anh sẽ đọc qua chúng.” Hida nói với tinh thần rất quyết tâm.
Quả nhiên đúng như mình nghĩ. Momomi gật đầu.
Hida không phải tuýp đàn ông dẫn dắt cho phụ nữ. Trái lại, anh thuộc tuýp nếu được dẫn dắt sẽ phát huy được những phẩm chất tốt mà mình có. Cả về thời trang hay sở thích, chỉ cần đối phương đề xuất thì anh ấy sẽ làm theo. Nói một cách hơi cực đoan thì Hida là người mà ta có thể cải tạo theo ý ta muốn.
Momomi vốn là một cô gái không thích bị đàn ông chỉ đạo. Nói gì thì nói, cô vẫn muốn được làm theo ý của mình và cô cũng muốn yêu một người đàn ông hiểu được điều đó. Nhưng cô lại nghĩ nếu làm thế thì chẳng còn hấp dẫn nên cứ phải chịu đựng mãi. Nhưng nếu người đó là Hida thì chắc anh ấy sẽ chấp nhận và Momomi cũng không cảm thấy dằn vặt.
Trong đầu Momomi lúc này đang ngập tràn những tưởng tượng về việc tới đây cô sẽ thay đổi người đàn ông này như thế nào.
Ngày thứ Hai tới sẽ thú vị lắm đây! Momomi nghĩ. Chắc chắn Hida sẽ đọc hết những cuốn sách mà Momomi gợi ý. Bởi vì, đối với Hida đó sẽ là một ngày anh nghiêm túc hy sinh vì nó.
Thứ Hai tuần sau... Sáng hôm đó có một sự kiện vô cùng quan trọng. Đó là trận chung kết bóng bầu dục mà Hida vô cùng yêu thích sẽ được truyền hình trực tiếp trên vô tuyến.