← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖

Khi Momomi và Hida trượt xuống trạm lên cáp treo cabin thì thấy bóng dáng của Mizuki và những người khác. Ban nãy, họ đã liên lạc và hẹn sẽ gặp nhau ở đó. Hình như Mizuki cũng nhận ra Momomi và Hida nên họ vẫy tay từ xa.

“Hai người vất vả quá.” Mizuki lên tiếng. “Cảm xúc thế nào?”

“Vui lắm anh ạ.” Momomi đáp, rồi cô quay sang nói với Hida. “Vui anh nhỉ?”

“Ừ, ừ.” Hida gật đầu. “Trên cả tuyệt vời.”

“Gì thế? Tớ cảm thấy có gì đó hay ho ở đây rồi nhé. Hai người đã làm gì thế?” Akina cười bí hiểm.

“Thế thì càng tốt chứ sao. Ta lên cáp treo cabin rồi nói tiếp nhỉ.”

Mizuki ôm ván trượt rồi rảo bước. Momomi cùng mọi người đi ngay theo sau anh.

Trạm lên cáp treo hơi đông. Nhưng vì cáp treo cabin này có sức chứa là mười hai người nên mọi người vẫn tiếp tục nhích lên phía trước. Cuối cùng cũng đến lượt nhóm của Momomi. Sau khi sáu người đã lên được bên trong thì một đôi nam nữ - chắc là một cặp cũng lên cùng. Vì đông người nên đương nhiên họ phải đi chung một cabin với nhau.

“Hôm nay trượt nhiều phết nhỉ. Mệt ghê cơ.”

Nói rồi Akina nhìn ra phía bên ngoài cabin. Người phụ nữ ngồi ở phía đối diện chợt reo lên “A, Kimoto đấy à?”

“Ối, ai thế?” Akina ngạc nhiên. Momomi cũng quay sang phía người phụ nữ.

“Là tớ đây.” Người phụ nữ tháo kính và khẩu trang ra.

Tại khoảnh khắc đó, suýt chút nữa thì tim Momomi bắn ra khỏi lồng ngực. Người phụ nữ đó là một người mà cô biết rất rõ.

Những người khác cũng thốt lên đầy bất ngờ.

“Chị Hashimoto?” Người vừa gọi tên chính là Maho.

Phải. Người phụ nữ đó chính là Hashimoto Miyuki, một người có rất nhiều duyên nợ với Momomi.

“A, giọng nói đó có phải là...”

“Em là Tsukimura Maho đây. Lâu lắm rồi không gặp chị nhỉ.”

“Đúng là Maho rồi. Ôi, nhớ quá. Vậy người ngồi bên cạnh em là...”

“Tsukimura đây. Xin chào.”

“Ôi...” Miyuki nắm hai tay lại trước ngực.

“Có chuyện như thế này sao? Tình cờ quá.”

“Ưm, không biết em có nhớ hay không...” Mizuki ngồi bên cạnh kéo kính lên tới trán. “Anh Mizuki đây.”

“A, anh ở bộ phận tổ chức tiệc cưới?”

“Phải phải. Thật vinh dự vì em vẫn nhớ anh.”

“Em nhớ chứ.” Vừa nói, Miyuki vừa liếc sang bên cạnh. Người ngồi phía đó chính là Hida.

Hida ngập ngừng cúi đầu. “Lâu rồi không gặp em. Anh Hida đây.”

“A, chào anh...” Momomi thấy rõ nét mặt của Miyuki trở nên cứng nhắc. Tại sao Miyuki lại có thái độ như vậy với riêng Hida nhỉ?

Miyuki cũng liếc về phía Momomi nhưng ngay lập tức cô quay sang Akina. Miyuki nghĩ cô gái này không phải là người cô quen chăng? Momomi không tháo kính và khẩu trang nên người khác không thể thấy được khuôn mặt của cô.

“Hashimoto kết hôn rồi nhỉ?” Akina hỏi.

“Ừ, đúng rồi. Tớ cưới vào mùa xuân năm ngoái.”

“Vậy thì, anh đây là...” Akina quay sang nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi cạnh Miyuki.

“Anh ấy là chồng tớ.” Miyuki mừng rõ đáp.

“Chào em.” Người đàn ông khẽ cúi đầu. Momomi vẫn nhớ giọng nói đó.

Là Kota. Hai năm trước, cô đã hẹn hò với anh ta. Hai người họ cũng đã từng tới khu trượt tuyết Satozawa với nhau. Và cũng lên cáp treo cabin.

“Nghĩa là, anh chính là người đã đột ngột xuất hiện vào lúc đó ư?” Tsukimura hỏi. “Bọn em đã từng rủ chị Hashimoto tới đây trượt tuyết mà. Lúc đó, đột nhiên chị Hashimoto nói muốn đi tách đoàn khỏi bọn em. Khi hỏi ra thì em mới biết chuyện, người yêu cũ đã đến tận đây để cầu hôn chị.”

“Đúng rồi. Người đàn ông ngốc nghếch đó chính là ông chồng đang ngồi cạnh chị đây. Anh chào mọi người đi chứ?”

Bị vợ hối thúc, Kota liền tháo kính và mũ len ra.

“Xin lỗi lúc đó đã làm phiền tới mọi người.” Kota cúi gập người.

Nghe họ nói chuyện, Momomi bắt đầu xâu chuỗi lại sự việc. Cô đã từng nghe qua việc Miyuki chấp nhận lời cầu hôn đột ngột của Kota ở khu trượt tuyết. Cô cũng biết lúc đó Miyuki đã cùng đồng nghiệp tới đây, nhưng cô không ngờ bọn họ lại chính là nhóm Akina.

Momomi nhìn chăm chú khuôn mặt của Kota. Lâu rồi không gặp nhưng Momomi nghĩ anh ta đã là một người rất tốt. Cô thấy xấu hổ và ân hận khi mình đã nghĩ như vậy. Miyuki có nói rằng, lúc Kota đuổi theo Miyuki tới tận khu trượt tuyết thì đầu anh ta trọc lóc. Đã gần một năm trôi qua nên tóc cũng mọc ra rồi.

Momomi thở khẽ khàng. Cô cầu mong đừng ai bắt chuyện với cô. Nhưng nếu cô bị gọi tên thì coi như xong chuyện. Cơn ác mộng trong lần đi trên cáp treo cabin lần trước lại ùa về trong tâm trí cô. Vậy mà cô vẫn phải chịu đựng cái cảm xúc khó xử đến mức như đang ở dưới địa ngục cho tới tận lúc xuống khỏi cáp treo. Ai có thể ngờ được cô lại chạm trán với Miyuki và Kota tại một nơi như thế này.

“Trông em hạnh phúc như thế là tốt rồi.” Hida bất ngờ nói. Giọng nói của anh hơi gượng gạo.

“Cảm ơn anh.” Miyuki đáp. Nghe mẩu đối thoại của hai người, có thể cảm nhận hình như họ có gì đó mất tự nhiên, phải khách khí với nhau.

Đúng lúc đang nghĩ như vậy thì Momomi chợt nhớ ra.

Vào hôm cô hợp tác với Hida cùng những người khác lừa Mizuki, khiến anh phải ngỏ lời cầu hôn với Akina, Hida có buột miệng nói rằng khi anh đang đợi để cầu hôn một cô gái ở khu trượt tuyết thì đã có chuyện không thể tin nổi xảy ra. Một người đàn ông lạ đã cướp đi người con gái mà anh định cầu hôn.

Nếu vậy thì người con gái đó không phải là Miyuki hay sao? Và người đàn ông kia chính là Kota.

Chắc chắn là như vậy rồi. Nếu đúng như thế thì mọi thứ đều rất ăn khớp với nhau.

Nghĩa là...

Nếu sau này Momomi và Hida yêu nhau thì Momomi lại vẫn là người đến sau Miyuki.

Nếu vậy thì lại càng không được để lộ ra danh tính của mình, Momomi nghĩ. Khi cô được nghe thông báo rằng Miyuki sắp làm đám cưới với Kota, lòng tự trọng của Momomi đã bị tổn thương ít nhiều. Cô có cảm giác như Miyuki nhìn cô bằng con mắt của kẻ bề trên và Momomi như được thương hại.

Vậy mà lần này, người Momomi đem lòng yêu mến vẫn lại là người Miyuki đã rũ bỏ. Nếu điều này bị bại lộ thì Momomi cũng không thể hiểu nổi Miyuki sẽ nghĩ gì về cô. Bề ngoài thì Miyuki sẽ nói rằng muốn chúc phúc cho cô nhưng trong thâm tâm biết đâu Miyuki lại đang cười nhạo Momomi vì Momomi yêu cái người mình đã chối bỏ.

Còn về phần Hida. Nếu như anh biết Momomi là người thứ ba, người mà chồng của Miyuki đã ngoại tình thì trái tim Hida chắc chắn sẽ không bình yên được. Nhất định anh sẽ viện cớ gì đó và rút lui.

“Nhưng mà... “ Mizuki hỏi. “Tại sao em lại chia tay vậy?”

“Ơ...” Miyuki ấp úng.

“Hai người đã chia tay rồi đúng không? Nhưng chồng em lại đột nhiên xuất hiện ở khu trượt tuyết và muốn nối lại tình cảm nên đã cầu hôn với em. Như vậy không phải trước đó hai người đã chia tay à?”

“À, vâng ạ. Đúng là bọn em đã chia tay.”

“Thế nên anh mới thắc mắc là vì sao bọn em chia tay. Hai người đã cãi nhau à?”

“À, hóa ra anh hỏi chuyện đó ư?” Miyuki gượng cười, trông cô có vẻ khó xử. Cô quay sang nhìn Kota.

“À không, thực ra là...” Kota gãi đầu. “Cô ấy biết tôi đã ngoại tình.”

“A ha ha!” Mizuki phá lên cười. “Thế thì anh gặp rắc rối to rồi. Thế tại sao lại bị lộ?”

“Đó là vì một chuyện không tưởng đã xảy ra trong cáp treo cabin.”

Ối! Lẽ nào anh ta định kể hết mọi chuyện? Momomi thấy toàn thân cô sởn cả da gà.

“Hả, trong cáp treo cabin ư? Nghĩa là sao?” Mizuki tò mò.

“Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin nó là sự thật. Khi tôi và cô gái mà tôi cặp bồ lên cáp treo cabin thì một người trong nhóm những cô gái lên chung cáp treo đã tháo kính ra.

Và người đó lại chính là Miyuki, người tôi đang sống chung một nhà.”

“Hả?” Không chỉ Momomi mà cả những người khác cũng đồng thanh thốt lên.

“Thế rồi câu chuyện tiếp tục ra sao?” Akina hỏi đầy hào hứng. Nếu Akina là những người đã xuất hiện trong câu chuyện thì chắc cô ấy không thể mừng rỡ được như thế này.

“Vì tôi vẫn đeo kính mắt và khẩu trang nên Miyuki chưa hề hay biết gì. Tôi đã nghĩ mình không muốn sống nữa. Tôi đã cầu nguyện để mọi chuyện không bị bại lộ cho tới khi cáp treo đến trạm dừng.”

“Ôi...” Maho đưa hai tay lên ôm má. “Hồi hộp đến ngạt thở.”

“Rồi thế nào nữa, thế nào nữa?” Akina lại tiếp tục truy vấn.

“Sau đó mới thật sự khủng khiếp. Cô gái đi cùng tôi không hề biết điều này, và bắt đầu hỏi tôi rất nhiều chuyện. Nhưng nếu tôi trả lời thì Miyuki sẽ nhận ra giọng nói của tôi nên tôi đã cố gắng trả lời càng ngắn gọn càng tốt cho qua chuyện. Tôi cứ thót tim hết lần này đến lần khác.”

Thấy mọi người có vẻ hào hứng lắng nghe, Kota bắt đầu kể bằng giọng điệu có phần thích thú. Miyuki ngồi bên cạnh lắng nghe. Trông cô cũng rất tươi vui. Có lẽ nào chuyện xảy ra vào ngày hôm ấy nay lại thành câu chuyện cười cho hai người họ thường xuyên ôn lại?

Nhưng tôi không vui vẻ được như mấy người Momomi hằn học, chằm chằm nhìn vào Kota trong khi anh ta vẫn đang say sưa kể chuyện.

Sau cú sốc ngày hôm ấy, Momomi vẫn chưa thể đứng dậy được. Mỗi lần nghĩ tới nó, cô lại thấy buồn vô hạn. Sau đó, cô đã lầm lũi một mình trở về Tokyo. Và khi ngồi trên tàu siêu tốc, cô đã không thể ngăn được những dòng nước mắt.

Câu chuyện của Kota qua nhiều nút thắt mở cuối cùng cũng đã đến được với cao trào cuối. Mọi chi tiết trong chuyện được sắp xếp rất mạch lạc. Có lẽ bởi vì Kota đã kể nó cho rất nhiều người nghe. Lẽ nào anh ta định biến anh ta thành người bị hại ư? Cứ nghĩ tới việc mình chính là một trong số những người xuất hiện trong câu chuyện phiếm của Kota, Momomi lại không nén nổi cơn thịnh nộ. Cô cũng cảm thấy xấu hổ và buồn.

“Sau đó, khi tôi xuống cáp treo thì Miyuki đang nhìn về phía tôi. Thế rồi, mọi người có biết cô ấy đã nói gì không? Nói ngay sau lưng tôi.”

Nghe đến đây thì Momomi giật mình. Gay rồi! Cô nghĩ. Cô vẫn còn nhớ như in giây phút đó. Khi Momomi vừa rời khỏi cáp treo thì Miyuki cất tiếng gọi: “Momomiii!”

Momomi đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất. Nếu như Kota có tiết lộ tên của cô ở đây thì cô vẫn phải ngồi im, không được để Kota và Miyuki biết về sự hiện diện của mình. Chắc Hida và bạn bè của anh sẽ nghĩ đơn giản người thứ ba kia trùng tên với Momomi.

“Chị ấy đã nói gì cơ ạ?” Tsukimura hỏi.

Để tăng bầu không khí căng thẳng, Kota im lặng một lúc rồi mới nói tiếp.

“Cô ấy đã gọi rất to. Tên người con gái đã ở cùng với tôi lúc đó.”

“Hả?” mọi người lại đồng thanh thốt lên.

“Tại sao? Tại sao? Nghĩa là thế nào?” Akina phấn khích tột độ.

“Cô bồ kia lại chính là bạn học cùng cấp ba với Miyuki. Hai người bọn họ rất mừng rỡ khi lâu lắm mới gặp lại nhau, trong khi đầu óc tôi trống rỗng. Sau đó thì tôi không nhớ rõ lắm. Chỉ lờ mờ nhận ra rằng thế là mọi chuyện đã bị bại lộ ngay tại đó. Và tất nhiên tôi bị cả hai người con gái đá.”

“Thế à...” Mizuki lắc đầu. “Đúng là trên đời có người đen đủi thật.”

“Tôi biết là không nên nói thế này nhưng chuyện quả là điên rồ.” Akina nói với Kota.

“Xin lỗi. Nó đúng là đã rất điên rồ.”

“Đến bây giờ vẫn điên rồ mà.” Miyuki ngồi cạnh nhắc khéo.

“Nhưng nếu anh đã sửa đổi tâm tính và hạnh phúc với hiện tại thì tốt rồi mà?” Maho thay đổi bầu không khí.

“Cũng đúng...” Miyuki nói vậy nhưng hình như trong lòng cô không hoàn toàn nghĩ thế.

Hình như đến đây thì màn kịch mà mình là người bị hại của Kota đã kết thúc. Momomi thở phào nhẹ nhõm vì cho đến lúc này Kota vẫn chưa nói ra tên cô.

“Nhưng mà em phải cẩn thận đấy, Hashimoto. Đàn ông mà đã có máu ngoại tình thì đến một lúc nào đó lại ngựa quen đường cũ đấy.”

Nghe Mizuki nói vậy, Akina ngồi cạnh châm chọc: “Anh mà cũng dám nói câu ấy ư?”

“Thì vì là anh nên mới nói được câu ấy. Vì cuối cùng anh cũng đã tốt nghiệp khỏi khóa đó rồi mà.”

“Có thật là anh đã tốt nghiệp rồi không đấy?”

“Chuyện của anh cho qua đi. Ta đang nói chuyện của chồng Hashimoto cơ mà.”

“Không, tôi mệt mỏi lắm rồi. Thế là đủ rồi. Bây giờ tôi là người rất nghiêm chỉnh.” Kota sau khi cúi đầu bằng điệu bộ ra vẻ tu tỉnh thì quay sang nói với Miyuki “đúng không em nhỉ?” để tìm kiếm sự đồng tình.

“Thì nhờ thế nên bây giờ anh ấy rất ngoan hiền.”

“Nhờ thế là thế nào?” Kota nói chen vào, giọng có vẻ bất mãn. “Anh và cô ta lúc đó cũng có làm gì đâu.”

“Nhưng anh có định làm gì mà. Bởi vì ban đầu anh có kế hoạch ngủ lại qua đêm ở khu nghỉ dưỡng đấy thôi.”

“Đúng là như thế. Nhưng ban đầu anh đã bảo là đi về trong ngày thôi đấy chứ. Nhưng cô ta cứ nài nỉ rằng đằng nào cũng thế rồi nên muốn ngủ lại một đêm.”

Nghe Kota nói vậy, Momomi cau mày dưới lớp kính. Nài nỉ đòi ngủ lại một đêm ư? Tôi đã nói thế ư?

Anh đang nói cái quái gì vậy? Momomi lại quay sang lườm Kota. Người nài nỉ đòi ngủ lại một đêm không phải là anh ư?

“Cô gái ấy chủ động nhỉ?” Maho tin ngay lập tức.

“Phải phải. Tôi quen cô ta trong một buổi hẹn hò, kết bạn. Ngay từ ban đầu cô ta đã rất chủ động nên tôi mới sa vào những lời dụ dỗ của cô ta đấy chứ.”

Này, này, này, này, đợi đã. Momomi tức điên lên tới mức cô muốn nhảy bổ vào. Cái gì? Anh đang nói cái gì phi lý thế? Anh mới là kẻ hết mình đi dụ dỗ người khác cơ mà.

Nhưng Momomi vẫn phải kìm lại. Mãi cô mới có thể đưa ra quyết định sẽ yêu Hida. Nếu cô để lộ ra rằng cô đang có mặt ở đây thì mọi thứ coi như chấm hết.

“Em nghĩ cái người nghe theo sự dụ dỗ mới đáng trách.” Miyuki nói.

“Thì đúng là như vậy. Nhưng mà bị tấn công đến mức ấy thì anh nghĩ, đàn ông nào cũng sẽ bị lung lay thôi.”

“Ôi, anh đã bị tấn công như thế nào cơ?” Mizuki trở nên hứng thú.

“Nói thẳng ra thì đó là chiêu mỹ nhân kế. Cô ta có bộ ngực khá to. Cô ta cởi hai cúc của chiếc áo đang mặc và khoe cho tôi cái rãnh trên ngực mình. Lại còn cố tình đứng sát trước mặt tôi...”

Mỹ nhân kế? Rãnh ư? Đầu Momomi đang dần bốc lửa. Ai thèm làm chuyện đó? Ngày hôm đó tôi cũng đâu có mặc áo có cúc đâu. Nhưng mà... Nhưng mà phải kiềm chế. Cáp treo sắp đến trạm cuối rồi.

“Bị tấn công như thế thì đàn ông không có đường thoát là đúng rồi.” Mizuki nói.

Thế là Kota nổi hứng cao giọng: “Anh cũng nghĩ vậy đúng không?”

“Vì không muốn người ta phải xấu hổ nên tôi mới hưởng ứng thôi. Cũng chỉ mỗi lúc đó thôi. Nhưng sau buổi đó, cô ta cứ tiếp tục liên lạc với tôi dai như đỉa nên tôi đã thua cuộc...”

Kiềm chế nào, kiềm chế nào. Cố gắng không nghĩ gì hết... Momomi đang định bước vào thế giới thiền nguyện.

“Đại khái, tôi đã nói cho cô ta biết ngay trong buổi hẹn hò, kết bạn đó là tôi đã có người yêu. Tôi chắc chắn đấy.” Kota lại tiếp tục nói những lời vô lý mà Momomi nhớ rằng nó không hề có trong ký ức của cô.

“Ơ, vậy à?” Miyuki hỏi lại bằng vẻ mặt như mới nghe lần đầu.

“Đúng thế. Chắc chắn anh đã nói mà. Vậy mà cô ta vẫn tấn công anh. Anh nghĩ là cô ta rắp tâm chiếm đoạt anh đó.”

Nhẫn nhịn nào, nhẫn nhịn nào. Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.

“Ôi, cô ta thật đáng sợ.” Akina nói.

“Thế nếu lúc đó anh rơi vào bẫy của cô ta thì không biết giờ này anh sẽ thế nào nhỉ?” Mizuki thắc mắc.

“Tôi nghĩ chắc sẽ thảm lắm. Không phải là cô ta sẽ chơi bời đến lúc chán thì sẽ đá tôi đi hay sao? Thực sự nguy hiểm ấy. Chính vì thế, trong vụ việc ngày hôm đó, có lẽ tôi đã gặp may. Và chiếc cáp treo cabin này chính là chiếc cáp treo tình yêu may mắn.”

Khoảnh khắc Kota phá lên cười “ha ha ha” cũng là lúc trong đầu Momomi có một thứ gì đó như luồng điện chạy qua.

Ngay sau đó, cáp treo đến trạm cuối. Cánh cửa mở ra. Mọi người lần lượt đi xuống.

Nhưng Momomi không bước ra. Cô là người duy nhất đứng lại trong cabin.

Mọi người nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

“Em làm sao vậy?” Hida hỏi.

Momomi quay sang Hida, khẽ nói: “Vĩnh biệt anh!”

Rồi cô đứng chống nạnh, vừa từ từ tháo kính và khẩu trang, vừa nhìn chằm chằm vào Kota.

Vài giây sau đó, có tiếng hét thất thanh vang vọng khắp khu nghỉ dưỡng Satozawa.

HẾT