Chương 4
LÚC JULIETTE CHUI RA KHỎI BỤNG CHIẾC MÁY ĐÀO, Shirly và Kali vẫn đang lau chùi máy phát điện chính. Bobby hướng dẫn những người khác cách mở đuôi cỗ máy ra, cần tháo chốt nào và các tấm thép sẽ tách ra kiểu gì. Juliette yêu cầu họ đo khoảng cách giữa các thanh ren, sau đó là đến bệ đỡ của máy phát điện dự phòng để xác minh điều cô đã biết sẵn. Cỗ máy họ phát hiện ra là một lược đồ sống. Đó thực sự là một bức thông điệp từ thời xưa. Khám phá này đang dẫn đến một loạt các khám phá khác.
Juliette quan sát Kali vắt bùn ra khỏi một miếng giẻ trước khi nhúng nó vào xô nước thứ hai, chỉ ít bẩn hơn xô nước trước chút xíu, và cô sực nghĩ đến một điều: Nếu bị bỏ không cả nghìn năm, động cơ sẽ hóa thành phế liệu. Nó sẽ chỉ chạy nếu được sử dụng, nếu có một nhóm người dành cả đời chăm sóc nó. Hơi nước bốc lên khỏi một đường ống dẫn nóng hổi ướt đẫm nước xà phòng trong khi Shirly chùi rửa chiếc máy phát điện chính đang chạy ro ro, và Juliette nhận ra hàng bao năm trời qua, bọn họ đã làm việc để chuẩn bị cho chính thời khắc này đây. Dù người bạn cũ của cô – và nay là trưởng bộ phận Cơ Khí – ghét cay ghét đắng cái dự án này của cô, Shirly vẫn luôn hỗ trợ cô suốt thời gian qua. Máy phát điện nhỏ hơn ở bên kia máy chính có một mục đích khác, cao cả hơn.
“Bệ đỡ trông có vẻ ổn đấy,” Raph bảo cô, tay cầm thước đo. “Cô có nghĩ bọn họ đã sử dụng chính cái máy đó để mang máy phát đến đây không?”
Shirly ném một miếng giẻ bẩn xuống và một chiếc sạch hơn được thảy lên. Cô thợ và con bé bóng đeo cũng có một nhịp điệu riêng, hệt như tiếng ro ro của các pít tông vậy.
“Tôi nghĩ máy phát điện dự phòng là để giúp máy đào rời đi ,” cô bảo Raph. Cô chỉ không hiểu sẽ có ai chịu đem nguồn phát điện dự phòng của mình đi chỗ khác, dù chỉ trong một thời gian ngắn. Làm vậy sẽ khiến cho chỉ một trục trặc cũng đủ sức đánh sập toàn bộ tháp giống. Với tình hình này, tìm thấy một cỗ máy đã rã thành cục sắt vụn cứng ngắc ở bên kia bức tường thì cũng đâu khác gì. Thật khó lòng tưởng tượng có người nào lại đồng ý với những hoạch định đang hình thành trong đầu cô.
Một miếng giẻ đánh một đường cung trên không và rơi tõm xuống xô nước đục ngầu. Kali không thảy miếng giẻ nào khác lên. Cô đang nhìn chằm chằm về phía lối vào phòng máy phát điện. Juliette nhìn theo ánh mắt của con bé bóng đeo và cảm thấy mặt mày nóng bừng. Đang đứng hỏi đường tại đó, giữa những người đàn ông và phụ nữ đen nhẻm bẩn thỉu của bộ phận Cơ Khí, là một chàng trai người ngợm sạch bong, vận trên mình bộ đồ bạc sáng loáng. Một người chỉ tay, và Lukas Kyle, trưởng bộ phận IT, người yêu của cô, cất chân tiến về phía Juliette.
“Bảo dưỡng máy phát điện dự phòng đi nhé,” Juliette dặn Raph và anh cứng người lại thấy rõ. Có vẻ anh biết như vậy tức là sao. “Chúng ta cần đặt nó vào trong đủ lâu để xem cái máy đào kia làm được gì. Đằng nào thì ta cũng đã có dự định sẽ tháo nó ra và làm sạch các ống thải rồi mà.”
Raph gật đầu, quai hàm hết nghiến rồi lại thả lỏng. Juliette vỗ lưng anh và không dám liếc nhìn Shirly trên đường sải bước ra đón Lukas.
“Anh đang làm gì ở đây thế?” cô hỏi anh. Hôm trước cô đã nói chuyện với Lukas, nhưng anh chẳng đả động gì đến chuyến thăm này cả. Anh muốn cô không thể thoái thác.
Lukas dừng lại và cau mày – Juliette đâm cảm thấy tội lỗi vì đã lỡ sử dụng tông giọng đó. Không cái ôm nào, không bắt tay chào đón gì cả. Cô đang quá bồn chồn trước những khám phá hôm nay, quá căng thẳng.
“Anh cũng nên hỏi câu ấy,” anh nói. Anh đánh mắt về phía cái hố đã được khoét vào bức tường đằng xa. “Trong lúc em bận đào hố ở đây, trưởng bộ phận IT phải cáng đáng hết phần việc của thị trưởng.”
“Vậy tức là mọi chuyện vẫn như xưa,” Juliette vừa cười vừa nói, cố gắng xoa dịu căng thẳng. Nhưng Lukas không cười. Cô chạm cánh tay anh và dắt anh rời chỗ máy phát, ra ngoài hành lang. “Em xin lỗi,” cô nói với anh. “Em chỉ ngạc nhiên khi thấy anh thôi. Đáng lẽ anh phải nhắn trước với em rằng anh sẽ đến chứ. Với lại, nghe này... gặp anh em vui lắm. Nếu anh cần em đi ký tá gì đó, em rất sẵn lòng. Nếu anh cần em phát biểu hay thơm một đứa trẻ, em sẽ làm ngay. Nhưng tuần trước em đã nói với anh rằng em sẽ tìm cách giải cứu bạn bè em. Và vì anh đã phủ quyết chuyện để em trở ra ngoài để băng qua đồi lần nữa...”
Lukas trố mắt khi nghe cô thản nhiên nói những lời phản loạn như vậy. Anh liếc khắp hành lang xem xung quanh có người không. “Jules, em cứ đi lo cho một nhóm rất nhỏ, trong khi những cư dân khác của tháp đang cảm thấy ngày một bất an hơn. Khắp khu trên đỉnh, đâu đâu cũng nghe thiên hạ xì xầm bài xích. Bóng dáng cuộc nổi loạn em khơi dậy hồi trước đã tái xuất hiện, chỉ khác là bây giờ, đối tượng của nó lại là chúng ta.”
Juliette cảm thấy da mình nóng lên. Cô buông tay Lukas ra. “Em nào muốn dính líu gì đến cuộc chiến đó. Em thậm chí còn không có ở đây để tham chiến nữa là.”
“Nhưng với cuộc chiến lần này thì em đang ở đây.” Mắt anh buồn rười rượi chứ không có vẻ tức giận và Juliette nhận ra rằng đối với anh, những ngày ở khu trên đỉnh cũng mệt mỏi chẳng kém gì quãng thời gian cô ở dưới bộ phận Cơ Khí. Cả tuần qua họ nói chuyện với nhau còn ít hơn hồi cô bị kẹt ở tháp giống 17. Họ đã được ở gần nhau hơn, song lại có nguy cơ trở nên xa cách.
“Anh muốn em làm gì?” cô hỏi.
“Đầu tiên, đừng đào bới nữa. Xin em đấy. Billings đã nhận được hàng chục lời phàn nàn từ hàng xóm, đoán già đoán non về những gì sẽ xảy ra. Một số người đang đồn rằng thế giới bên ngoài sẽ ập vào chỗ chúng ta. Một linh mục ở khu giữa tính tới nay đã tổ chức mỗi tuần hai buổi lễ để cảnh báo về những nguy hiểm, rêu rao rằng mình đã nhận được một khải tượng, cho thấy viễn cảnh cát bụi lấp kín đến tận đỉnh tháp và hàng ngàn người chết...”
“Đám linh mục...” Juliette gắt.
“Phải, linh mục, được bao nhiêu dân chúng từ khu trên đỉnh lẫn khu dưới sâu kéo đến dự lễ. Để đến lúc lão thấy cần phải tổ chức ba buổi một tuần thì ta sẽ phải đối mặt với cả một đám đông đấy.”
Juliette đưa tay cào tóc, khiến đá và gạch vụn lả tả rơi ra. Cô lấm lét nhìn đám bụi mịn. “Thế người ta nghĩ em đã gặp chuyện gì bên ngoài tháp giống? Còn cả vụ lau chùi của em nữa? Họ bảo sao?”
“Một số người gần như chẳng tin,” Lukas nói. “Nó không khác gì huyền thoại. Ôi, bộ phận IT bọn anh thì biết chuyện đấy, nhưng một số người nghi ngờ chắc gì em đã bị bắt đi lau chùi thật. Anh đã nghe có người đồn rằng đây chỉ là một chiêu trò kiếm phiếu bầu.”
Juliette lẩm bẩm chửi thề. “Vậy còn cái tin có những tháp giống khác thì sao?”
“Suốt nhiều năm, anh đã luôn miệng nói với người khác rằng các ngôi sao là những mặt trời, tương tự mặt trời của chúng ta thôi. Một số điều mang tầm vóc kỳ vĩ quá, con người ta khó lòng lĩnh hội nổi. Anh không nghĩ giải cứu bạn bè của em sẽ làm thay đổi điều đó đâu. Em dắt cái ông bạn chữa đài của mình ra giữa chợ mà bảo rằng ông ấy đến từ một tháp giống khác thì có khi người ta còn tin em hơn.”
“Walker ấy à?” Juliette lắc đầu, nhưng cô biết anh nói đúng. “Em không tìm cách cứu bạn mình để chứng minh chuyện đã xảy ra với em là thật, Luke ạ. Vụ này không phải là vì em. Ở đằng đó, bọn họ đang phải chung sống với người chết. Với những bóng ma.”
“Chẳng phải chúng ta cũng thế sao? Chẳng phải miếng cơm chúng ta ăn cũng đến từ những người đã chết đấy ư? Anh van em, Jules ơi. Hàng trăm người sẽ chết chỉ để em có thể cứu một nhúm người. Có khi để họ ở đó sẽ lại tốt hơn đấy.”
Cô hít một hơi thật sâu và nín thở trong giây lát, gắng sức không cáu giận. “Không phải đâu, Lukas. Cái ông em muốn cứu gần như đã hóa rồ vì phải sống một mình suốt ngần ấy năm. Những đứa trẻ bên đấy đã sinh con đẻ cái. Họ cần bác sĩ của ta và họ cần ta giúp đỡ. Bên cạnh đó... em đã hứa với họ rồi mà.”
Lời cầu xin của cô được anh đáp trả bằng ánh mắt buồn thiu. Vô dụng thôi. Làm sao có thể khiến một người quan tâm đến những sinh mạng anh ta chưa gặp mặt bao giờ? Juliette đã trông chờ nơi anh một điều bất khả; vả chăng, cô cũng đáng trách không kém. Cô có thực sự quan tâm đến những người đang bị tiêm nhiễm tư tưởng độc hại hai lần một tuần không? Hay bất kỳ người lạ nào mà cô được bầu lên để lãnh đạo nhưng chưa bao giờ gặp mặt?
“Em có muốn công việc này đâu,” cô nói với Lukas. Giữ cho giọng không mang sắc oán trách mới khó làm sao. Những người khác đã muốn cô làm thị trưởng, chứ cô thì không. Mặc dù số người ủng hộ có vẻ không còn nhiều như trước nữa rồi.
“Hồi trước anh cũng có biết công việc mình theo học là gì đâu,” Lukas phản bác. Anh dợm nói thêm gì đó, nhưng giữ im lặng khi có một nhóm thợ mỏ rời khỏi phòng máy phát điện, chân hất lên một đám bụi mù mịt.
“Anh định nói gì đó à?” cô hỏi.
“Anh định bảo em rằng nếu quả thực phải đào xới thì hãy đào cho kín vào. Bằng không, hãy cứ để mặc những người này lo liệu chuyện ấy và về...”
Anh đột ngột ngắt rụp dòng suy nghĩ đó.
“Nếu anh định nói về nhà, thì đây là nhà của em. Và lẽ nào chúng ta cũng chẳng tử tế gì hơn bè lũ lãnh đạo tiền nhiệm sao? Lừa dối người dân? Lập mưu với nhau?”
“Anh e rằng ta còn tệ hơn kia,” anh nói. “Tất cả những gì họ đã làm là bảo toàn sinh mạng cho chúng ta.”
Nghe thế, Juliette bật cười. “Chúng ta ư? Đám đấy đã quyết định tống anh và em ra ngoài cho chết béng đi cơ mà.”
Lukas thở dài. “Ý anh là những người khác ấy. Họ đã nỗ lực bảo toàn sinh mạng cho những người khác.” Nhưng anh không nhịn được: anh nhoẻn miệng cười, trong khi Juliette tiếp tục cười sằng sặc. Cô quệt đi nước mắt trên má, để lại những vệt bùn đất lấm lem.
“Cho em xin vài ngày ở dưới này,” cô nói. Đó không phải một yêu cầu, mà là một sự thỏa hiệp. “Để em xem liệu mình có phương thức đào xới nào không đã. Sau đó, em sẽ đi thơm mấy đứa nhóc tì của anh và chôn cất người chết cùng anh – tất nhiên là sẽ không theo trình tự đó rồi.”
Trước cái kiểu ăn nói bậy bạ của cô, Lukas cau mày. “Và em sẽ hạn chế những trò báng bổ lại chứ?”
Cô gật đầu. “Nếu có đào thật, bọn em cũng sẽ làm kín thôi.” Thầm trong đầu, cô tự hỏi liệu một cỗ máy lớn như thế có thể đào mà không gầm rống gì hay không. “Đằng nào thì em cũng đang tính tổ chức một lễ hội tiết kiệm điện ngắn ngày. Em muốn để máy phát điện chính không phải chạy hết công suất một thời gian. Phòng hờ thôi ấy mà.”
Lukas gật đầu và Juliette nhận thấy những lời nói dối này nghe thật trơn tru làm sao, thật cần thiết làm sao. Cô cân nhắc tiết lộ luôn cho anh biết về một ý tưởng khác của mình, một ý tưởng vốn đã được cô cân nhắc hàng bao tuần nay, tận từ hồi cô hãy còn đang nằm trong phòng khám để chờ các vết bỏng lành lại. Cô có một việc cần làm tại khu trên đỉnh, nhưng cô có thể thấy rằng với tâm trạng của anh hiện giờ, làm anh thêm bực tức sẽ là rất dại. Và thế là cô nói với anh phần duy nhất trong kế hoạch của mình mà cô nghĩ anh sẽ thấy ưng.
“Em đang tính là một khi công việc dưới này đã vào guồng, em sẽ lên và lưu lại ít lâu,” cô nói, nắm lấy tay anh. “Về nhà sống một thời gian.”
Lukas mỉm cười.
“Nhưng hãy nghe nhé,” cô nói với anh, cảm thấy dâng lên một thôi thúc phải cảnh báo. “Em đã nhìn thấy thế giới ngoài kia, Luke ạ. Em thức trắng đêm lắng nghe cái bộ đàm của bác Walk. Ngoài kia có rất nhiều người giống như chúng ta và họ phải sống trong sợ hãi, sống xa cách nhau, không hay không biết gì cả. Em không chỉ muốn làm mỗi chuyện giải cứu bạn mình thôi đâu. Em hy vọng anh hiểu điều đó. Em sẽ tìm hiểu tường tận tất cả những gì đang diễn ra ngoài kia, bên ngoài những bức tường này.”
Yết hầu Lukas trồi lên thụp xuống. Nụ cười của anh biến mất. “Em mơ mộng xa vời quá,” anh nhẹ giọng nói.
Juliette mỉm cười và siết chặt tay người yêu. “Nghe cái anh chàng nhìn ngắm trăng sao nói kìa.”