Chương 5 Tháp giống 17
“ĐỘC MỘT MÌNH! Ông Độc Một Mình ơi!”
Giọng nói loáng thoáng của một đứa bé len lỏi xuống đến tận những hố trồng trọt sâu nhất. Nó xuống tới cả những lô đất mát lạnh, nơi ánh sáng chẳng còn rọi vào sưởi ấm và không thứ gì còn nhú mầm được nữa. Jimmy Parker ngồi một mình tại đó, ngay trên lớp đất khô cằn và gần nơi tưởng nhớ một người bạn cũ.
Đôi tay gã thơ thẩn bốc lấy những cục đất sét và vò chúng thành bột. Nếu cố gắng tưởng tượng, gã có thể cảm nhận được cái đau nhoi nhói khi bị móng vuốt cấu vào bộ đồ liền thân. Gã có thể nghe thấy cái bụng nhỏ của Cái Bóng kêu ục ục như máy bơm nước. Khi giọng nói non nớt gọi tên mình càng gần, gã càng thấy khó tưởng tượng hơn. Một ngọn đèn pin chiếu xuyên qua Miền Hoang, tức đám thực vật cuối cùng còn sót lại, theo cách gọi của lũ trẻ.
“Ông đây rồi!”
Bất chấp vóc dáng bé tẹo của mình, Elise vẫn gây ra được cả tràng tiếng huyên náo. Con bé mang đôi giày quá khổ huỳnh huỵch tiến tới chỗ gã. Jimmy ngắm nó lại gần và bâng khuâng hồi tưởng chuyện ngày xưa, hồi mình từng ao ước Cái Bóng có thể nói được. Gã đã bao lần chiêm bao thấy Cái Bóng là một cậu bé mình mẩy phủ kín lông đen và có chất giọng khàn khàn. Nhưng Jimmy không còn mơ thấy điều đó nữa. Giờ đây, gã lại lấy làm trân trọng những năm tháng câm lặng bên người bạn cũ.
Elise chui qua hàng rào và ôm chầm lấy cánh tay Jimmy. Ngọn đèn pin bị nó ép vào ngực gã chiếu thẳng lên trên, khiến gã lóa mắt.
“Đến lúc phải đi rồi đấy,” Elise vừa nói vừa kéo gã. “Đến lúc rồi, ông Độc Một Mình ơi.”
Gã chớp mắt trước luồng sáng chói chang và biết con bé nói đúng. Elise là người trẻ nhất trong nhóm họ, ấy nhưng con bé chẳng mấy khi khơi mào bất đồng mà thường là dập tắt chúng. Jimmy vò thêm một cục đất sét khác trong tay, rắc đất xuống sàn rồi chùi tay vào đùi. Gã không muốn rời đi, nhưng gã biết họ không thể nấn ná ở lại. Gã tự nhắc bản thân rằng chuyện này sẽ chỉ là tạm thời. Juliette đã bảo thế mà. Cô nói gã sẽ có thể quay về đây sống cùng với những người nào dọn nhà sang nơi này. Thời gian đầu sẽ không cần phải quay số gì cả. Sẽ có rất nhiều người. Bọn họ sẽ giúp khôi phục nguyên trạng ngọn tháp cũ của gã.
Nghĩ đến cảnh ngần ấy người xuất hiện, Jimmy rùng mình. Elise kéo tay gã. “Đi nào. Đi nào,” con bé nói.
Và Jimmy nhận ra mình sợ điều gì. Gã không hãi chuyện vào một ngày hãy còn xa xôi nào đó, mình sẽ phải rời đi. Gã không hãi chuyện mình sẽ phải xuống sống trong khu dưới sâu, nơi gã nay đã không còn thấy khiếp sợ nữa bởi vì nước đã được bơm đi gần cạn. Thứ gã sợ là điều mình có thể sẽ phải đối mặt khi quay trở lại. Ngôi nhà của gã đã trở nên an toàn biết mấy khi nó vắng bóng người; gã đã bị tấn công ngay lúc nó bắt đầu đông đúc trở lại. Một phần trong gã chỉ muốn được người đời để yên, muốn được Độc Một Mình.
Gã đứng dậy, để Elise dẫn mình ra lại chiếu nghỉ. Nó kéo bàn tay chai sạn của gã và hăng hái lôi gã đi. Khi ra đến bên ngoài, nó thu gom tư trang đặt bên bậc thang. Có thể nghe thấy tiếng Rickson và những đứa khác bên dưới, giọng cả đám vang vọng suốt trục bê tông yên tĩnh. Một trong những đèn khẩn cấp dưới tầng đó đã bị hỏng, để lại một mảng đen giữa vùng sáng tù mù màu xanh lá. Elise chỉnh lại chiếc túi đeo vai đựng cuốn sách nhớ của con bé và thắt miệng túi lại. Đồ ăn thức uống, một bộ quần áo dự phòng, pin, một con búp bê đã phai màu, lược – đó về cơ bản là mọi thứ con bé sở hữu. Jimmy giữ dây đeo để nó xỏ tay vào, sau đó nhấc mớ đồ của mình lên. Giọng mấy đứa kia nhỏ dần. Cầu thang rung nhẹ và rền vang tiếng chân trên đường leo xuống. Ra ngoài theo cái hướng ấy kể cũng quái lạ thật.
“Bao lâu nữa Jewel mới đến đón ta thế ạ?” Elise hỏi. Nó nắm lấy tay Jimmy và họ đi xuống bên nhau.
“Không lâu đâu,” Jimmy nói, câu trả lời kỳ thực đồng nghĩa với tao-không-biết. “Cô ta đang cố. Đường đến đây dài lắm. Mày có biết phải mất bao lâu nước mới rút hết xuống và biến mất không?”
Elise gật đầu. “Cháu đã đếm số bậc thang,” nó nói.
“Ừ, phải rồi. Chà, giờ bọn họ sẽ phải đào xuyên qua lớp đá rắn thì mới đến được chỗ chúng ta. Chuyện đó sẽ chẳng dễ dàng gì đâu.”
“Hannah bảo sau khi Jewel đến, ở đây sẽ có hàng chục, hàng chục người.”
Jimmy nuốt nước bọt. “Hàng trăm ấy chứ,” gã khàn giọng nói. “Thậm chí hàng ngàn cơ.”
Elise siết chặt tay gã. Thêm tầm chục bậc thang nữa trôi qua, cả hai đều lặng lẽ đếm. Đếm được đến con số lớn ngần ấy là cả một thách thức đối với hai người họ.
“Rickson nói rằng họ không đến để giải cứu, mà muốn chiếm tháp của chúng ta.”
“À, thì, thằng nhóc hay nghĩ xấu về người khác,” Jimmy nói. “Giống như mày hay nghĩ tốt về người khác vậy đó.”
Elise ngước nhìn Jimmy. Cả hai đều đã quên mất mình đã đếm đến đâu. Gã tự hỏi liệu nó có mường tượng được hàng ngàn người sẽ là như thế nào không. Ngay bản thân gã còn gần như chẳng nhớ nổi nữa là.
“Giá mà anh ấy nghĩ tốt về người khác như cháu thì hay biết mấy,” nó nói.
Jimmy dừng lại trước khi họ đến chiếu nghỉ tiếp theo. Elise nắm chặt tay gã lẫn chiếc túi đung đưa của mình và dừng lại cùng gã. Gã quỳ xuống để được gần nó hơn. Khi Elise phụng phịu chu miệng, gã có thể nhìn thấy khoảng trống do chiếc răng sún của con bé để lại.
“Ai cũng có mặt tốt,” Jimmy nói. Gã siết chặt vai Elise, có thể cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. “Nhưng họ có cả mặt xấu nữa. Đôi khi, nghĩ như Rickson có lẽ lại đúng hơn đấy.”
Gã ghét phải nói ra điều đó. Jimmy ghét nhồi nhét những thứ như vậy vào đầu Elise. Nhưng gã quý con bé như thể nó là máu mủ của chính mình vậy. Và gã muốn trao tặng cho nó những cánh cổng thép khổng lồ mà nó hẳn sẽ cần nếu tháp đông đúc trở lại. Chính thế nên gã mới cho phép nó cắt xẻ mớ sách đựng trong hộp thiếc và thích trang nào cứ lấy trang đó. Chính thế nên gã mới giúp nó chọn ra những nội dung quan trọng. Tất cả những gì gã chọn đều nhằm mục đích giúp nó sinh tồn.
“Mày cần phải bắt đầu học cách nhìn thế giới qua mắt Rickson đi,” Jimmy nói, cảm thấy chán ghét bản thân vì đã nói ra điều đó. Gã đứng dậy, lần này đến lượt gã kéo nó đi xuống thang, không còn đếm số bậc nữa. Gã chùi mắt trước khi Elise nhận ra mình đang khóc, trước khi nó nêu ra những câu hỏi đơn giản nhưng chẳng dễ trả lời chút nào.