← Quay lại trang sách

Chương 7 Tháp giống 18

CUỘC TRANH LUẬN VỚI SHIRLY về vụ máy phát điện đã diễn ra tệ hại. Juliette rốt cuộc đã đạt được ý nguyện, nhưng cô không cảm thấy như mình đã chiến thắng. Cô nhìn người bạn cũ của mình bỏ đi và thử đặt bản thân vào địa vị Shirly. Marck, chồng cô ấy, mới mất chỉ vài tháng trước. Hồi George qua đời, Juliette đã suy sụp suốt một năm ròng. Và giờ, cô trưởng bộ phận Cơ Khí lại bị một ả thị trưởng đòi đem máy phát điện dự phòng đi. Đánh cướp nó. Mặc kệ nguy cơ chỉ một sự cố máy móc cũng có thể khiến tháp giống sụp đổ. Chỉ cần một chiếc bánh răng gãy rời thôi là mọi tầng tháp đều sẽ chìm vào bóng tối, tất cả các máy bơm đều sẽ trở nên im lìm, cho đến khi nó được sửa xong.

Juliette không cần nghe Shirly nêu luận điểm phản đối làm gì. Tự cô cũng có thể liệt kê ra. Bây giờ, cô đứng một mình trong hành lang tù mù, lắng nghe tiếng bước chân bạn mình nhỏ dần, và tự hỏi mình đang làm cái quái gì đây. Ngay cả những người xung quanh cô cũng đang dần mất lòng tin. Và để làm gì cơ chứ? Để giữ trọn một lời hứa ư? Hay là cô chỉ đang cứng đầu thôi?

Một vết sẹo bên dưới bộ đồ ngứa râm ran và cô gãi gãi cánh tay, nhớ lại cái lần mình nói chuyện với bố sau gần hai mươi năm cố chấp tránh mặt nhau. Bọn họ chẳng ai chịu thừa nhận mình đã ngu ngốc thế nào, nhưng ý nghĩ ấy cứ treo lơ lửng trong phòng như một tấm chăn thêu gia truyền. Lòng kiêu hãnh độc hại ấy chính là khuyết điểm của họ – nó là ngọn nguồn động lực thúc đẩy họ đạt được nhiều thành tựu trong cuộc sống, song cũng là nguyên nhân của hàng bao thiệt hại họ thường bỏ lại phía sau.

Juliette quay người trở vào trong phòng máy phát điện. Tràng huyên náo rầm rầm dọc bức tường đối diện gợi cho cô nhớ về cái thời mọi thứ còn... mất cân bằng. Tiếng đào đất nghe hao hao chiếc máy phát điện bị vênh ngày trước: mới mẻ, nóng nảy và nguy hiểm.

Công tác chuẩn bị máy phát điện dự phòng đã được bắt tay thực hiện. Dawson và nhóm của ông ta đã tách khớp nối ống xả. Raph đang dùng một chiếc cờ lê ngoại cỡ vặn một đai ốc lớn trên bệ trước, tách cỗ máy ra khỏi chốn neo giữ cổ xưa. Juliette nhận ra mình quả thực sẽ làm chuyện này. Shirly hoàn toàn có quyền giận dữ.

Cô băng ngang phòng và chui qua một lỗ trên tường, cúi đầu né thanh cốt thép; cô bắt gặp Bobby đứng gãi râu trong khoang đuôi chiếc máy đào lớn. Bobby chẳng khác nào một tảng đá mang hình người. Bác nuôi tóc dài, bện chặt thành bím, chuẩn kiểu đầu dân thợ mỏ rất thích để, và làn da đen nhẻm như than của bác giúp giấu biệt mọi vết tích đào bới trong bóng tối. Xét trên mọi khía cạnh, bác như phản đề của anh bạn Raph nhà mình. Hyla, con gái kiêm bóng đeo của bác, lặng lẽ đứng bên cạnh bác.

“Tình hình sao rồi?” Juliette hỏi.

“Tình hình sao rồi? Hay là cái máy sao rồi?” Bobby quay lại và nhìn cô một hồi. “Để tôi nói cho cô nghe cái đống sắt vụn gỉ sét này là sao nhé. Nàng mèo này không phải loại máy sẽ có thể quay đầu được như kiểu cô cần đâu. Nó sẽ phóng một đường thẳng tưng. Không hề được thiết kế để lèo lái gì hết đâu.”

Juliette chào Hyla và áng chừng tiến độ chuẩn bị máy đào. Cỗ máy đang được chùi rửa rất sạch, và trong tình trạng tốt đến đáng ngạc nhiên. Cô chạm cánh tay Bobby. “Sẽ lái được mà, cô quả quyết với bác. “Ta sẽ lèn các nêm sắt dọc tường, mạn bên tay phải này đây.” Cô chỉ chỗ. Những ngọn đèn pha trong mỏ hắt xuống từ trên cao, soi tỏ lớp đá tối. “Khi phần đuôi đè vào các nêm đó, nó sẽ đẩy phần đầu lệch sang bên.” Cô giơ một tay ra tượng trưng cho chiếc máy đào và dùng tay còn lại đẩy cổ tay kia đi, nghiêng bàn tay minh họa cách cái máy sẽ di chuyển.

Bobby miễn cưỡng lầm bầm tán thành. “Tiến độ sẽ chậm rề rề, nhưng có lẽ làm vậy sẽ hiệu quả đấy.” Bác mở một tờ giấy mỏng manh ra, tấm lược đồ thể hiện tất cả các tháp giống, và nghiên cứu cung đường Juliette đã vẽ. Cô đã thó tấm bản đồ từ văn phòng bí mật của Lukas, và cuộc đào xới cô đề xuất sẽ đi theo một tuyến đường vòng cung, dẫn từ tháp giống 18 đến tháp giống 17, từ phòng máy phát điện này sang phòng máy phát điện khác. “Ta cũng sẽ phải nêm cho nó chúc xuống nữa,” Bobby nói với cô. “Cái máy này nằm trên một con dốc, như thể đang hăm hở muốn đào lên vậy.”

“Thế cũng được. Tình hình khung giằng thế nào?”

Hyla quan sát hai người lớn, một tay mân mê mẩu than, tay kia cầm bảng ghi. Bobby ngước nhìn trần nhà và nhíu mày.

“Erik chẳng hào hứng lắm với chuyện mượn mõ đâu. Lão bảo lão còn dư dôi một lượng rầm đủ để giằng khoảng ngàn mét. Tôi đã nói với lão rằng cô sẽ muốn gấp năm hoặc mười lần số đó.”

“Vậy thì ta sẽ phải rút một ít ra khỏi mỏ.” Juliette hất đầu với Hyla và tấm bảng của nó, ra hiệu cho con bé ghi lại.

“Cô định khơi mào chiến tranh dưới này đấy hả?” Bobby vuốt vuốt bộ râu, vẻ bồn chồn rõ mồn một. Hyla ngùng viết lách và nhìn hai cấp trên của mình, từ người này đến người kia, không biết phải làm gì.

“Tôi sẽ nói chuyện với Erik,” cô nói với Bobby. “Một khi được tôi hứa sẽ cho đống rầm thép chúng ta tìm thấy ở tháp giống bên kia, ông ta sẽ quy ngay.”

Bobby nhướn mày. “Độc mồm độc miệng thế.”

Bác cười lo lắng trong khi Juliette ra hiệu cho con gái bác. “Chúng ta sẽ cần ba mươi sáu thanh xà và bảy mươi hai ống đứng,” cô nói.

Hyla áy náy liếc nhìn Bobby, sau đó ghi lại.

“Thứ này mà di chuyển thì sẽ thải ra nhiều đất cát lắm cho xem,” Bobby nói. “Vận chuyển phế thải từ đây xuống chỗ máy nghiền dưới mỏ sẽ là cả một quy trình hỗn loạn và hao tốn nhân lực không kém gì công tác đào bới đâu.”

Khi nghĩ về phòng nghiền, nơi phế thải bị giã nát thành bột và tống vào ống xả, những ký ức đau buồn lại trỗi dậy. Juliette chĩa đèn pin xuống chân Bobby, cố gắng không nghĩ về quá khứ. “Ta sẽ không xả phế thải ra ngoài,” cô bảo bác. “Hầm mỏ sáu gần như ngay bên dưới chúng ta. Nếu đào thẳng xuống, chúng ta sẽ đục xuyên vào nó.”

“Cô định lấp đất vào mỏ sáu ư?” Bobby sửng sốt hỏi.

“Đằng nào thì sáu cũng đã bị khai thác gần cạn rồi. Và ngay khi ta đến được tháp giống kia, số quặng của chúng ta tự khắc sẽ nhân đôi.”

“Erik sẽ nổi cơn tam bành đấy. Cô không bỏ sót ai đâu nhỉ?” Juliette đăm đăm nhìn ông bạn mình đã quen bao lâu. “Bỏ sót ai là sao?”

“Ý là còn sót ai chưa bị cô chọc cho nổi khùng lên ấy.”

Juliette phớt lờ lời châm chích và quay sang Hyla. “Hãy nhắn với Courtnee. Tôi muốn máy phát điện dự phòng được bảo dưỡng đầy đủ trước khi nó được đưa vào sử dụng. Một khi nó được lắp vào đây, sẽ không có chỗ để mở nóc với kiểm tra niêm đâu. Mái trần thấp lắm.”

Juliette tiếp tục kiểm tra máy đào và Bobby lẵng đắng bám theo sau. “Cô sẽ ở đây để coi sóc công việc, nhỉ?” bác hỏi. “Cô sẽ lưu lại để tham gia đấu máy phát điện vào con quái vật này, đúng không?”

Cô lắc đầu. “E là không. Dawson sẽ phụ trách việc đó. Lukas nói đúng, tôi cần phải đi lên và thăm hỏi tình hình...”

“Vớ vẩn,” Bobby nói. “Có chuyện gì vậy, Jules? Tôi chưa bao giờ thấy cô bỏ dở một dự án như thế này hết, kể cả khi điều ấy đồng nghĩa với phải làm tận ba ca.”

Juliette quay lại và nhìn Hyla, mắt mang một hàm ý chẳng đứa trẻ hay bóng đeo nào không hiểu: đây là chuyện mình không được phép hóng hớt. Hyla lui lại, trong khi hai người bạn cũ tiếp tục tiến bước.

“Chuyện tôi cứ ở dưới đây miết đang gây bất ổn,” Juliette khẽ nói với Bobby, giọng cô bị cỗ máy khổng lồ bao quanh họ nuốt chửng. “Lukas đến đón tôi là đúng đấy.” Cô ném cho người thợ mỏ già một ánh nhìn lạnh lùng. “Và nếu những lời vừa rồi lọt đến tai anh ấy, tôi sẽ tẩn cho ông một trận thừa sống thiếu chết.”

Bác cười to, giơ tay lên hàng. “Cô không cần phải dặn tôi. Tôi đã lập gia đình rồi mà.”

Juliette gật đầu. “Tốt hơn hết là trong lúc mọi người đào, tôi nên đi chỗ khác. Nếu đằng nào tôi cũng gây sao nhãng, thì hãy cứ để tôi đi đánh lạc hướng thiên hạ cho lành.” Họ đã đi đến cuối vùng không gian trống, nơi chẳng bao lâu nữa, chiếc máy phát điện dự phòng sẽ được trám vào. Sắp đặt kiểu này mới thông minh làm sao. Phần động cơ tinh vi được đặt bên ngoài, nơi nó sẽ được sử dụng và bảo dưỡng. Phần còn lại của cỗ máy chỉ toàn thép và răng mài, không gì ngoài bánh răng bám đầy dầu mỡ.

“Mấy người bạn kia của cô,” Bobby nói. “Bọn họ đáng để lao tâm khổ tứ đến thế này à?”

“Vâng” Juliette nhìn ông bạn. “Nhưng việc này không thuần túy là để cứu họ đâu. Cũng là vì lợi ích của chính chúng ta nữa.”

Bobby bặm môi, nhai nhai hàng râu trong miệng. “Tôi không hiểu,” bác nói sau một thoáng im lặng.

“Ta cần chứng minh việc này đem lại kết quả,” cô nói. “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”

Bobby nheo mắt nhìn cô. “Chà, nếu vụ này không khởi đầu được thứ gì,” bác nói, “thì nó dễ chừng sẽ là hồi kết của một thứ khác lắm.”