← Quay lại trang sách

Chương 8

JULIETTE DỪNG LẠI NGOÀI XƯỞNG CỦA WALKER và gõ cửa trước khi bước vào. Cô nghe kể rằng lúc cuộc nổi loạn bùng nổ, lão đã ra ngoài, nhưng câu chuyện đó cứ như một chiếc bánh răng dứt khoát không chịu khớp vào guồng máy trong đầu cô. Trong tâm tưởng Juliette, đây chỉ đơn thuần là một truyền thuyết, một điều không đáng tin vì cô chưa từng tận mắt chứng kiến. Cô nghĩ điều này cũng tương tự cách phần lớn mọi người đều không tài nào lãnh hội nổi chuyến dạo chơi giữa các tháp giống của cô. Một tin đồn. Một câu chuyện thần thoại. Cô thợ cơ khí tuyên bố mình đã nhìn thấy một vùng đất khác này là ai mới được chứ? Những câu chuyện kiểu vậy toàn bị gạt phắt đi – trừ phi cái huyền thoại đó bén được rễ và khiến tôn giáo nảy mầm.

“Jules!” Walker ngước lên khỏi bàn làm việc; kính lúp phóng đại một bên mắt lão, khiến nó trông to ngang trái cà chua. Lão tháo kính ra và con mắt liền thu về kích thước bình thường. “Quý hóa quá, quý hóa quá. Có mày ghé tao vui ghê.” Lão vẫy cô qua. Trong phòng phảng phất mùi tóc cháy, như thể ông già đã bất cẩn để những lọn tóc bạc dài của mình rủ xuống trong khi mê mải chúi đầu hàn xì.

“Cháu chỉ đến để nhắn cho Độc Một Mình thôi,” cô nói. “Và để báo cho bác biết cháu sẽ đi vắng mấy ngày.”

“Thế à?” Walker cau mày. Lão nhét vài món dụng cụ nhỏ vào chiếc tạp dề da và ấn mỏ hàn lên một miếng bọt biển ướt. Tiếng xì xèo khiến Juliette liên tưởng đến một con mèo bẳn tính từng sống trong phòng máy bơm, chuyên nấp trong bóng tối khè cô. “Bị thằng cu Lukas đó lôi đi hả?” Walker hỏi.

Nghe thế, Juliette nhớ ra rằng dù Walker không ưa không gian thoáng đãng, lão lại chơi thân với những người khuân vác. Còn đội khuân vác thì lại chơi thân với tiền của lão.

“Một phần là vậy,” cô thừa nhận. Cô kéo một chiếc ghế đẩu ra và ngồi phịch xuống, ngắm nghía đôi bàn tay trầy trụa và lấm lem dầu mỡ của mình. “Một phần là vì sẽ phải một thời gian nữa mới đào xới xong được, và bác biết hễ phải ngồi yên là cháu lại ngứa ngáy tay chân thế nào rồi đấy. Cháu đang ấp ủ một dự án khác. Dân tình thậm chí sẽ còn ghét nó hơn cả dự án này cơ.”

Walker săm soi cô một hồi, liếc lên trần nhà, thế rồi tròn xoe mắt. Bằng cách nào đó, lão đã luận ra luôn điều cô đang trù định. “Mày cứ như bát ớt của Courtnee ấy,” lão thì thầm. “Trên đầu dưới đít đều chẳng yên nổi với mày.”

Juliette bật cười, song cũng cảm thấy hơi thất vọng vì tâm can mình dễ bị nhìn thấu đến thế. Dễ đoán đến thế.

“Cháu vẫn chưa cho Lukas biết đâu,” cô cảnh báo lão. “Cả Peter nữa.”

Khi cái tên thứ hai được xướng lên, Walker nhăn mặt.

“Billings,” cô nói. “Cảnh sát trưởng mới.”

“Phải rồi.” Lão rút mỏ hàn ra và chấm nó vào miếng bọt biển thêm phát nữa. “Tao quên béng mất đó không còn là công việc của mày nữa rồi.”

Nó đã bao giờ là việc của cháu đâu , cô muốn bảo vậy.

“Cháu chỉ muốn nhắn với Độc Một Mình rằng bọn cháu sắp sửa triển khai đào rồi. Cháu cần đảm bảo tình hình nước lụt bên đó nằm trong tầm kiểm soát.” Cô ra dấu về phía chiếc đài của lão. Chiếc đài không chỉ truyền phát được lên xuống bên trong một tháp giống đơn lẻ, mà nó còn có thể làm hơn thế. Tương tự đài phát đặt trong căn phòng bên dưới các máy chủ của bộ phận IT, thiết bị lão đã chế ra có khả năng đánh điện sang các tháp giống khác.

“Được thôi. Thật tiếc là mày không thể nán lại thêm một, hai bữa nữa. Tao sắp xử xong cái bộ đàm rồi.” Lão cho cô xem một chiếc hộp nhựa, kích thước hơi nhỉnh hơn cái bộ đàm cũ mà cô và các phó cảnh sát trưởng thường đeo bên hông. Dây nhợ của nó vẫn lòi ra, và gắn bên ngoài còn là một cục pin to đùng. “Sau khi tao chỉnh xong, mày sẽ có thể dùng nút xoay để chuyển kênh. Nó đeo theo tín hiệu của bộ khuếch đại để truyền lên xuống cả hai tháp.”

Cô thận trọng nhấc chiếc máy lên, chẳng hiểu nửa chữ lão nói. Walker chỉ vào một nút xoay với ba mươi hai vị trí được đánh số xung quanh nó. Riêng phần này thì cô hiểu.

“Chỉ cần ép được mớ pin sạc cũ chịu ngồi ngoan trong đó là xong. Tiếp theo sẽ chuyển sang xử lý vụ ổn áp.”

“Bác phi thường thật đấy,” Juliette thì thầm.

Walker cười rạng rỡ. “Những người phát minh ra thứ này đầu tiên mới phi thường. Tao vẫn không tin nổi những điều bọn họ có thể làm từ hàng trăm năm trước. Người xưa không ngu ngốc như mày tưởng đâu.”

Juliette muốn kể cho lão nghe về những cuốn sách cô đã đọc, về việc người xưa như từ tương lai đến chứ không phải quá khứ.

Walker chùi tay vào một miếng giẻ cũ. “Tao đã cảnh báo Bobby với những người khác, và tao nghĩ mày cũng nên biết. Đào càng sâu thì bộ đàm hoạt động càng kém, phải khi đã ra đến đầu bên kia mới khá hơn được.”

Juliette gật đầu. “Cháu cũng nghe kể rồi. Courtnee bảo họ sẽ dùng người đưa tin, tương tự dưới mỏ vậy. Cháu giao phó việc đào bới cho cô ấy quản lý. Gần như chuyện gì cô ấy cũng lường trước được hết.”

Walker nhíu mày. “Tao nghe bảo con bé cũng muốn đặt kíp nổ để bít đường bên này, phòng trường hợp chúng nó đào trúng một túi khí độc.”

“Ý tưởng của Shirly đấy. Đồng chí này chỉ đang tìm cớ để dẹp vụ đào đi thôi. Nhưng bác biết cái kiểu của Courtnee mà. Một khi cô ấy đã hạ quyết tâm làm gì, việc đó sẽ được thực hiện.

Walker sồn sột gãi râu. “Chừng nào nó còn chưa quên cho tao ăn, chừng ấy chúng ta sẽ ổn thôi.”

Juliette cười. “Cô ấy không quên đâu mà.”

“Chà, chúc đi gặp cử tri may mắn nhé.”

“Cháu cảm ơn,” cô nói. Cô chỉ vào chiếc đài lớn trên cái bàn thợ của lão. “Bác nối máy cho cháu với Độc Một Mình được không?”

“Rồi, rồi. Tháp 17. Quên mất là mày không xuống đây để buôn chuyện với tao. Gọi cho bạn mày đi.” Lão lắc đầu. “Nói thật với mày: nói chuyện với hắn xong, tao cứ thấy tay này lập dị thế quái nào ấy.”

Juliette mỉm cười nhìn người bạn già. Cô chờ xem có phải lão đang đùa không. Lúc rút ra kết luận lão đang hoàn toàn nghiêm túc, cô phá lên cười.

“Sao?” Walker hỏi. Lão bật đài và đưa tai nghe cho cô. “Tao nói có gì sai à?”

Báo cáo tình hình của Độc Một Mình bao gồm cả tin tốt lẫn tin xấu. Bộ phận Cơ Khí đã khô ráo, vậy là tốt, nhưng việc bơm nước ngập ra ngoài không tốn nhiều thời gian như cô nghĩ. Có thể phải mấy tuần hoặc mấy tháng sau họ mới sang được đến nơi và xem xét liệu có thể cứu vãn được những gì, trong khi mọi thứ sẽ bắt đầu gỉ sét ngay lập tức. Juliette gạt những vấn đề xa vời đó ra khỏi tâm trí và tập trung vào những điều cô có thể vác cờ lê ra giải quyết luôn được.

Mọi thứ cô cần cho chuyến đi đều nằm gọn trong một chiếc túi đeo vai nhỏ: bộ đồ liền thân màu bạc còn lành lặn, hiếm khi được mặc đến; tất và đồ lót vẫn còn ướt do vừa được giặt trong bồn rửa mặt; bi đông mang theo khi làm việc, móp méo và dính bê bết dầu mỡ; cùng với một bộ cần siết và búa đóng cọc. Cô đút trong túi con dao đa lưỡi và hai mươi tem phiếu, mặc dù kể từ khi cô trở thành thị trưởng, hầu như chẳng ai nhận tiền từ cô cả. Thứ duy nhất cô cảm thấy mình còn thiếu là một bộ đàm tử tế, nhưng Walker đã tháo tung hai máy còn hoạt động được ra để thử chế tạo máy mới, mà nó thì vẫn chưa dùng được.

Với chỗ hành trang ít ỏi cùng cảm giác mình như đang bỏ rơi bạn bè, Juliette rời bộ phận Cơ Khí. Tiếng đào bới rầm rầm xa xăm tiễn cô dọc các hành lang, ra đến tận ngoài cầu thang. Đi qua chốt an ninh mà cứ ngỡ vượt qua một ngưỡng của tinh thần nào đấy. Nó khiến cô nhớ lại cảnh mình rời chốt gió mấy tuần trước. Ở đời có những thứ tựa van chặn vậy – chúng chừng như chỉ cho phép ta đi qua theo một hướng. Cô lo rằng có khi sẽ mất rất lâu mình mới quay trở lại được. Ý nghĩ đó làm cô thấy khó thở.

Cô chầm chậm leo lên, trên cầu thang từ từ xuất hiện những người khác đi ngang qua, và Juliette có thể cảm thấy bọn họ đang nhìn mình. Ánh mắt của những con người cô từng quen biết gợi cô nhớ đến cơn gió từng quật mình vun vút trên sườn đồi. Những cái nhìn nghi kỵ của họ xoáy đến theo từng đợt – họ liếc đi chỗ khác cũng nhanh như gió thổi.

Không lâu sau, cô được trải nghiệm điều Lukas đã đề cập. Chút thiện chí cô kiếm được khi trở về – chút trầm trồ mọi người dành cho cô gái đã không chịu lau chùi và xoay xở sống sót được nơi miền ngoại tháp khôn cùng – đang sụp đổ, như lớp bê tông đang bị đập nát bên dưới. Mặc dù chuyến trở về từ thế giới bên ngoài của cô đã mang lại hy vọng, kế hoạch đào ra ngoài tháp lại khơi dậy một thái độ khác. Cô có thể thấy điều đó thể hiện qua cách một người bán hàng ngoảnh đi chỗ khác, qua cách một người mẹ vòng tay che chở đứa con, qua những lời thì thầm chợt đến chợt đi. Juliette đang gây ra một điều trái ngược với hy vọng. Cô đang gieo rắc nỗi sợ hãi.

Vẫn có vài người ít ỏi chào cô với một cái gật đầu và một tiếng “thị trưởng” khi cô đi ngang qua họ trên cầu thang. Một người khuân vác trẻ cô quen đã dừng lại bắt tay cô, trông có vẻ mừng rỡ chân thành khi gặp cô. Nhưng khi dừng chân tại khu nông trại ở tầng một trăm hai sáu để ăn uống, và khi đi tìm phòng vệ sinh ở trên đó ba tầng nữa, cô cảm thấy thiên hạ nghênh đón mình với thái độ của dân trên đỉnh khi phải nghênh đón một ả thợ quèn. Tuy nhiên, cô vẫn đang đi giữa những con dân của mình. Dẫu có bị ghét bỏ đến đâu, cô vẫn là thị trưởng của họ.

Những phản ứng kiểu này khiến cô không khỏi đắn đo về việc gặp Hank, phó cảnh sát trưởng tại khu dưới sâu. Hank đã chiến đấu trong cuộc nổi loạn và đã chứng kiến nhiều người tử tế ở cả hai bên chiến tuyến ngã xuống. Khi Juliette bước vào đồn phó cảnh sát trưởng trên tầng một trăm hai mươi, cô tự hỏi liệu ghé qua đây có phải một sai lầm không, liệu cô có nên đi tiếp không. Nhưng chỉ phiên bản trẻ dại của cô mới thấy rét khi phải gặp bố mình, chỉ phiên bản trẻ dại của cô mới vùi đầu vào đủ loại dự án để né tránh thế giới. Cô không thể là con người đó được nữa. Cô có trách nhiệm với tháp giống và những người dân nơi đây. Gặp Hank là điều nên làm. Cô gãi vết sẹo trên mu bàn tay và dũng cảm bước vào đồn của ông ta. Cô tự nhắc nhở bản thân rằng mình đường đường là thị trưởng, không phải một tù nhân được giải đến để bị bắt đi lau chùi.

Khi cô bước vào, Hank ngước lên khỏi bàn làm việc. Lúc viên cảnh sát nhận ra cô, mắt ông ta mở lớn – từ hồi cô quay lại đến nay, họ chưa nói chuyện hay gặp nhau gì cả. Ông ta đứng dậy khỏi ghế và bước hai bước về phía cô, nhưng rồi khựng lại. Khi trông thấy vẻ căng thẳng đan xen phấn khởi nơi ông ta, cũng y hệt thứ xúc cảm đang ngổn ngang trong cô, Juliette nhận ra đáng lẽ mình không nên sợ hãi chuyện ghé thăm nơi đây, đáng lẽ mình không nên lánh mặt ông ta cho đến tận giờ phút này. Hank rụt rè đưa tay ra, như thể sợ cô sẽ từ chối bắt. Ông ta dường như sẵn sàng rụt tay về nếu hành động này làm cô thấy bị xúc phạm. Dù cô có khiến ông ta khổ tâm, thì ông ta xem chừng vẫn còn dằn vặt vì đã phải tuân lệnh và bắt cô đi lau chùi.

Juliette bắt tay viên phó cảnh sát trưởng và kéo ông ta lại gần, ôm chầm lấy ông ta.

“Cho tôi xin lỗi nhé,” ông ta thì thầm, giọng rưng rưng muốn vỡ ra.

“Thôi nào,” Juliette nói. Cô buông ông cảnh sát ra và lùi lại một bước, quan sát vai ông ta. “Tôi mới là người nên xin lỗi. Tay ông sao rồi?”

Ông ta xoay vai một vòng. “Vẫn còn gắn vào thân,” ông ta nói. “Và nếu cô cả gan nói xin lỗi, tôi sẽ gông cổ cô lại ngay.”

“Vậy thì đình chiến nhé,” cô đề xuất.

Hank mỉm cười. “Đình chiến thôi,” ông ta nói. “Nhưng tôi vẫn muốn nói rằng…”

“Ông chỉ làm tròn bổn phận thôi. Và tôi đã cố gắng hết sức. Giờ thì đừng nhắc chuyện cũ nữa.”

Ông ta gật đầu và cụp mắt săm soi đôi giày dưới chân mình. “Quanh đây tình hình thế nào? Lukas bảo đã có người làm bèm về việc tôi làm dưới kia.”

“Có một số người gây phiền hà. Không có gì quá nghiêm trọng cả. Tôi nghĩ chỉ riêng việc vá víu lại cuộc sống cũng đủ khiến hầu hết mọi người bận tối mặt rồi. Nhưng đúng là tôi đã nghe người ta rì rầm. Cô biết chúng ta nhận được bao nhiêu yêu cầu xin chuyển khỏi đây và lên khu giữa hoặc khu trên đỉnh rồi đấy. Chà, dạo này số đơn tôi nhận được đã tăng gấp mười lần bình thường. Tôi e rằng mọi người không muốn ở gần những gì cô đang làm đâu.”

Juliette bặm môi.

“Một phần vấn đề là thiếu định hướng,” Hank nói. “Tôi không muốn trút thêm chuyện này lên đầu cô, nhưng hiện tại, tôi và các anh em dưới này chẳng biết đường nào mà lần cả. Bọn tôi không còn nhận được công văn từ bộ phận An Ninh như trước đây nữa. Trong khi văn phòng của cô...”

“Cứ im hơi lặng tiếng,” Juliette ướm lời.

Hank gãi đầu. “Đúng rồi. Mặc dù bản thân cô thì cũng chẳng lặng lẽ gì cho cam. Đôi lúc, khi ra ngoài chiếu nghỉ, bọn tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào cô gây ra.”

“Chính thế nên tôi mới ghé đấy,” cô nói với ông ta. “Tôi muốn ông biết rằng mối bận tâm của ông cũng là mối bận tâm của tôi. Trong một, hai tuần tới, tôi sẽ có mặt ở văn phòng của mình. Tôi cũng sẽ tạt qua các đồn phó cảnh sát trưởng khác. Tình hình nơi đây sẽ được cải thiện trên hàng loạt phương diện.”

Hank cau mày. “Cô biết là tôi cũng tin tưởng cô, nhưng nếu cô bảo với dân tình quanh đây rằng mọi thứ sẽ được cải thiện, điều duy nhất lọt vào tai họ chỉ là mọi thứ sẽ thay đổi. Và trong mắt những người hãy còn toàn mạng và coi đó như một ơn phước trời ban, họ sẽ chỉ diễn giải sự thay đổi theo đúng một hướng mà thôi.”

Juliette nghĩ về tất cả những hoạch định của mình, cả ở khu trên đỉnh lẫn khu dưới sâu. “Chừng nào người tốt như ông còn tin tôi, chúng ta sẽ ổn thôi,” cô nói. “Bây giờ, tôi muốn nhờ ông một việc.”

“Cô cần chỗ nghỉ đêm,” Hank đoán. Ông ta phẩy tay về phía phòng giam. “Tôi dành sẵn phòng cho cô rồi đấy. Tôi có thể hạ giường xuống.”

Juliette bật cười. Cô lấy làm mừng vì họ đã có thể cợt nhả về một chuyện mới ban nãy hãy còn khiến đôi bên áy náy. “Không” cô nói. “Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn nhé. Lúc đèn tắt là tôi đã phải lên đến nông trại khu giữa rồi. Tôi phải trồng vụ đầu tiên trên một miếng đất mới xới.” Cô phẩy tay. “Ba cái việc kiểu thế đó.”

Hank mỉm cười và gật đầu.

“Điều tôi muốn nhờ ông là để mắt đến cầu thang hộ tôi. Lukas bảo khu trên đang có bất mãn. Tôi sẽ lên để xoa dịu bọn họ, nhưng tôi muốn ông đề cao cảnh giác, phòng trường hợp có chuyện chẳng lành xảy ra. Bên dưới đang thiếu nhân lực, trong khi thiên hạ lại đứng ngồi không yên.”

“Cô dự là sẽ có rắc rối à?” Hank hỏi.

Juliette suy ngẫm về câu hỏi ấy. “Phải,” cô nói. “Nếu ông cần một, hai bóng đeo hỗ trợ, tôi sẽ trích ngân sách cho.”

Ông ta cau mày. “Bình thường cứ có tem phiếu lận lưng là tôi sướng tít mắt,” ông ta nói. “Cớ sao lần này lại khiến tôi thấy bất an vậy?”

“Cùng lý do tôi sẵn lòng xì tiền ra thôi,” Juliette nói. “Cả hai ta đều biết ông sẽ phải lãnh một kèo rất xương mà.”