Chương 10
JULIETTE THAM GIA MỘT LỄ GIEO HẠT tại nông trại khu giữa, ăn trưa muộn, và tiếp tục hối hả leo tháp. Khi lên đến những tầng đầu ba, đèn đóm bắt đầu mờ đi, và cô không khỏi ngóng trông một chiếc giường quen thuộc.
Lukas đợi cô ở chiếu nghỉ. Anh mỉm cười chào cô và nhất mực đòi đeo hộ túi cho cô, dù nó nhẹ đến mấy.
“Anh đợi em làm gì cho phí,” cô nói. Nhưng thật ra, cô thấy hành động này mới ngọt ngào làm sao.
“Anh vừa ra thôi,” anh quả quyết. “Một người khuân vác bảo anh rằng em sắp đến.”
Juliette nhớ lại cô gái trẻ mặc bộ đồ liền thân xanh nhạt đi vượt qua mình ở tầng bốn mươi gì đó. Thật dễ quên rằng Lukas có tai mắt ở khắp nơi. Anh giữ cửa mở và Juliette bước vào một tầng đầy nhóc những ký ức và xúc cảm mâu thuẫn. Đây là nơi Knox đã chết. Đây là nơi thị trưởng Jahns bị đầu độc. Đây là nơi cô bị kết án đi lau chùi, đồng thời cũng là nơi các bác sĩ đã chữa trị cho cô.
Cô liếc nhìn về phía phòng họp, nhớ lại cái hồi mới hay tin mình trở thành thị trưởng. Chính tại đấy, cô đã đề xuất với Peter và Lukas rằng họ nên cho mọi người biết sự thật: họ không đơn độc trên thế giới này. Cô vẫn nghĩ đó là một ý kiến hay, bất chấp sự phản đối của hai người họ. Nhưng có lẽ trưng ra cho thiên hạ tận mắt thấy sẽ hiệu quả hơn là kể chay. Cô mường tượng cảnh các gia đình sẽ không quản ngại đường xa lặn lội đến khu dưới sâu, hệt như họ từng leo lên để ngắm cái màn hình. Hàng nghìn người chưa từng đặt chân đến thế giới của cô, những con người chẳng biết mớ máy móc bảo toàn sinh mạng cho họ hình thù ngang dọc thế nào, sẽ du hành xuống đó. Họ sẽ xuống bộ phận Cơ Khí để được đi qua đường hầm và chiêm ngưỡng một tháp giống khác. Trên đường đi, họ có thể trầm trồ nhìn ngắm cỗ máy phát điện chính, hiện đang hoạt động êm ái và cân bằng tuyệt đối. Họ có thể tròn mắt ngắm cái lỗ xuyên lòng đất mà bạn bè cô đã khoét ra. Và sau đó, họ có thể chiêm nghiệm về niềm vui được lấp đầy một thế giới trống vắng không khác chi thế giới của họ, thỏa sức nhào nặn nó theo ý mình.
Cổng an ninh kêu bíp khi Lukas quét thẻ và Juliette bị kéo ra khỏi những mộng tưởng của mình. Người bảo vệ phía sau cánh cổng vẫy tay với cô và Juliette vẫy tay đáp lễ. Phía sau anh ta, các hành lang của bộ phận IT im lìm và vắng tanh vắng ngắt. Nhân sự đã về nhà nghỉ đêm gần hết. Trước cảnh không còn bóng người như vậy, Juliette lại nhớ đến tháp giống 17. Cô hình dung Độc Một Mình đi vòng qua khúc quanh, tay cầm ổ bánh mì ăn dở, vụn bánh vương vãi trên bộ râu, rạng rỡ nở nụ cười khi nhìn thấy cô. Hành lang bên kia cũng giống hệt hành lang bên này, khác chăng là nơi đây không có cái bóng đèn hỏng treo lủng lẳng trên đầu dây trong tháp giống 17.
Hai tập hợp ký ức ấy chập chồng lẫn lộn trong đầu cô khi cô bám theo Lukas về phòng riêng. Hai thế giới với cùng một bố cục, hai cuộc đời cô đã sống qua, một tại đây và một đằng đó. Khi lâm phải tình cảnh căng thẳng, con người ta sẽ hình thành một mối thân tình hết sức bền chặt; nó mạnh mẽ tới độ khiến cho những tuần ở bên Độc Một Mình như dài cả kiếp đời. Tưởng như Elise sẽ lao ra và ôm chầm lấy Juliette từ cái văn phòng kia, nơi lũ trẻ đã dọn vào sống. Đằng sau khúc cua, hai đứa song sinh sẽ tranh cãi về những chiến lợi phẩm đã tìm thấy. Rickson và Hannah sẽ hôn trộm nhau trong bóng tối và thì thầm về chuyện sinh thêm đứa nữa.
“... miễn là em đồng ý.”
Juliette quay sang “Em chẳng nghe lọt chữ nào, đúng không?” Họ đến trước cửa phòng của anh và anh quét thẻ. “Đôi khi em cứ như thể đang để hồn lạc trôi trong một thế giới khác vậy.”
Lukas. “Hả? À, vâng. Được thôi.”
Juliette thấy giọng anh đượm vẻ quan tâm, chứ không mang sắc thái tức giận. Cô đón lại túi từ anh và bước vào trong. Lukas bật đèn và thảy thẻ lên nóc tủ cạnh giường. “Em ổn chứ?” anh hỏi.
“Chỉ mệt vì leo thang thôi.” Juliette ngồi xuống mép giường và cởi dây giày. Cô tháo giày ra và cất chúng vào chỗ mọi khi. Phòng Lukas chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai, thân thuộc và ấm cúng. Nhà riêng của cô trên tầng sáu là một đất nước xa lạ. Cô đã đến thăm nó hai lần nhưng chưa bao giờ qua đêm ở đó cả. Làm vậy sẽ đồng nghĩa với chấp nhận trọn vẹn bổn phận thị trưởng.
“Anh đang tính đặt bữa tối muộn.” Lukas lục tủ quần áo và lấy ra chiếc áo choàng vải mềm Juliette rất thích mặc sau khi tắm. Anh treo nó lên móc ở cửa phòng tắm. “Có cần anh vặn đầy bồn cho không?”
Juliette thở một hơi dài thườn thượt. “Em hôi như cú nhỉ?” Cô ngửi mu bàn tay, gắng hít lấy cái mùi dầu mỡ. Có mùi axít từ cây đèn hàn, mùi hăng hăng của khói thải từ máy đào – một loại nước hoa xăm hẳn vào da thịt cô, hệt như những vết tích đội thợ dầu khắc và in lên tay mình. Dù đã tắm trước khi rời bộ phận Cơ Khí, cô vẫn mang đầy những mùi này.
“Không…” Lukas có vẻ tự ái. “Anh chỉ nghĩ em muốn đi ngâm mình thôi.”
“Có lẽ để sáng mai đi. Và em bỏ ăn tối cũng được. Em đã ăn vặt cả ngày rồi.” Cô vuốt phẳng phần ga giường bên cạnh. Lukas mỉm cười và ngồi xuống giường cạnh cô. Mặt anh rạng ngời vẻ mong đợi, ánh sáng trong đôi mắt mà cô vẫn hay thấy mỗi lần họ làm tình xong – nhưng vẻ mặt đó tan biến khi cô nói tiếp, “Mình cần nói chuyện.”
Mặt anh xịu đi. Vai anh chùng xuống. “Ta sẽ không đăng ký hả?”
Juliette nắm lấy tay anh. “Không, không phải chuyện đấy đâu. Tất nhiên là có chứ. Tất nhiên mà.” Cô ấn tay anh vào ngực mình, nhớ lại một mối tình mình từng giấu kín khỏi bản Hiệp Ước, và chuyện nó đã khiến cô như đứt từng khúc ruột. Cô sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa. “Là về vụ đào xới,” cô nói.
Lukas hít sâu, nín thở một lúc, thế rồi bật cười. “Chỉ có vậy thôi,” anh mỉm cười nói. “Thật ngạc nhiên là khi so với chuyện kia, vụ đào xới của em lại khiến anh thấy đỡ hơn chứ.”
“Em muốn làm một việc khác nữa, và anh sẽ không thích đâu.” Anh nhướn mày. “Nếu việc em nhắc đến là lan truyền tin tức về các tháp giống khác, cho mọi người biết ngoài kia có những gì, thì em biết lập trường của Peter và anh rồi đấy. Anh không nghĩ nói ra sẽ an toàn đâu. Mọi người sẽ không tin em, còn những người tin em sẽ muốn gây rắc rối.”
Juliette nghĩ về Cha Wendel và cách thiên hạ có thể tin sái cổ những điều phi thường được tạo ra chỉ bằng lời lẽ thuần túy, cách niềm tin có thể hình thành từ sách vở. Nhưng có lẽ mấu chốt là họ phải muốn tin những điều đó. Và có lẽ Lukas đã đúng khi bảo rằng không phải ai cũng muốn tin sự thật.
“Em sẽ không nói gì với họ hết,” cô nói với Lukas. “Em muốn cho họ thấy chúng. Em muốn làm một việc ở trên đỉnh, nhưng em sẽ cần anh và bộ phận của anh hỗ trợ. Em sẽ cần vài người bên anh.”
Lukas cau mày. “Nghe thấy bất an quá.” Anh vuốt ve cánh tay cô. “Mà để ngày mai hẵng bàn được không? Anh chỉ muốn tận hưởng đêm nay với em. Một đêm chúng mình không làm việc. Anh có thể giả vờ mình chỉ là kỹ thuật viên máy chủ, và em có thể là... không phải thị trưởng.”
Juliette bóp tay anh. “Anh nói đúng. Tất nhiên rồi. Và chắc em nên đi tắm ù một cái...”
“Không, cứ ở đấy.” Anh hôn lên cổ cô. “Mùi này mới đúng là em. Sáng ra tắm sau.”
Cô chiều anh. Lukas lại hôn lên cổ cô, nhưng khi anh định mở khóa bộ đồ liền thân của cô, cô yêu cầu anh tắt đèn. Riêng lần này, anh chẳng càm ràm như mọi khi về chuyện không nhìn thấy được cô. Thay vào đó, anh bật đèn phòng tắm và khép hờ cửa, chỉ chừa lại chút ánh sáng le lói. Dù thích được da kề da với anh, cô lại không thích bị anh nhìn thấy. Các vết sẹo chằng chịt khiến cô trông chẳng khác gì những đoạn hầm mỏ xuyên qua nơi có đá granite: những vân đá trắng nổi bật, khác hẳn phần còn lại.
Dẫu trông nghịch mắt, chúng lại rất nhạy cảm khi được chạm vào. Mỗi vết sẹo như một đầu mút thần kinh, trồi lên từ khu dưới sâu bên trong cô. Lukas đưa ngón tay vuốt ve chúng, y hệt một người thợ lần theo mạch điện trên bản đồ; mỗi nơi anh chạm vào đều khiến cô thấy như vừa có người đặt một chiếc cờ lê nối hai đầu ắc quy. Dòng điện lan khắp cơ thể cô khi họ ôm nhau trong bóng tối và anh đưa tay khám phá thân mình cô. Juliette có thể cảm thấy da thịt nóng bừng lên. Đêm nay họ sẽ không thể lăn ra ngủ ngay được rồi. Những tính toán và kế hoạch nguy hiểm của cô dần nhòa đi dưới áp lực dịu dàng từ bàn tay êm ái của anh. Đây sẽ là một đêm để cô hồi xuân, về với cái thời cảm nhận đi trước suy nghĩ, về với quãng thời gian đơn giản hơn...
“Lạ ghê,” Lukas nói, tay dừng lại.
Juliette không hỏi lạ chỗ nào, hy vọng anh sẽ quên nó đi. Vì có lòng kiêu hãnh quá cao, cô không thể bảo anh cứ tiếp tục mơn trớn cô như thế.
“Vết sẹo cưng của anh đã biến mất rồi,” anh nói, miết một chỗ trên cánh tay cô.
Người Juliette nóng ran. Cô nóng đến mức thấy mình như trở lại trong chốt gió. Lặng lẽ chạm vào các vết thương của cô là một chuyện, đặt tên cho chúng lại là chuyện khác. Cô rụt tay ra và lăn người sang bên, thầm nghĩ đêm nay rốt cuộc mình sẽ được ngủ rồi.
“Không, đây, để anh xem,” anh năn nỉ.
“Anh ác thật đấy,” Juliette bảo anh.
Lukas xoa lưng cô. “Không đâu, anh thề. Cho anh xem tay em được không?”
Juliette ngồi dậy và kéo chăn đắp lên gối. Cô vòng tay che thân. “Em không thích nghe anh nhắc đến chúng,” cô nói. “Và anh không nên cưng vết nào cả.” Cô hất đầu về phía phòng tắm, nơi ánh sáng yếu ớt đang hắt ra từ cánh cửa hé mở. “Mình đóng cửa hoặc tắt đèn đi có được không?”
“Jules, anh xin thề với em, anh yêu con người của em. Từ trước đến nay, em có bao giờ thay đổi trong mắt anh đâu.”
Cô diễn giải câu đó theo hướng anh chưa bao giờ được thấy tấm thân trần của cô hồi những vết thương còn chưa xuất hiện, chứ không phải anh vốn luôn thấy cô xinh đẹp. Cô ra khỏi giường, tự mình đi tắt đèn phòng tắm. Cô kéo chăn theo sau, bỏ mặc Lukas nằm trần truồng một mình trên giường.
“Nó ở trên khuỷu tay phải của em,” Lukas nói. “Ba vết bắt tréo nhau và tạo thành một ngôi sao nhỏ. Anh đã hôn nó cả trăm lần rồi.”
Juliette tắt đèn và đứng lẻ loi trong bóng tối. Cô vẫn có thể cảm thấy Lukas đang nhìn mình. Ngay cả khi có quần áo kín cổng cao tường, cô vẫn cảm thấy người khác săm soi những vết sẹo. Cô nghĩ đến cảnh George nhìn thấy mình như vậy – và cổ họng cô nghẹn lại.
Trong bóng tối đen kịt, Lukas đến đứng bên cô, vòng tay ôm lấy cô, hôn nhẹ lên vai cô. “Về giường đi,” anh nói. “Anh xin lỗi. Mình có thể tắt đèn.”
Juliette lưỡng lự. “Em không thích cái kiểu anh biết quá rõ về chúng đâu,” cô nói. “Em không muốn trở thành một tấm bản đồ sao của anh.”
“Anh biết,” anh nói. “Nhưng anh không thể làm khác được. Chúng là một phần của em, phiên bản duy nhất của em anh từng biết. Hay là mình nhờ bố em kiểm tra thử...?”
Cô tách mình khỏi vòng tay anh, nhưng chỉ để bật lại đèn. Cô ngắm nghía khuỷu tay mình trong gương, đầu tiên là tay phải, thế rồi đến tay trái, đinh ninh anh đã nhầm.
“Anh có chắc là nó ở đó không?” cô hỏi, nghiên cứu các vết sẹo chằng chịt để tìm một mảng da trần, một khoảng trời rộng mỏ.
Lukas dịu dàng nắm lấy cổ tay và khuỷu tay cô, nâng cánh tay cô lên gần miệng anh và hôn lên đó.
“Ngay tại đó,” anh nói. “Anh đã hôn nó cả trăm lần rồi.” Juliette lau đi một giọt nước mắt và bật ra một tiếng cười vừa như tiếng hổn hển, vừa như tiếng thở dài, kiểu cười nảy sinh từ một xúc cảm buồn bã chợt trào dâng. Cô tìm một bướu thịt đặc biệt xấu xí, một vết lằn quấn quanh cẳng tay cô, và chìa cho Lukas xem; dù tin lời anh hay không, cô vẫn tha thứ cho anh.
“Tiếp theo hôn sang cái này đi,” cô nói.