← Quay lại trang sách

Chương 11 Tháp giống 1

MẤY CỤC PIN SILICON-CARBON DÙNG CHO chiếc máy bay không người lái to ngang lò nướng bánh mì. Charlotte ước đoán cân nặng mỗi cục rơi vào khoảng từ mười cho đến ngót nghét hai mươi cân. Chúng đã được tháo ra khỏi hai máy bay và bọc kín bằng vải lấy từ một thùng tiếp liệu. Charlotte cầm mỗi tay một cục pin, chậm rãi nhảy cóc một vòng quanh nhà kho, đùi cô kêu gào và run rẩy, cánh tay tê rần rần.

Một vệt mồ hôi đánh dấu phần đường cô đã đi, song cô vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước. Sao cô lại để mình xuống phong độ đến vậy cơ chứ? Những tháng ngày tân binh quần quật tập chạy cũng như rèn luyện thể chất, rốt cuộc lại chỉ ngồi vào bàn điều khiển và lái máy bay từ xa, ngồi ì chơi trò trận giả, ngồi trong căng tin nốc đẫy miệng, ngồi cắm mặt đọc sách.

Cô đã bị thừa cân. Và chuyện ấy vốn không khiến cô lăn tăn cho đến khi cô tỉnh dậy giữa cơn ác mộng này. Cô chưa bao giờ thấy muốn đứng lên vận động, cho tới khi bị người ta đóng băng cứng ngắc mấy trăm năm liền. Giờ đây, cô muốn lấy lại cơ thể trong hồi ức của mình. Muốn một đôi chân đi đứng tốt. Muốn một cặp tay không đau nhức chỉ vì đánh răng. Có lẽ cô thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng mình có thể quay ngược về quá khứ, trở lại làm con người trước đây, trở lại với cái thế giới mình nhớ. Hoặc có thể cô chỉ đang quá nôn nóng muốn bản thân phục hồi thật nhanh. Mấy việc thế này không thể xong trong một sớm một chiều.

Cô nhảy được trở về chỗ chiếc máy bay, trọn một vòng. Việc cô có thể nhảy hết một vòng quanh phòng cho thấy cô đã tiến bộ. Đã vài tuần trôi qua kể từ khi cô được anh mình đánh thức dậy, và cái nếp ăn uống, tập thể dục, bảo dưỡng máy bay đang dần nom có vẻ bình thường. Thế giới điên rồ cô phải đối mặt lúc tỉnh dậy đang bắt đầu trở nên chân thực. Và điều đó làm cô khiếp sợ.

Cô hạ hai cục pin xuống đất và hít một hơi thật sâu. Nín thở. Nếp sinh hoạt của quân đội cũng tương tự thôi. Nó đã giúp cô sẵn sàng ứng phó với môi trường này và là điều duy nhất giữ cho đầu óc cô còn tỉnh táo. Chịu kiếp tù túng, không phải chuyện mới mẻ. Sống giữa một vùng hoang mạc không an toàn để ra ngoài, không phải chuyện mới mẻ. Vây quanh là những người cô phải khép nép kính sợ, không phải chuyện mới mẻ. Charlotte đã quen với những điều này từ hồi phải đóng quân ở Iraq trong chiến tranh Iran lần hai, quen với chuyện ở rịt trong căn cứ, chuyện không muốn rời giường hay buồng vệ sinh. Cô đã quen vật lộn giữ cho bản thân khỏi hóa điên. Luyện tập thể chất thôi là chưa đủ, còn phải rèn luyện tinh thần nữa.

Cô tắm rửa trong một buồng ở mạn dưới khu điều khiển máy bay, rồi lau khô người, ngửi thử cả ba bộ đồ liền thân của mình, và quyết định rằng đã lại đến lúc giục Donny đem đồ đi giặt. Cô mặc bộ đỡ hôi nhất, treo khăn tắm lên chân giường tầng trên cho khô, rồi dọn giường chiếu ngăn nắp gọn gàng theo đúng chuẩn không quân. Donald từng tá túc trong phòng họp ở đầu bên kia nhà kho, nhưng về phần Charlotte, cô gần như đã thấy thoải mái với cuộc sống tại khu sinh hoạt, cùng với những bóng ma của nó. Cảm giác cứ như ở nhà vậy.

Đi xuôi xuống hành lang từ khu sinh hoạt, ta sẽ thấy một phòng đặt các trạm điều khiển. Hầu hết được phủ bạt nhựa. Dọc phần tường gắn đầy các màn hình lớn là một chiếc bàn phẳng. Đây chính là nơi họ đang lắp ráp dở chiếc đài. Anh cô đã thó dần từng món phụ tùng từ các phòng kho tầng dưới và đã gom được nguyên một mớ hổ lốn lộn xộn. Có thể phải hàng thập kỷ, thậm chí hàng thế kỷ nữa thì mới có người phát hiện chúng bị mất.

Charlotte bật ngọn đèn mình đã lắp trên bàn lên, sau đó bật đến bộ đài. Bấy giờ, cô đã có thể thu được sóng từ khá nhiều trạm. Cô xoay núm vặn cho đến khi nghe thấy tiếng nhiễu rồi để im nó ở đấy, đợi giọng người vang lên. Trong lúc chờ, cô tưởng tượng đấy là tiếng biển dào dạt vỗ bờ. Đôi khi, đấy lại là tiếng mưa rơi trên những vòm lá to. Hoặc một đám đông đang thì thào bàn tán trong nhà hát tù mù. Cô lục lọi thùng linh kiện Donald đã tích góp nhằm tìm một bộ loa tốt hơn. Cái đài vẫn cần micro hoặc một phương thức truyền phát nào đó. Cô thầm ước mình am tường hơn về máy móc. Cô chẳng biết gì hơn ngoài cắm thứ nọ vào thứ kia. Cái kiểu cô làm cũng tương tự lắp súng hoặc dựng máy tính vậy – hễ thứ gì khớp được với nhau là cô sẽ ráp chúng vào, sau đó bật nguồn. Cách đấy chỉ mới khiến khói bốc nghi ngút duy nhất một lần thôi. Chủ yếu nó cần sự kiên nhẫn, ngặt nỗi món ấy cô không có nhiều. Và thời gian, một món mà cô thừa mứa.

Có tiếng chân bước dọc hành lang, báo hiệu bữa sáng đang đến. Charlotte vặn nhỏ âm lượng đài và dọn trống bàn. Vừa lúc đó, Donny bước vào, tay bưng một cái khay.

“Chào anh,” cô nói, đứng dậy đón lấy chiếc khay trên tay anh. Vì vừa tập tành xong, chân cô có phần liêu xiêu. Khi anh cô bước vào vùng ánh sáng do bóng đèn treo lủng lẳng tỏa ra, cô nhận thấy anh đang cau mày. “Mọi sự ổn thỏa cả chứ?” cô hỏi.

Anh lắc đầu. “Có khi chúng ta gặp vấn đề rồi đấy.” Charlotte đặt khay xuống. “Sao vậy?”

“Anh tình cờ đụng mặt một tay anh biết hồi mới trực ca đầu. Chết tắc trong thang máy với hắn. Tay này là thợ.”

“Không hay rồi.” Cô nhấc chiếc nắp kim loại móp ra khỏi một đĩa. Trong đấy có một bảng mạch, và bên dưới là một cuộn dây điện. Ngoài ra còn có cả chiếc tuốc nơ vít nhỏ cô đã nhờ kiếm hộ.

“Trứng của em ở đĩa bên kia.”

Cô đặt nắp sang bên và vơ lấy dĩa. “Hắn có nhận ra anh không?”

“Chịu. Anh cúi gằm đầu cho đến khi hắn rời thang. Nhưng anh biết rõ hắn cũng ngang bất cứ ai khác anh biết ở nơi này. Cảm giác như thể mới hôm qua anh còn mượn đồ hắn, nhờ hắn thay đèn hộ. Ai biết được hắn cảm thấy thế nào. Những chuyện đó có thể mới xảy ra ngày hôm qua, hoặc cũng có thể đã xảy ra hơn chục năm trước. Ở nơi này, trí nhớ hoạt động khác thường lắm.”

Charlotte cắn một miếng trứng. Donny đã nêm thừa muối. Cô tưởng tượng cảnh anh ở tầng trên với lọ muối, tay run run. “Ngay cả nếu hắn nhận ra anh thật,” cô nhồm nhoàm nói trong lúc nhai, “thì cũng có thể hắn nghĩ anh chỉ là anh, và anh đang phải trực ca nữa thôi. Bao nhiêu người biết anh là Thurman thế?”

Donald lắc đầu. “Không nhiều đâu. Nhưng vụ này có thể bung bét bất cứ lúc nào. Anh sẽ mang thêm ít đồ khô từ kho thức ăn lên. Ngoài ra, anh đã đi sửa quyền hạn thẻ của em để em có thể vào thang máy. Anh cũng đã kiểm tra lại để đảm bảo không ai khác xuống được đây. Nhỡ anh gặp chuyện chẳng lành thì anh không muốn em bị kẹt lại dưới này.”

Charlotte di di mớ trứng quanh đĩa. “Em không thích nghĩ về chuyện đó đâu,” cô nói.

“Vẫn còn một vấn đề khác. Một tuần nữa, trưởng tháp giống này sẽ nghỉ trực, điều này sẽ khiến sự tình trở nên hơi phức tạp. Anh đang trông mong anh ta sẽ giới thiệu về địa vị của anh cho người kế nhiệm. Tính đến nay, mọi chuyện diễn ra hơi quá suôn sẻ...”

Charlotte cười và cắn một miếng trúng nữa. “Thế này mà quá suôn sẻ,” cô nói và lắc đầu. “Thì thế nào mới là lên thác xuống ghềnh đây? Mà tháp giống cục cưng của anh sao rồi?”

“Hôm nay trưởng bộ phận IT nghe máy. Lukas.”

Charlotte có cảm tưởng giọng anh mình nhuốm vẻ thất vọng. “Và?” cô hỏi. “Biết được gì mới không?”

“Cậu ta đã bẻ khóa được một máy chủ nữa. Vẫn chỉ thêm những dữ liệu như trước thôi, tất tần tật về cư dân của nó, mọi công việc họ từng làm, họ hàng của họ là ai, từ khi sinh ra cho đến khi chết. Anh không hiểu làm sao mấy cỗ máy đó có thể rút ra danh sách xếp hạng này từ mớ thông tin kia nữa. Không khác gì một đống tạp âm cả, như thể phải có thứ gì khác nữa cơ.”

Anh lấy ra một tờ giấy gấp lại, bản in mới về thứ hạng của các tháp giống. Charlotte dọn trống một khoảng trên bàn và anh vuốt phẳng tờ báo cáo.

“Thấy không? Xếp hạng đã lại thay đổi rồi. Nhưng yếu tố nào quyết định điều đó?”

Vừa ăn, cô vừa nghiên cứu bản báo cáo, còn Donald thì vớ lấy một tập tài liệu, bên trong chứa đầy những ghi chú của anh. Anh rất hay làm việc trong phòng họp, nơi anh có thể trải mọi thứ ra và đi đi lại lại, nhưng Charlotte lại thích anh ngồi bên trạm điều khiển máy bay hơn. Đôi khi anh ngồi đó hàng tiếng đồng hồ, xem xét các ghi chú, trong khi Charlotte loay hoa loay hoay với cái đài, cả hai cùng dỏng tai dò tìm tiếng trò chuyện giữa tràng tiếng nhiễu.

“Tháp giống 6 lại lên đầu danh sách rồi,” cô lẩm bẩm. Thế này cũng tựa như đọc mặt bên hộp ngũ cốc trong lúc ăn, rặt những con số cô không hiểu nổi. Một cột có tiêu đề Cơ sở , Donald bảo đây là tên gọi hồi trước của các tháp giống. Bên cạnh mỗi tháp là tỷ lệ phần trăm, giống như một hàm lượng vitamin hằng ngày khổng lồ: 99,992%, 99,989%,99,987%,99,984% . Tháp giống cuối cùng có tỷ lệ phần trăm, con số ghi bên cạnh là 99,974% . Mọi tháp giống bên dưới nó đều bị gạch bỏ hoặc đánh dấu Không có dữ liệu . Các tháp 40, 12, 17 cùng một vài tháp khác nằm trong số này.

“Anh vẫn nghĩ rằng sẽ chỉ mình tháp đứng đầu được phép sống sót à?” cô hỏi.

“Ừ.”

“Anh đã báo cho những người mình đang nói chuyện cùng về vụ này chưa? Bởi vì họ đang ở tít bên dưới trong danh sách đấy.”

Anh chỉ nhìn cô và cau mày.

“Anh vẫn chưa báo gì sao. Anh chỉ đang lợi dụng họ để giúp vạch trần chân tướng mọi chuyện.”

“Anh không lợi dụng họ. Chết tiệt, anh đã cứu cái tháp đó ấy chứ. Ngày nào anh cũng cứu nó bằng cách không báo cáo lại những chuyện đang diễn ra ở bên đấy.”

“Được rồi,” Charlotte nói. Cô quay lại xử lý mớ trứng.

“Vả lại, có khi họ còn nghĩ họ đang lợi dụng anh kia. Đùa chứ, anh nghĩ họ còn được lợi nhiều hơn anh từ những lần hai bên nói chuyện ấy chứ. Lukas, trưởng bộ phận IT của họ, cứ hỏi han anh đủ điều về thế giới ngày xưa...”

“Còn thị trưởng thì sao?” Charlotte quay sang săm soi anh mình. “Cô ta được lợi gì từ chuyện này?”

“Juliette hả?” Donald lật giở một thư mục. “Cô ta khoái đe dọa anh lắm.”

Charlotte cười. “Em muốn nghe ghê cơ.”

“Nếu ráp thành công cái đài đó thì em sẽ được nghe thôi.”

“Và khi ấy, anh sẽ dành nhiều thời gian làm việc dưới này hơn chứ? Như vậy sẽ tốt hơn đấy. Giảm bớt rủi ro bị nhận ra. Cô cà dĩa trên đĩa, không muốn thừa nhận sở dĩ mình muốn anh ở dưới này thường xuyên hơn thực ra là vì, khi vắng mặt anh, nơi này trống trải vô cùng.”

“Chắc chắn rồi.” Anh cô xoa mặt và Charlotte nhận ra anh đang mệt rũ người. Cô lại hướng mắt về với những con số trong lúc ăn.

“Trông cứ hú họa thế nào ấy nhỉ?” cô cất giọng băn khoăn. “Nếu những con số này quả thực mang ý nghĩa đúng như anh phỏng đoán. Chúng về cơ bản ngang nhau hết mà.”

“Anh không nghĩ những kẻ hoạch định mọi sự sẽ nhìn nhận chúng theo kiểu đó đâu. Tất cả những gì họ cần là một tháp trong nhóm đấy. Tháp nào thì không quan trọng. Đây giống như một đống linh kiện dự phòng cất trong hộp vậy. Ta bốc bừa một cái ra, và ta chỉ quan tâm xem nó có hoạt động hay không. Chỉ vậy thôi. Họ chỉ muốn thấy mọi thứ đều trăm phần trăm hết.”

Charlotte không tin ý định của họ là như thế. Nhưng Donny đã cho cô xem bản Hiệp Ước cùng với các ghi chú của anh, đủ nhiều để cô thấy thuyết phục. Ngoại trừ một tháp giống duy nhất ra, tất cả các tháp khác đều sẽ bị hủy diệt. Tháp của bọn họ cũng không được miễn trừ.

“Bao lâu nữa thì máy bay tiếp theo mới sẵn sàng?” anh hỏi.

Charlotte nhấp một ngụm nước trái cây. “Một hoặc hai ngày nữa. Có lẽ ba ngày. Chiếc lần này em trang bị sơ sài lắm. Thậm chí còn không chắc liệu nó có bay được hay không nữa.” Hai chiếc trước không bay xa được bằng chiếc đầu. Cô đang trở nên tuyệt vọng.

“Được rồi.” Anh lại xoa mặt, giọng nói nghe nghèn nghẹt vì bị bàn tay chặn. “Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ phải chốt xem nên hành động thế nào. Nếu ta không làm gì cả, con ác mộng này sẽ tiếp diễn thêm hai trăm năm nữa, và em với anh sẽ không sống lâu được đến thế.” Anh dợm cười, nhưng lại chuyển thành họ. Donald lục bộ đồ tìm khăn tay và Charlotte nhìn đi chỗ khác. Cô nhìn chằm chằm vào mấy chiếc màn hình tối đen trong khi anh lên cơn họ khù khụ.

Cô không muốn thừa nhận với anh rằng mình kỳ thực ngả về phương án để mặc cho mọi sự tiếp diễn. Số phận của nhân loại xem chừng đang nằm trong tay một loạt các máy móc chính xác, và trái với anh trai, cô có khuynh hướng tin tưởng vào máy tính hơn. Suốt nhiều năm, cô đã lái những chiếc máy bay điều khiển từ xa có thể tự bay, có thể ra quyết định nên tấn công mục tiêu nào, có thể dẫn đường cho tên lửa phóng đến những địa điểm chuẩn xác. Cô thường cảm thấy mình giống với nài ngựa hơn là phi công, một người cưỡi trên lưng một con thú tự biết đường chạy đua và chỉ cần có người thỉnh thoảng kéo cương hoặc hét lên vài câu động viên.

Cô liếc qua những con số trong báo cáo một lần nữa. Chênh lệch không phẩy không mấy phần trăm cũng đủ để quyết định ai sống ai chết. Và đại đa số đều sẽ chết. Vào thời điểm chuyện đó xảy ra, cô và anh trai hoặc đang say ngủ, hoặc đã xanh cỏ từ lâu. Những con số này khiến cho cuộc diệt chủng đang lấp ló kia trông thật... hú họa quá thể.

Donald cầm tập tài liệu trong tay chỉ vào bản báo cáo. “Em có thấy tháp giống mười tám đã tăng hạng hai bậc không?”

Cô có nhận ra điều đó. “Anh có nghĩ mình đã trở nên quá... quyến luyến nó không vậy?”

Anh nhìn đi chỗ khác. “Anh có qua lại với tháp giống này. Chỉ vậy thôi.”

Charlotte do dự. Cô không muốn gặng hỏi, nhưng không nhịn được. “Ý em không phải là cái tháp giống ấy,” cô nói. “Mỗi khi nói chuyện với cô ta, anh trông cứ... khang khác.”

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó chầm chậm thở ra. “Cô ta từng bị tống đi lau chùi,” anh nói. “Cô ta đã ra bên ngoài.”

Thoạt đầu, Charlotte tưởng anh sẽ không hé răng thêm gì nữa về đề tài này. Như thể chừng ấy là đủ rồi, như thể bấy nhiêu là đủ giúp lý giải ngọn ngành. Anh im lặng một hồi, mắt đảo qua đảo lại.

“Đúng lý ra, chẳng ai có thể sống sót khi bị bắt đi như thế cả,” cuối cùng anh nói. “Anh không nghĩ máy tính lường đến khả năng này. Không chỉ việc cô ta còn sống thôi đâu, mà cả chuyện tháp giống 18 vẫn đang bám trụ được nữa. Xét theo mọi lẽ, điều này vốn dĩ bất khả thi. Họ mà vượt qua được kiếp nạn này thì... ta phải tự hỏi có khi nào họ chính là hy vọng tốt nhất của chúng ta hay không.”

“Chỉ có anh mới tự hỏi thế thôi,” Charlotte nói, sửa lời anh trai. Cô vẫy mảnh giấy. “Không có chuyện chúng ta thông minh hơn máy tính đâu, đại ca ạ.”

Donald lộ rõ vẻ buồn bã. “Ta có thể trắc ẩn hơn chúng,” anh nói.

Charlotte gắng kiềm chế ham muốn vặc lại. Cô muốn chỉ ra rằng vì có gắn bó cá nhân với tháp giống này, nên anh mới quan tâm đến nó. Nếu quen biết những người sống trong bất kỳ tháp giống nào khác – nếu biết câu chuyện của họ – liệu anh có ủng hộ bọn họ không? Nói ra điều đó thì ác quá, dẫu đó là sự thật.

Donald ho vào tấm khăn. Thấy Charlotte đang nhìn mình, anh liếc xuống mảnh vải vấy máu, rồi cất nó đi. “Em sợ,” cô bảo anh.

Donald lắc đầu. “Anh thì không. Anh không sợ chuyện này. Anh không sợ chết.”

“Em biết anh không sợ mà. Điều đó hết sức hiển nhiên, không thì anh đã đi khám rồi. Nhưng anh phải sợ gì đó chứ.”

“Có mà. Nhiều là đằng khác. Anh sợ bị chôn sống. Anh sợ làm sai.”

“Vậy thì đừng làm gì cả,” cô nài. Cô thiếu điều cầu xin anh rằng hãy chấm dứt cái sự điên rồ này đi, hãy chấm dứt cảnh sống cô lập của họ đi. Họ có thể ngủ tiếp và phó mặc tất cả cho máy móc cũng như những kế hoạch khủng khiếp của kẻ khác. “Đừng làm gì cả,” cô van vỉ.

Anh cô đứng dậy, bóp cánh tay cô và quay đi. “Đó dễ chừng lại là nước đi tồi tệ nhất đấy,” anh nói.