Chương 12
ĐÊM ĐÓ, CHARLOTTE CHOÀNG TỈNH khỏi một cơn ác mộng về bay lượn. Cô nhổm dậy trên giường, khiến lò xo kêu chít chít như một tổ chim. Cảm giác xuyên mây sà xuống, gió thốc vào mặt, vẫn còn đọng lại.
Lần nào cũng là những giấc mơ bay lượn. Những giấc mơ về chuyện bị rơi. Những giấc mơ không cánh, khi cô không thể lèo lái, không thể phóng lên. Một quả bom đang lao thẳng xuống chỗ một người đàn ông cùng gia đình anh ta, người kia quay lại vào phút chót để che mắt trước ánh nắng ban trưa. Trong tích tắc, Charlotte thoáng thấy bố, mẹ, anh trai và chính bản thân mình, thế rồi va chạm xảy ra, và tín hiệu tắt ngấm...
Tổ chim bên dưới cô ngừng kêu réo. Charlotte buông tấm ga giường thấm đẫm mồ hôi, bị con ác mộng vắt ra từ mọi thớ thịt của cô trong con khiếp đảm. Căn phòng bủa vây cô, trĩu nặng và ảm đạm. Cô cảm nhận được những chiếc giường trống khắp xung quanh, ngờ ngợ như các phi công đồng nghiệp đã bị triệu đi giữa đêm, bỏ cô lại một mình. Cô đứng dậy và băng qua hành lang, đến phòng tắm, dò dẫm mò đường và gạt nhẹ công tắc lên, vừa đủ để đèn chỉ sáng mờ. Đôi khi cô hiểu tại sao anh trai mình lại sống trong phòng họp ở đầu bên kia nhà kho. Bóng những kẻ không còn là người lẩn khuất khắp những hành lang này. Cô có thể cảm thấy mình bước xuyên qua hồn ma của những người đang say ngủ.
Cô giật nước và rửa tay. Sau khi mơ phải giấc mộng kia, cô không thể nào quay về giường được nữa, không thể nào ngủ tiếp được nữa. Charlotte mặc bộ đồ liền thân đỏ đã được Donny mang đến cho mình. Có ba màu tất cả, chút đa dạng cho cuộc sống tù túng của cô. Cô không thể nhớ màu xanh với vàng là của bộ phận nào, nhưng cô nhớ đỏ là màu của lò phản ứng. Bộ đồ đỏ có đủ loại túi để đút dụng cụ. Cô hay mặc nó trong lúc làm việc, thế nên nó hiếm khi nào là bộ sạch nhất. Khi mang đủ thứ dụng cụ, bộ đồ nặng gần mười cân, và nó kêu lanh canh theo từng bước chân. Cô kéo khóa trước lên và đi dọc hành lang.
Kỳ lạ thay, đèn trong kho đang bật sáng. Giờ hẳn phải đã nửa đêm rồi. Cô đã rất cẩn thận với việc tắt đèn đóm, và không ai khác có quyền xuống tầng này cả. Miệng cô đột nhiên khô khốc và cô rón rén tiến về phía những chiếc máy bay phủ bạt gần đó. Từ trong bóng tối vọng ra những tiếng thì thầm.
Đằng sau đám máy bay – sát chỗ mấy kệ cao đựng các hộp phụ tùng, dụng cụ và khẩu phần ăn khẩn cấp – là một người đàn ông đang quỳ bên cơ thể bất động của một người khác. Nghe thấy tiếng những món dụng cụ của cô kêu leng keng, hình bóng quay lại. đó
“Donny à?”
“Ừ?”
Cảm giác nhẹ nhõm chợt trào dâng. Tấm thân nằm sõng soài dưới chân anh trai cô không phải một xác người. Đó là một bộ đồ phồng, được trải ra với ống tay ống chân dang rộng, một hình hài trống rỗng và vô hồn.
“Mấy giờ rồi vậy?” cô dụi mắt hỏi.
“Muộn lắm rồi,” anh nói. Anh lấy tay áo lau trán. “Hoặc đang rất sớm, tùy cách nhìn nhận. Anh đánh thức em à?”
Charlotte thấy anh dịch người, che khuất bộ đồ khỏi tầm nhìn của cô. Anh co một chân lên và bắt đầu gấp bộ đồ lại. Một cây kéo lớn và một cuộn băng dính bạc nằm cạnh đầu gối anh, gần đấy còn có một chiếc mũ bảo hộ, găng tay, cùng một cái chai trông như bình dưỡng khí của thợ lặn. Ngoài ra thì thêm một đôi giày nữa. Khi động đậy, lớp vải phát ra tiếng sột sột; chính âm thanh đó đã bị cô lầm tưởng là giọng người.
“Hử? Không, không phải anh làm em dậy đâu. Em dậy đi vệ sinh. Em tưởng mình nghe thấy gì đó.”
Đó là một lời nói dối. Cô đã thức dậy giữa lúc đêm hôm khuya khoắt để đi sửa máy bay, làm bất cứ việc gì để giữ cho mình tỉnh táo, giữ cho mình được ở yên trên mặt đất. Donald gật đầu và rút khăn ra khỏi túi áo ngực. Anh họ vào nó rồi lại cất đi.
“Anh đang làm gì vậy?” cô hỏi.
“Anh chỉ đang kiểm lại một số đồ dùng thôi.” Donny xếp các bộ phận của bộ đồ gọn thành một đống. “Ở tầng trên người ta cần mấy món. Anh không muốn đánh liều cử người khác xuống lấy chúng.” Anh liếc nhìn cô em của mình. “Em muốn anh lấy cho một bữa sáng nóng sốt không?”
Charlotte khoanh tay quanh người và lắc đầu. Cô ghét phải nhớ về chuyện mình bị mắc kẹt ở tầng này, muốn lấy đồ gì đều phải nhờ anh. “Em đang quen dần với mớ thức ăn khẩn cấp trong thùng rồi,” cô nói với anh. “Em ngày càng thấy ưng các thanh dừa trong đống lương khô.” Cô cười. “Em nhớ hồi còn là tân binh, em ghét cay ghét đắng chúng cơ.”
“Anh thực sự không thấy phiền hà gì khi lấy đồ cho em đâu,” Donny nói, rõ ràng là đang viện cớ để rời đi, kiếm cách thay đổi chủ đề. “Và chắc anh sẽ sớm lấy được món cuối cùng chúng ta cần để lắp đài thôi. Anh đã yêu cầu lấy một chiếc micro mình không thể tìm thấy đâu cả. Nếu không còn cái nào khác dùng được thì trong phòng liên lạc có một cái đang dở chứng, và anh có thể đánh cắp nó.”
Charlotte gật đầu. Cô quan sát anh mình nhồi bộ đồ trở vào một thùng nhựa lớn. Anh đang giấu cô điều gì đó. Cứ khi nào anh tìm cách ém nhẹm chuyện gì, cô đều nhận ra ngay. Mấy ông anh lớn rất hay làm trò đấy.
Cô lại chỗ chiếc máy bay gần nhất, kéo bạt ra và đặt một bộ cờ lê lên cánh trước. Từ trước đến nay, sửa chữa máy móc chưa bao giờ là thế mạnh của cô, nhưng sau nhiều tuần hí hoáy với đám máy bay, nhờ kiên nhẫn, hoặc không thì cũng là lì lợm, cô đang dần nắm bắt được cơ chế lắp ráp của chúng. “Vậy bọn họ cần bộ đồ để làm gì thế?” cô hỏi, ép mình giữ giọng thờ ơ.
“Anh nghĩ là gì đó liên quan đến lò phản ứng.” Anh xoa gáy và cau mày. Charlotte để lời nói dối vang vọng một chút. Cô muốn ông anh mình nghe thấy nó.
Charlotte mở vỏ cánh máy bay ra, nhớ lại cái lần mình vừa về nhà sau khóa huấn luyện tân binh, người cuồn cuộn những thớ cơ bắp mới, đồng thời còn mang một bản tính ganh đua khốc liệt sau bao tuần rèn giũa giữa một đám đàn ông con trai. Đây là trước khi cô lơ là tập luyện trong giai đoạn đồn trú ở hải ngoại. Hồi đó, cô là một thiếu nữ đanh chắc và khỏe mạnh, trong khi anh cô còn đang mài mông ở cao học, và ngay khi buông lời trêu chọc vóc dáng mới của cô, anh đã bị vật ngã ra chiếc sofa, tay bẻ quặt ra sau lưng, vừa cười hềnh hệch vừa tiếp tục già mồm trêu chọc.
Nhưng anh chỉ cười cho đến khi bị một tấm đệm ép vào mặt; đến lúc đó, Donny ré lên như một con lợn bị mắc kẹt. Trò cợt nhả bông lơn đã trở thành một chuyện nghiêm trọng và rùng rợn; nỗi sợ bị chôn sống của anh cô đã đánh thức một bản năng nguyên sơ trong anh. Cô chẳng bao giờ lôi chuyện đấy ra chòng ghẹo anh, và cũng không bao giờ muốn phải chứng kiến lại cảnh đó.
Giờ đây, cô quan sát anh niêm phong cái thùng chứa bộ đồ lại và đẩy nó vào dưới giá. Cô biết chẳng có nơi nào khác trong tháp cần đến nó hết. Donald lần mò tìm chiếc khăn tay trong túi, và anh lại lên con họ. Cô giả tảng tập trung vào chiếc máy bay trong khi anh họ khù khụ. Donny không muốn đả động đến bộ đồ hay tình trạng phổi của anh, và cô không hề trách móc gì anh cả. Anh trai cô sắp chết. Charlotte biết anh mình đang chết dần chết mòn, và trong mắt cô, anh chẳng khác nào con người cô đã thấy trong mơ: quay lại vào phút cuối để che mắt trước ánh nắng ban trưa. Cô nhìn anh như cách cô nhìn mọi người đàn ông trong giây phút cuối đời. Khuôn mặt điển trai của Donny hiển thị trên màn hình, quan sát cú rơi không thể tránh khỏi từ trên trời giáng xuống.
Anh sắp chết, đó là lý do anh muốn tích thức ăn cho cô và đảm bảo rằng cô có thể rời đi. Đó là lý do anh muốn đảm bảo cô giữ trong tay một chiếc đài để có người nói chuyện cùng. Anh cô đang hấp hối, và anh không muốn bị chôn vùi, không muốn chết dưới cái hố trong lòng đất nơi anh không thở nổi.
Charlotte biết thừa bộ đồ dùng để làm gì.