Chương 13 Tháp giống 18
MỘT BỘ ĐỒ LAU CHÙI TRỐNG KHÔNG trải ra trên cái bàn thợ, một ống tay vắt qua mép bàn, phần khuỷu cong theo một góc phi tự nhiên. Miếng kính che của chiếc mũ bảo hộ đã được tháo rời lặng lẽ, vô cảm nhìn lên trần nhà. Màn hình nhỏ bên trong mũ đã bị gỡ ra, chừa lại một cửa sổ nhựa trong suốt nhìn ra thế giới thực. Juliette khom mình bên bộ đồ, và thỉnh thoảng, trong khi cô siết chặt các con vít lục giác giúp cố định phần cổ dưới vào lớp vải, vài giọt mồ hôi lại nhỏ lên nó. Cô nhớ lần chót mình đóng một bộ đồ như thế này.
Nelson, anh nhân viên kỹ thuật trẻ phụ trách Phòng làm đồ bảo hộ, bận rộn làm việc tại một chiếc bàn giống hệt ở đầu kia xưởng. Juliette đã chọn anh ta làm trợ lý cho dự án này. Anh ta còn trẻ, hiểu rõ về mấy bộ đồ, và không chống đối cô ra mặt. Hai tiêu chí đầu thực ra cũng chẳng quan trọng lắm.
“Vấn đề tiếp theo chúng ta cần thảo luận là báo cáo dân số,” Marsha nói. Cô trợ lý trẻ tuổi ấy – một trợ lý Juliette chưa bao giờ yêu cầu – lục lọi hàng chục tập hồ sơ cho đến khi tìm thấy tập mình cần. Giấy tái chế nằm rải rác trên cái bàn thợ kế bên, biến một khu vực chuyên phục vụ công tác chế tạo thành một chiếc bàn tầm thường. Juliette ngước lên và quan sát Marsha lần giở một tập hồ sơ. Trợ lý của cô là một cô gái mảnh khảnh chỉ vừa qua khỏi tuổi thiếu niên, được trời phú cho một cặp má hồng hào và mái tóc đen xoăn tít theo lọn. Marsha từng làm trợ lý cho hai thị trưởng gần đây nhất, một khoảng thời gian ngắn nhưng đầy biến động. Cũng như tấm thẻ căn cước vàng và căn hộ ở tầng sáu, cô nàng này đi kèm với vị trí thị trưởng.
“Đây rồi,” Marsha nói. Cô ta cắn môi đọc lướt báo cáo, và Juliette thấy rằng nó chỉ được in trên một mặt. Văn phòng cô tiêu thụ và tái sử dụng lượng giấy má ngang ngửa chi phí nuôi sống nguyên một căn hộ suốt cả năm trời. Lukas từng đùa rằng họ làm vậy nhằm tạo công ăn việc làm cho cánh thợ tái chế. Khả năng điều anh nói là đúng khiến cô cười không nổi.
“Em đưa chị mấy miếng đệm kia được không?” Juliette nhờ, chỉ về phía bàn chỗ Marsha.
Cô gái trẻ chỉ vào một thùng đựng vòng đệm hãm. Và sau đó sang một mớ chốt hãm nêm. Cuối cùng, bàn tay chị chàng rê đến bên trên các miếng đệm. Juliette gật đầu. “Cảm ơn nhé.”
“Vậy là lần đầu tiên trong vòng ba mươi năm, chúng ta có chưa đầy năm nghìn cư dân,” Marsha nói, quay lại với báo cáo của mình. “Đã có rất nhiều người... ra đi.” Dù đang tập trung lắp miếng đệm vào cổ bộ đồ, Juliette vẫn có thể cảm thấy Marsha đánh mắt liếc mình. “Ủy ban Quay Số đang kêu gọi tổ chức một cuộc đếm đầu người chính thức, để ta còn nắm bắt được...”
“Nếu có thể thì Ủy ban Quay Số sẽ cho thực hiện điều tra dân số hằng tuần đấy chứ.” Juliette dùng ngón tay xoa dầu lên miếng đệm trước khi lắp sang phía cổ bên kia.
Marsha lịch sự cười. “À, vâng, bọn họ muốn sớm được tổ chức quay số. Họ xin thêm hai trăm số nữa.”
“Số với chẳng má,” Juliette càu nhàu. Đôi khi, cô nghĩ mớ máy tính của Lukas chỉ được mỗi việc đó: một đống máy móc cao lêu nghêu, chuyên phọt số ra từ những cái mông lích kích của mình. “Em đã nói cho họ biết chị định sẽ ban bố lệnh ân xá chưa? Họ biết không gian sống của chúng ta sắp tăng lên gấp đôi, đúng không nhỉ?”
Marsha cục cựa người, ra chiều không thoải mái. “Em đã nói với họ rồi,” cô ta nói. “Và em cũng đã cho họ biết về chuyện mình sắp có thêm không gian. Em không nghĩ họ ưng điều đó đâu.”
Ở bên kia xưởng, Nelson ngước lên khỏi bộ đồ đang ráp dở. Chỉ có ba người bọn họ bên trong căn phòng thí nghiệm cũ từng là nơi cung cấp hành trang cho những người sắp bước chân vào chỗ chết. Giờ đây, họ lại đang thực hiện một dự án khác, có một lý do khác để điều người ra ngoài.
“Chà, vậy ủy ban đã nói gì thế?” Juliette hỏi. “Họ biết rằng khi ta đến được cái tháp kia, chị sẽ cần người sang cùng để đưa nó đi vào hoạt động trở lại. Dân số ở bên này sẽ tụt giảm.”
Nelson cúi xuống làm việc tiếp. Marsha đóng tập hồ sơ báo cáo dân số lại và nhìn xuống chân mình.
“Họ nói sao về ý tưởng đình chỉ quay số của chị?”
“Họ không nói gì cả,” Marsha nói. Cô ta ngước lên, và ánh đèn trên cao hắt xuống đôi mắt long lanh của cô ta. “Em nghĩ chẳng mấy ai trong số họ tin cái tháp giống kia của chị tồn tại thật đâu.”
Juliette cười và lắc đầu. Tay cô run lên khi cô siết nốt vít hãm cuối cùng vào cổ bộ đồ. “Ủy ban có tin hay không thì cũng chẳng quan trọng, đúng không nào?” Mặc dù cô biết điều này cũng áp dụng với chính bản thân cô nữa. Nó áp dụng với tất thảy mọi người trên đời. Bất kể con người ta có phà bao nhiêu hồ nghi, hy vọng hay căm ghét ra thế giới ngoài kia, nó cũng sẽ vẫn giữ nguyên bản chất của mình. “Công cuộc đào xới đang được tiến hành. Mỗi ngày, họ lại đào được chín mươi mét. Có lẽ Ủy ban Quay Số sẽ phải đích thân xuống xem thôi. Em nên bảo họ thế. Bảo họ xuống đấy mà xem.”
Marsha cau mày và ghi chú lại. “Mục tiếp theo trong sổ công tác...” Cô ta vớ lấy cuốn sổ của mình. “Đã có rất nhiều khiếu nại về...”
Có tiếng gõ cửa. Juliette quay lại, và Lukas tươi cười bước vào Phòng làm đồ bảo hộ. Anh vẫy tay với Nelson, còn Nelson thì chào lại với một chiếc cờ lê 9,5 mm. Lukas xem chừng ngạc nhiên khi thấy Marsha ở đó. Anh vỗ vai cô ta. “Em nên khiêng luôn cái bàn gỗ lớn của cô ấy xuống đây đi,” anh đùa. “Em có đủ ngân sách khuân vác để làm thế mà.”
Marsha mỉm cười mân mê một lọn tóc đen. Cô ta nhìn một vòng khắp phòng thí nghiệm. “Em thực sự nên làm vậy,” cô ta nói.
Juliette nhìn cô trợ lý trẻ của mình đỏ mặt khi ở cạnh Lukas và lặng lẽ cười thầm. Mũ bảo hộ khóa cứng vào phần cổ với một tiếng tạch gọn ghẽ. Juliette bấm thử cơ chế mở.
“Phiền em cho anh nhờ riêng thị trưởng tí nhé?” Lukas hỏi.
“Anh cứ tự nhiên,” Marsha nói.
“Em thì thấy phiền đấy.” Juliette nghiên cứu một ống tay của bộ đồ. “Bọn em đang bị chậm tiến độ.”
Lukas cau mày. “Làm gì có tiến độ nào. Em là người áp tiến độ cơ mà. Với lại, em đã xin phép làm việc này chưa đấy?” Anh đứng cạnh Marsha và khoanh tay lại. “Em đã cho trợ lý của mình biết em đang toan tính gì chưa?”
Juliette ngước lên với vẻ tội lỗi. “Vẫn chưa.”
“Sao thế? Chị đang định làm gì vậy?” Marsha hạ cuốn sổ xuống và săm soi các bộ đồ như thể đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy chúng.
Juliette phớt lờ cô ta. Cô lườm Lukas. “Em chậm tiến độ vì em muốn hoàn thành việc này trước khi họ đào xong. Họ làm việc rất năng suất. Đào trúng một mảng đất mềm. Em thực sự muốn ở dưới đó lúc họ đào qua đến nơi.”
“Còn anh thì muốn em có mặt tại cuộc họp hôm nay, nếu không đi luôn thì em sẽ bị lỡ họp đấy.”
“Em không đi đâu,” Juliette nói.
Lukas liếc nhìn Nelson, anh ta bèn đặt cờ lê xuống, kéo Marsha và lặng lẽ bước ra ngoài. Juliette nhìn bọn họ rời đi và nhận ra chàng Lukas nhà mình quyền thế hơn cô tưởng.
“Đây là cuộc họp thị chính hằng tháng,” Lukas nói. “Phiên họp đầu tiên kể từ khi em được bầu lên. Anh đã nói với thẩm phán Picken là em sẽ có mặt. Jules, em phải gánh vác trách nhiệm thị trưởng đi, bằng không, em sẽ chẳng còn được làm thị trưởng lâu nữa đâu...”
“Cũng được.” Cô giơ hai tay lên. “Em không phải thị trưởng. Sắc lệnh đã được ban bố.” Cô nguệch ngoạc viết lên không bằng một chiếc tuốc nơ vít. “Đã ký và đóng dấu.”
“Không thể được. Thế em nghĩ người kế nhiệm sẽ làm gì với toàn bộ chuyện này?” Anh khua tay về phía những chiếc bàn thọ. “Em tưởng mình sẽ có thể chơi tiếp ba cái trò này ư? Căn phòng này sẽ lập tức quay lại phục vụ mục đích ban đầu của nó.”
Juliette kìm nén thôi thúc quát trả anh, bảo với anh rằng việc cô đang làm không phải là trò chơi, rằng nó là một chuyện còn tệ gấp bội phần.
Lukas ngoảnh đi, không nhìn biểu cảm hiện thời trên mặt cô nữa. Mắt anh nán lại trên mớ sách chồng chất cạnh giường do cô mang vào. Thỉnh thoảng, khi hai người bọn họ nảy sinh xích mích hoặc khi cô chỉ cần được ở một mình, cô lại qua đây ngủ. Mặc dù dạo gần đây, cô chẳng ngủ nghê được bao nhiêu. Cô dụi mắt và cố nhớ xem lần chót mình được chợp mắt bốn tiếng liền là khi nào. Đêm nào cô cũng cặm cụi hàn trong chốt gió. Sáng ngày ra, cô ru rú trong Phòng làm đồ bảo hộ hoặc chui ra sau trung tâm liên lạc. Cô không còn thực sự ngủ nữa – cô chỉ đôi lúc lăn đùng ra ngất thôi.
“Ta nên cất kỹ chúng đi,” Lukas nói, chỉ vào những cuốn sách. “Không nên để chúng tơ hơ bên ngoài như thế.”
“Nếu có mở chúng ra thì cũng sẽ không ai tin đâu,” Juliette nói.
“Người ta sẽ trộm giấy.”
Cô gật đầu. Anh nói đúng. Chúng là thông tin trong mắt cô; còn trong mắt những người khác, chúng là tiền. “Em sẽ mang chúng xuống” cô hứa, và cơn giận trôi tuột đi như dầu chảy ra từ một cái vỏ nứt. Cô nghĩ đến Elise. Con bé đã kể qua đài cho cô nghe rằng nó đang ghép những trang sách mình ưa thích để làm lại thành một cuốn sách. Juliette cần một cuốn sách như thế. Chỉ có điều quyển sách của Elise chắc đầy nhóc những con cá xinh đẹp và chim chóc rực rỡ, trong khi quyển của Juliette sẽ liệt kê những thứ tăm tối hơn. Những thứ ẩn trong tâm can người đời.
Lukas tiến tới một bước, lại gần cô. Anh chạm cánh tay cô. “Cuộc họp này...”
“Em nghe bảo họ đang tính chuyện tổ chức bầu cử lại,” Juliette ngắt lời anh. Cô vén một lọn tóc lòa xòa trên mặt ra sau tai. “Đằng nào em cũng sẽ không được làm thị trưởng lâu nữa đâu. Đó là lý do em cần phải hoàn tất công việc này. Lúc mọi người bỏ phiếu lại, kết quả có ra sao cũng chẳng quan trọng nữa.”
“Tại sao thế? Bởi vì khi ấy, em đã trở thành thị trưởng của một tháp giống khác rồi à? Kế hoạch của em là vậy ư?”
Juliette đặt một tay lên chiếc mũ bảo hộ cong. “Không. Vì đến lúc đó, em đã có câu trả lời rồi. Vì đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ được tận mắt chứng kiến. Họ sẽ tin em.”
Lukas khoanh tay. Anh hít sâu một hơi. “Anh phải xuống chỗ máy chủ đây,” anh nói. “Nếu không có ai trực dưới đó để nghe máy, đèn trong văn phòng sẽ bắt đầu nhấp nháy, và thiên hạ sẽ thắc mắc mấy cái đèn đó để làm quái gì.”
Juliette gật đầu. Cô từng nhìn thấy cảnh đấy rồi. Cô cũng biết rằng Lukas chẳng ưa gì mấy phiên nói chuyện dông dài đằng sau máy chủ y như cô vậy. Có điều trong khoản này, anh lại cư xử khéo léo hơn. Mọi cuộc trò chuyện cô tiếp quản đều dẫn đến cãi vã. Anh thì rất giỏi xoa dịu tình hình, nghĩ ra phương án.
“Làm ơn nói với anh rằng em sẽ tham gia buổi họp đi, Jules. Hứa với anh rằng em sẽ đến dự đi.”
Cô nghía qua bộ đồ trên bàn bên kia để xem Nelson làm ăn đến đâu rồi. Trong chốt gió thứ hai sẽ có thêm một người nữa, nên bọn họ cần bộ đồ thứ hai cho người đấy. Nếu cô làm việc thâu đêm và suốt cả ngày mai...
“Vì anh đi mà,” anh nài nỉ.
“Em sẽ dự họp.”
“Cảm ơn em.” Lukas liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ trên tường. Những chiếc kim màu đỏ của nó lộ ra đằng sau lớp nhựa mờ. “Đến giờ ăn tối gặp nhau sau nhé?”
“Chắc chắn rồi.”
Anh nghiêng người hôn lên má cô. Khi anh quay đi, Juliette bắt đầu sắp xếp đống dụng cụ trên tấm da, cất chúng sang bên để lát nữa dùng. Cô lấy một miếng vải sạch và lau tay. “À, mà Luke này?”
“Sao thế?” Anh dừng lại bên cửa. “Nhắn với lão khốn đó là em gửi lời chào nhé.”