Chương 14
LUKAS RỜI PHÒNG LÀM ĐỒ BẢO HỘ và đi về phía phòng máy chủ, nằm ở mạn bên kia tầng ba mươi tư. Anh băng ngang một phòng kỹ thuật vắng tanh. Những nhân sự từng công tác ở đó nay đã phải xuống làm việc tại khu dưới sâu và bộ phận Vật Tư, nơi bao thợ cơ khí và công nhân đã hy sinh. Người từ bộ phận IT được điều xuống để thế chân các nạn nhân mình đã sát hại.
Vai trò quản lý việc khắc phục hậu quả ở bộ phận Cơ Khí đã được giao phó cho Shirly, bạn của Juliette. Cô tối ngày mè nheo với văn phòng của anh về chuyện thiếu người trực ca, thế rồi khi Lukas thuyên chuyển người xuống giúp, cô lại kêu ca tiếp. Cô muốn gì ở anh mới được? Chắc là muốn nhân lực. Nhưng không phải nhân lực đến từ bộ phận của anh.
Bấy giờ, bên ngoài phòng nghỉ đang có một nhóm nhân viên kỹ thuật và an ninh, họ im bặt lúc Lukas lại gần. Anh vẫy tay chào, và một vài cánh tay lịch sự giơ lên. “Sếp,” ai đó nói, khiến anh ớn hết cả người. Chỉ khi anh đã khuất sau ngã rẽ, cuộc trò chuyện mới tiếp tục, và Lukas nhớ mình cũng từng tham gia vào những cuộc trò chuyện kiểu vậy lúc sếp cũ đi ngang.
Bernard. Lukas từng cho rằng mình hiểu thế nào là làm người lãnh đạo. Ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Độc đoán ra quyết định. Ta tàn nhẫn vì muốn tàn nhẫn. Song giờ đây, anh lại thấy mình nhất trí với những điều tồi tệ hơn mọi mường tượng trước kia của bản thân. Anh nay đã biết về một thế giới đầy rẫy những kinh hoàng, và có lẽ những người như anh không hợp lãnh đạo một chốn như thế. Chưa biết chừng bầu cử lại sẽ là lựa chọn tốt nhất, mặc dù đó không phải điều anh có thể nói thẳng ra. Nếu gia nhập bộ phận IT, Juliette sẽ là một nhân viên phòng thí nghiệm xuất sắc. Hàn vảy với hàn rèn không khác nhau lắm, chỉ chênh lệch ở quy mô thôi. Và rồi anh thử hình dung cảnh cô chế đồ cho người khác đi lau chùi, hoặc cảnh cô ngồi yên trong khi họ được một tháp giống khác định đoạt số ca sinh trong tuần thay mình.
Nhiều khả năng khi một thị trưởng mới được bầu lên, họ sẽ phải xa nhau. Hoặc là anh sẽ phải nộp đơn xin chuyển đến bộ phận Cơ Khí và học cách vặn cờ lê. Từ trưởng bộ phận IT sang thành thợ quèn trực ca ba. Lukas bật cười. Anh nhập mã mở cửa phòng máy chủ, thầm nghĩ rằng từ bỏ công việc và cuộc sống của mình để ở bên cô kể ra cũng khá lãng mạn. Có lẽ còn lãng mạn hơn tối tối leo lên tầng trên cùng để săn tìm các vì sao nữa kia. Anh sẽ phải tập làm quen với việc bị Juliette sai bảo, nhưng điều đó sẽ không quá khó. Nếu dùng đủ nhiều chất tẩy dầu mỡ, chắc họ sẽ biến được căn phòng cũ của cô dưới đấy thành một tổ ấm không đến nỗi khó sống. Trên đường len lỏi qua các máy chủ, anh nghĩ về việc mình từng phải sống trong điều kiện tồi tệ gấp bội, ngay dưới chân đây thôi. Ở bên nhau mới là điều quan trọng.
Những ngọn đèn trên đầu vẫn chưa nhấp nháy. Anh đã đến sớm, hoặc người đàn ông tên Donald kia đến muộn. Lukas tiến về phía bức tường đằng xa, đi ngang qua một số máy chủ đã bị tháo rời vỏ hông, dây điện thòi lòi. Nhờ Donald giúp đỡ, anh đang dần học được cách truy cập trọn vẹn vào trong đống máy móc đó, xem chúng chứa đựng những gì. Chưa thấy gì thú vị cả, nhưng anh đang có tiến triển tốt.
Anh dừng lại bên máy chủ liên lạc. Tưởng như đã từ rất lâu rồi, nơi đây từng là một mái nhà ẩn trong mái nhà IT của anh. Giờ đây, cuộc trò chuyện anh tham gia đằng sau chiếc máy chủ đó đã đổi khác. Nhân vật ở đầu dây bên kia đã đổi khác.
Một chiếc ghế gỗ ọp ẹp đã được mang từ bên dưới lên. Lukas nhớ lại cảnh mình vừa leo cầu thang vừa đẩy nó lên trước, trong khi Juliette tru tréo bảo rằng họ nên thòng dây xuống. Bọn họ cự cãi như hai người khuân vác trẻ tuổi. Bên cạnh chiếc ghế là một chồng hộp thiếc từng dùng để đựng sách, nay được biến thành một kiểu bàn nước. Trên mặt bàn, một cuốn Di Sản đang để mở. Lukas ngồi cho thoải mái rồi cầm cuốn sách lên. Anh đã đánh dấu trang bằng cách gấp mép giấy. Bên lề, tại những đoạn anh thấy thắc mắc, là những dấu chấm li ti. Anh lật sách và đọc lướt trong khi chờ cuộc gọi.
Những nội dung trong sách anh từng một thời thấy nhàm chán, nay đã trở thành mọi thứ mà anh quan tâm đến. Trong thời gian bị giam cầm – giai đoạn Nghi lễ của anh – anh đã bị bắt phải đọc các phần về hành vi của con người trong bản Trật Tự. Giờ đây, anh nghiền đi ngẫm lại những phần này. Và Donald, giọng nói ở đầu dây bên kia, đã thuyết phục anh rằng những giai thoại về lũ trẻ ở Robbers Cave [*] , thí nghiệm Milgram [*] , và chiếc hộp của Skinner [*] không chỉ đơn thuần là chuyện bịa. Một số những điều trên thực sự từng xảy ra.
Sau khi nghiên cứu xong các câu chuyện đó, anh tiếp tục thu lượm được thêm nhiều bài học nữa từ các cuốn Di Sản. Bây giờ, lịch sử của thế giới xưa đang khiến anh chú ý. Trong một giai đoạn trải dài hàng nghìn năm, những cuộc nổi dậy liên tục bùng phát theo đợt. Anh và Juliette đã tranh luận về việc liệu tình trạng bạo lực mang tính chu kỳ như vậy có bao giờ chấm dứt hay không. Những cuốn sách cho thấy một hy vọng như thế là rất nực cười. Sau đó, Lukas đã tìm ra nguyên một chương bàn về những nguy hiểm tiềm ẩn sau khi một cuộc nổi dậy kết thúc, mà đây chính là tình thế hiện tại của họ. Anh đọc về Cromwell, Napoléon – những con người có tên nghe lạ tai, từng chiến đấu để giải phóng dân tộc, nhưng sau đó lại đưa dân chúng vào vòng nô lệ cho một thứ thậm chí còn tệ hơn.
Juliette nhất mực khẳng định đó chỉ là những huyền thoại. Các truyền thuyết. Giống như lũ quỷ đói các ông bố bà mẹ vẫn đem ra hù dọa để con cái biết đường ngoan ngoãn. Theo ý hiểu của cô, những chương đó muốn nhắn nhủ rằng phá hủy một thế giới là việc đơn giản; bản chất con người tự nhiên bị hút về phía đó. Cái khó là công đoạn tái thiết về sau. Chẳng mấy ai tính đến chuyện phải thay thế những nỗi bất công bằng thứ gì. Cô bảo rằng người ta chỉ chăm chăm vào việc phá hủy, cứ như vụn đá và tro tàn có thể hàn gắn lại với nhau được vậy.
Lukas không đồng ý. Anh tin rằng những câu chuyện này từng xảy ra thật, và Donald cũng đã nói thế. Phải, cách mạng luôn đi kèm với đau đớn. Sẽ luôn có một giai đoạn tình hình thậm chí còn bi đát hơn trước. Nhưng dần dần, mọi thứ sẽ tốt đẹp lên. Con người rút kinh nghiệm từ những sai lầm của bản thân. Và một đêm nọ, sau một cuộc gọi từ Donald khiến bọn họ mất ngủ suốt thời gian tắt đèn, anh đã cố gắng thuyết phục cô tin vào điều đó. Nhưng tất nhiên, Jules mới là người tung ra lý lẽ chốt hạ. Cô đã đưa anh lên khu nhà ăn và chỉ về phía quầng sáng nơi chân trời, về phía những ngọn đồi tuyệt không có sự sống, về phía những vệt nắng hiếm hoi phản chiếu trên các tòa tháp đổ nát. “Thế giới trở nên tốt đẹp hơn của anh đấy,” cô nói với anh. “Con người rút kinh nghiệm từ những sai lầm của bản thân đấy.”
Cô lúc nào cũng tung câu chốt, mặc dù Lukas vẫn chưa chịu buông. “Có lẽ đây là giai đoạn bi đát trước khi sự tình trở nên sáng sủa hơn,” anh thì thầm vào tách cà phê của mình. Còn Juliette thì giả tảng không nghe thấy.
Các trang giấy dưới ngón tay Lukas ánh đỏ liên hồi. Anh liếc nhìn những bóng đèn trên đầu, đang nhấp nháy vì có người gọi đến. Máy chủ liên lạc phát ra tiếng ro ro, và một ngọn đèn hiệu chớp chớp trên ổ đầu tiên. Anh nhấc bộ tai nghe lên và tháo dây, cắm nó vào đầu nhận.
“A lô?” anh nói.
“Lukas.” Cỗ máy loại bỏ mọi ngữ điệu, mọi cảm xúc trong giọng nói. Ngoại trừ vẻ phật ý. Dù không nghe rõ ra sắc thái ấy, Lukas vẫn có thể cảm nhận được việc không phải Juliette nghe máy đã khơi dậy một nỗi thất vọng. Hoặc có lẽ tất cả chỉ là anh tưởng tượng ra mà thôi.
“Chỉ có mình tôi thôi,” anh nói.
“Được rồi. Nói cho cậu biết thế này nhé, tôi đang có chuyện cấp bách lắm. Thời giờ của chúng ta rất eo hẹp.”
“OK.” Lukas tìm ra phần mình đã đọc đến trong sách. Anh dịch xuống đoạn họ bỏ dở từ buổi trước. Những cuộc nói chuyện này gợi cho anh nhớ lại cái thời mình còn học với Bernard, có điều anh hiện đã học xong bản Trật Tự và chuyển sang bộ Di Sản rồi. Ngoài ra, Donald cũng có tác phong nhanh nhẹn hơn Bernard, trả lời cởi mở hơn. “Nào... tôi muốn hỏi ông mấy câu về một người tên Rousseau...”
“Trước khi ta vào việc,” Donald nói, “tôi phải một lần nữa xin cậu hãy ngừng đào bới.”
Lukas gấp sách lại, kẹp ngón tay đánh dấu vị trí. Anh mừng vì Juliette đã đồng ý đi họp thị chính. Cứ mỗi khi chủ đề này được đem ra bàn, cô lại cãi rất hăng. Vì một lời đe dọa cũ cô từng đưa ra, Donald xem chừng nghĩ rằng họ đang đào đến chỗ ông ta, và cô đã bắt Lukas thề sẽ không lật tẩy lời nói dối đó. Cô không muốn họ biết về những người bạn của cô ở tháp giống 17 hay kế hoạch giải cứu họ. Âm mưu đấy khiến Lukas không thoải mái. Nhân vật này đã cảnh báo họ rằng ngôi nhà của họ có thể bị đánh sập bất cứ lúc nào thông qua các biện pháp bí hiểm; Juliette không tin tưởng ông ta, nhưng Lukas thì lại thấy con người này đang liều mình giúp đỡ họ. Jules đinh ninh Donald đang sợ mình sẽ bị giết. Còn Lukas thì nghĩ Donald đang lo cho họ .
“Tôi e rằng cuộc đào xới sẽ tiếp diễn đấy,” Lukas nói. Anh suýt buột miệng: Cô ấy sẽ không dừng lại đâu , nhưng tốt nhất nên tạo ra chút ấn tượng rằng bọn họ đoàn kết với nhau.
“Chà, người của tôi thu được rung động. Họ biết đang có chuyện gì đó xảy ra.”
“Ông bảo họ chúng tôi đang gặp sự cố với máy phát điện được không? Bảo rằng nó lại bị lệch ấy?”
Có một tiếng thở dài thất vọng mà máy tính không thay đổi nổi. “Họ không ngu ngốc đến thế đâu. Tôi đã ra lệnh cho họ đừng lãng phí thời gian điều tra vụ này, và tôi chỉ làm được đến thế thôi. Xin khẳng định với cậu, chuyện này sẽ chẳng mang lại kết quả tốt lành gì đâu.”
“Vậy tại sao ông lại giúp chúng tôi? Hà cớ gì ông lại đem an nguy bản thân ra đánh cược thế? Vì tôi có cảm tưởng ông đang làm vậy thật đấy.”
“Công việc của tôi là đảm bảo cho các cậu không chết.”
Lukas đăm chiêu nhìn mặt trong tháp máy chủ, nhìn những ngọn đèn nhấp nháy, mớ dây điện, bảng mạch. “Ừ, nhưng còn những cuộc trò chuyện này, cùng tôi nghiên cứu những cuốn sách này, ngày ngày gọi đến đều đặn như máy, tại sao ông lại làm vậy? Ý tôi là... ông được lợi gì từ những cuộc trò chuyện này vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi. Hiếm khi nào giọng nói đều đều của người bảo trợ cho bọn họ lại lộ vẻ thiếu chắc chắn như vậy.
“Là bởi vì... tôi có cơ hội giúp các cậu nhớ.”
“Và điều đó quan trọng lắm sao?”
“Ừ. Quan trọng đấy. Với tôi thì thế. Tôi biết cảm giác quên là thế nào.”
“Đó là lý do có những cuốn sách này ở đây hả?”
Lại một khoảng lặng nữa. Lukas cảm thấy rằng mình đang vô tình tiến gần đến một sự thật nào đó. Anh sẽ phải nhớ kỹ những điều sắp được nói ra, để còn thuật lại cho Juliette.
“Chúng ở đó để những người kế thừa thế giới, tức những người được chọn, sẽ biết...”
“Biết gì cơ?” Lukas tuyệt vọng hỏi. Anh sợ rằng cơ hội đang biến mất. Trong các cuộc trò chuyện trước đây, Donald từng men đến gần đề tài này, nhưng lần nào cũng nói lảng đi.
“Biết cách sửa sai,” Donald nói. “Nghe này, chúng ta hết thời gian rồi. Tôi phải đi đây.”
“Ông bảo kế thừa thế giới là sao vậy?”
“Để lần tới. Tôi phải đi đây. Bảo trọng nhé.”
“Ừ,” Lukas nói. “Ông cũng thế nhé...”
Nhưng tai nghe của anh đã vang lên tiếng cạch. Người đàn ông chẳng hiểu sao rất am tường về thế giới ngày xưa đã ngắt máy.