← Quay lại trang sách

Chương 15

JULIETTE CHƯA BAO GIỜ THAM DỰ họp thị chính cả. Sự kiện ấy cũng giống chuyện lợn nái sinh con: cô biết trên đời tồn tại một điều như thế, nhưng chẳng tha thiết chứng kiến nó tí nào. Lần dự họp đầu tiên của cô lại là trên cương vị thị trưởng, và cô hy vọng đây cũng sẽ là lần cuối.

Cô ngồi trên bục cao cùng thẩm phán Picken và cảnh sát trưởng Billings trong khi dân tình từ hành lang lũ lượt kéo vào và ổn định chỗ ngồi. Cái bục người ta sắp sẵn cho cô khiến cô liên tưởng đến sân khấu ở khu chợ, và Juliette nhớ bố mình từng ví mấy buổi họp này với các vở kịch. Cô chưa bao giờ nghĩ ông so sánh như thế là có ý khen ngợi cả.

“Tôi chẳng thuộc lời thoại nào hết,” cô thì thầm bí hiểm với Peter Billings.

Hai người bọn họ ngồi sát đến mức vai kề vai. “Cô sẽ ổn thôi,” Peter nói. Cậu ta mỉm cười với một phụ nữ trẻ ở hàng ghế đầu, và cô nàng ngúc ngắc ngón tay với cậu ta. Juliette liền hiểu chàng cảnh sát trưởng trẻ tuổi đã kiếm được người thương. Cuộc đời vẫn đang vùn vụt trôi.

Cô cố gắng thư giãn. Cô quan sát đám đông. Trong này có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Cô nhận ra được vài người. Từ ngoài hành lang, có ba cửa vào phòng. Hai cửa dẫn vào hai lối đi cắt ngang các hàng ghế băng cổ. Lối đi thứ ba nằm sát tường. Ba lối đi chia căn phòng thành ba phần, cũng như vậy, tháp giống được phân chia bởi các ranh giới khó thấy hơn. Không cần ai nói, Juliette cũng tự hiểu ra. Chỉ cần quan sát đoàn người đổ vào trong phòng là thấy ngay.

Các băng ghế dành cho khu trên đỉnh đặt giữa phòng đã chật kín người, chưa kể phía sau những băng ghế cuối phòng còn có nhiều người khác đứng mà cô nhận ra là nhân sự của bộ phận IT và nhà ăn. Ở một bên là băng ghế của khu giữa, mới phân nửa là có người. Juliette để ý thấy hầu hết nhóm người này ngồi sát у lối đi, gần trung tâm hết mức có thể. Những người nông dân mặc đồ xanh lá. Thợ ống nước thủy canh. Những người có ước mơ. Bên còn lại của căn phòng gần như trống không. Đó là chỗ dành cho khu dưới sâu. Một cặp vợ chồng già ngồi cùng nhau ngay hàng ghế đầu của khu vực này, tay nắm tay. Juliette nhận ra ông chồng, một thợ đóng giày. Họ đã lặn lội cả một chặng đường dài để đến đây. Juliette tiếp tục chờ cho cư dân của khu dưới sâu xuất hiện thêm, nhưng lên đây mất công quá. Và bây giờ, cô nhớ lại hồi còn làm việc sâu dưới đáy tháp, mình từng cảm thấy những cuộc họp này xa vời thế nào. Thông thường, chỉ sau khi buổi họp kết thúc, cô và bạn bè mới hay biết người ta đã thảo luận về các vấn đề gì và thông qua những luật lệ nào. Ngoài lý do đường sá xa xôi, hầu hết bọn họ còn phải lo sống cho qua từng ngày trước mắt, hơi đâu mà lết đến chỗ khác để thảo luận về ngày hôm sau.

Khi dòng người đổ vào trở nên lác đác, thẩm phán Picken đứng dậy khai mạc cuộc họp. Juliette sẵn sàng tinh thần bị buổi họp hành cho chán gần chết. Một bài phát biểu ngắn, một lời giới thiệu, và sau đó họ sẽ lắng nghe những khó khăn của nhân dân. Hứa sẽ cải thiện tình hình. Thế rồi lập tức ngựa quen đường cũ.

Điều cô cần làm là quay lại với công việc. Có quá nhiều thứ cần phải hoàn tất, ở cả trong chốt gió lẫn Phòng làm đồ bảo hộ. Cô chẳng muốn phải lắng nghe những phàn nàn vụn vặt, kêu gọi bầu cử lại, hoặc bất kỳ lời gièm pha nào về công tác đào bới của mình. Cô đồ rằng những chuyện trọng đại trong mắt người khác sẽ chẳng là cái đinh gì trong mắt cô. Một khi từng chịu cảnh bị tống ra chỗ chết rồi lại phải kinh qua hỏa ngục lúc quay trở về, con người ta sẽ dồn gần như mọi hục hặc nhăng nhít vào những xó xỉnh khuất nẻo nhất trong tâm trí mình.

Picken đập búa và yêu cầu tất cả im lặng. Lão chào mừng mọi người đến dự và điểm lại một lượt chương trình nghị sự đã định. Juliette ngọ nguậy trên ghế. Cô nhìn đám đông và thấy đại đa số đang nhìn thẳng vào mình chứ chẳng hề đoái hoài đến thẩm phán. Chỉ có mỗi phần chót câu cuối cùng của Picken là lọt tai cô, vì nó nhắc tên cô: “... nghe Juliette Nichols, thị trưởng của các vị, phát biểu.”

Lão quay lại và vẫy tay mời cô lên bục diễn giả. Peter khích lệ cô bằng một cái vỗ nhẹ lên đầu gối. Khi cô bước lên bục, phần sàn kim loại bị bắt lỏng vít kêu cọt kẹt bên dưới giày cô. Chẳng còn âm thanh nào khác. Thế rồi một người nào đó trong khán phòng họ. Và giữa các băng ghế vang lên tiếng sột soạt của những thân mình động đậy trở lại. Juliette nắm chặt lấy thành bục, bị những sắc màu hỗn hợp trước mặt hớp hồn: xanh dương, trắng, đỏ, nâu và xanh lá. Phía trên màu áo, cô nhìn thấy những gương mặt cau có. Những con người tức giận đến từ mọi giai tầng xã hội. Cô hắng giọng và nhận ra mình quá thiếu chuẩn bị. Cô đã mong chỉ phải nói vài lời, cảm ơn ý kiến của mọi người, cam đoan với họ rằng mình đang làm việc không mệt mỏi để gầy dựng cho họ một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Cô muốn xin họ hãy cho cô một cơ hội thôi.

“Cảm ơn...” cô cất lời và thẩm phán Picken kéo nhẹ tay cô, chỉ vào chiếc micro gắn trên bục. Có người ở cuối phòng hét lên rằng mình chẳng nghe thấy gì cả. Juliette xoay micro lại gần hơn, và cô phát hiện những khuôn mặt trong đám đông trông giống hệt những khuôn mặt cô đã thấy trên đường leo thang. Họ cảnh giác với cô. Sự nể phục, hoặc một xúc cảm nào đó tương tự, đã bị xói mòn, trở thành nỗi nghi ngờ.

“Tôi đến đây hôm nay để lắng nghe những thắc mắc của các vị. Những mối lo của các vị,” cô nói, giật nẩy người khi thấy giọng mình mới to làm sao. “Nhưng trước tiên, tôi muốn phát biểu vài lời về những gì chúng tôi kỳ vọng sẽ làm được trong năm nay...”

“Cô để khí độc lọt vào rồi à?” cuối phòng có người hét lên.

“Sao cơ?” Juliette hỏi. Cô hắng giọng.

Một người phụ nữ tay bồng con đứng dậy. “Kể từ khi cô trở về, con tôi cứ sốt li bì!”

“Những tháp khác có tồn tại thật không thế?” ai đó hô.

“Ngoài đó như thế nào vậy?”

Một người đàn ông lao ra khỏi băng ghế khu giữa, mặt mày đỏ gay vì giận dữ. “Cô đang làm gì ở dưới đó mà ồn ào thế...?”

Khoảng chục người khác cũng đứng dậy và bắt đầu hò hét. Những câu hỏi và khiếu nại của họ hợp lại thành một tràng tiếng ồn duy nhất, một thứ động cơ giận dữ. Những người ngồi ở trung tâm đông đúc tràn ra hai lối đi, bởi vì họ cần chỗ để chỉ trỏ và khua tay đòi sự chú ý. Juliette trông thấy bố mình đứng tít cuối phòng; phong thái điềm tĩnh và cái cau mày lo âu của ông khiến ông trông nổi bật hẳn.

“Từng người một thôi...” Juliette nói. Cô giơ tay lên. Đám đông chồm tới trước, rồi một tiếng nổ ầm vang.

Juliette giật thót.

Lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên ngay cạnh cô, và chiếc búa trong tay thẩm phán Picken không còn chúc xuống đất nữa. Cái đĩa gỗ trên bục nẩy bật lên và xoay tròn, bị lão đập đi đập lại cho đến khi nằm im như cũ. Bên cạnh cửa, phó cảnh sát trưởng qua đám đông Hoyle choàng tỉnh khỏi cơn mơ màng và len lỏi ở lối đi, thúc giục mọi người quay trở lại chỗ ngồi và giữ im lặng. Peter Billings đứng dậy gân cổ quát bảo mọi người hãy giữ bình tĩnh. Cuối cùng, một bầu không khí im lặng căng thẳng bao trùm lấy đám đông. Nhưng ẩn trong những con người này, có thứ gì đó đang rung động. Họ như một động cơ chưa khởi động hẳn nhưng đã muốn chạy lắm rồi, khẽ kêu ro ro và ghìm mình kiềm chế; một dòng điện ngấm ngầm truyền đi bên dưới bề mặt. Juliette cẩn thận lựa lời.

“Tôi không thể cho các vị biết ngoài đó thế nào...”

“Không thể hay không muốn vậy?” có người hỏi. Nhân vật này lập tức nín thinh khi bị phó cảnh sát trưởng Hoyle, đang kiểm tra dọc lối đi, biếu cho một ánh mắt hình viên đạn. Juliette hít một hơi thật sâu.

“Tôi không thể cho các vị biết bởi vì chúng ta chẳng biết gì cả.” Cô giơ tay lên, yêu cầu đám đông im lặng một lúc. “Tất cả những gì chúng ta được nghe kể về thế giới bên ngoài mấy bức tường này đều là dối trá, bịa đặt...”

“Làm sao chúng tôi biết người nói dối không phải cô ?”

Cô dò trong đám đông, tìm cái giọng vừa phát biểu. “Bởi vì tôi là người thừa nhận rằng chúng ta chẳng biết cái quái gì cả. Tôi là người đến đây hôm nay để nói với các vị rằng chúng ta nên ra ngoài và tự mình nhìn lấy. Với cặp mắt khách quan. Với sự tò mò đích thực. Tôi đề xuất chúng ta hãy thực hiện một điều vô tiền khoáng hậu, đó là đi ra ngoài lấy một mẫu thủ, mang một chút không khí ngoài kia về và kiểm tra xem thế giới bị làm sao...”

Tiếng la ó chợt rộ lên từ cuối phòng, át sạch phần còn lại của lời cô nói. Người ta lại chồm khỏi chỗ ngồi, dù lúc này đã có người đưa tay ra can ngăn. Bây giờ, một số đã trở nên tò mò. Một số thì thậm chí còn phẫn nộ hơn. Tiếng búa nện cồm cộp, trong khi ở hàng ghế đầu Hoyle rút dùi cui và vung vẩy đe nẹt. Nhưng không còn cách nào xoa dịu đám đông được nữa. Peter bước tới, đặt một tay lên báng súng.

Juliette lùi lại khỏi bục. Thẩm phán Picken lỡ quệt tay trúng chiếc micro, làm loa rít lên choe chóe. Miếng đĩa gỗ đã mất biến, khiến lão phải gõ thẳng xuống bục. Nhìn vào đó, Juliette thấy chi chít vệt lưỡi liềm, trông như những cái cau mày và những nụ cười từ các nỗ lực thiết lập lại trật tự trước đây.

Phó cảnh sát trưởng Hoyle phải lùi sát vào sân khấu do đám đông đang dồn lên. Nhiều người vẫn còn thắc mắc, nhưng hầu hết chỉ mang một lòng căm phẫn ngút trời. Những bờ môi run rẩy sùi cả bọt mép. Juliette nghe thấy thêm nhiều lời cáo buộc nữa, nhìn thấy người phụ nữ ôm con đã đổ lỗi cho mình mang bệnh tật đến. Marsha chạy ra phía sau sân khấu và mở toang một cánh của kim loại, được sơn cho giống gỗ thật – và Peter khua tay bảo Juliette lui vào, quay lại phòng thẩm phán. Cô không muốn bỏ chạy. Cô muốn trấn an những người này, nói với họ rằng mình có thiện chí, rằng cô sẽ khắc phục được tình hình nếu họ chịu để cô thử. Nhưng cô đang bị kéo tuột về phía sau, đưa qua một căn phòng treo đầy áo choàng đen như những cái bóng, lối đi dọc một hành lang đầy chân dung các thẩm phán thời trước bị treo lệch, đến chỗ một chiếc bàn kim loại cũ được sơn tiệp màu cửa.

Đằng sau họ, tiếng la lối bị bít đi. Cánh cửa bị đập rầm rầm một lúc, hòa lẫn vào đó là tiếng Peter chửi rủa. Juliette ngồi xuống ôm mặt trên chiếc ghế da cũ kỹ, vá víu băng keo. Cô cũng bừng bừng lửa giận như họ. Cô có thể cảm thấy mình đang hướng ngọn lửa ấy về phía Peter và Lukas, những người đã biến cô thành thị trưởng. Cô có thể cảm thấy mình đang hướng nó về phía Lukas vì đã nài nỉ cô bỏ việc đào bới lại và lên trên đỉnh, vì đã bắt cô đi dự cuộc họp này. Làm gì có chuyện khuyên giải được đám đông này?

Cánh cửa hé mở mấy giây, và một tràng tiếng ồn tràn vào vang vọng trên hành lang. Juliette những tưởng thẩm phán Picken sẽ vào với họ. Nhưng cô ngạc nhiên khi thấy bố mình.

“Bố.”

Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế cũ và bước tới đón ông. Bố choàng tay ôm lấy cô, và Juliette lại tìm thấy cái vị trí giữa khuôn ngực ông, nơi cô nhớ từng khiến mình thấy yên lòng biết bao hồi còn thơ bé.

“Bố nghe bảo là con đang ở đây,” bố cô thì thầm.

Juliette không nói gì cả. Dẫu cô đã lớn ngần này, mọi năm tháng nặng đè lên cô đều như tan chảy đi khi cô có ông bên cạnh, khi cô được ở trong vòng tay ông.

“Bố cũng đã nghe kế hoạch của con rồi, và bố không muốn con đi.”

Juliette lùi lại nhìn bố. Peter xin cáo lui. Lần này, khi cánh cửa hé mở, tiếng huyên náo bên ngoài không còn ồn như trước nữa, và Juliette nhận ra rằng thẩm phán Picken, người đã cho bố cô vào, hiện đang ở ngoài đó trấn an đám đông. Bố cô đã thấy cách những người đó phản ứng với cô, đã nghe những điều họ nói. Cô cố kìm lại những giọt nước mắt chợt dâng trào.

“Họ không cho con cơ hội giải thích...” cô cất lời, dụi dụi mắt. “Ngoài kia có những thế giới khác y hệt như thế giới của ta, bố ạ. Chỉ kẻ điên mới ngồi im ở đây, đấu đá lẫn nhau, trong khi có những thế giới khác...”

“Bố không nói về chuyện đào bới,” bố cô nói. “Bố đã nghe kể về kế hoạch tại khu trên đỉnh của con rồi.”

“Bố đã nghe...” Cô lại lau mắt. “Lukas...” cô lẩm bẩm.

“Không phải Lukas đâu. Là cái cậu kỹ thuật viên Nelson ấy, đến khám xong hỏi bố có định trực sẵn phòng trường hợp xảy ra sự cố hay không. Bố đã phải giả vờ là mình biết anh chàng đang nói về chuyện gì. Chắc ban nãy, lúc ở ngoài kia, con đã định sẽ công bố kế hoạch của mình nhỉ?” Ông liếc về phía phòng treo áo.

“Chúng ta cần biết ngoài kia có những gì,” Juliette nói. “Bố à, bao lâu nay họ không hề cố gắng làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn đâu. Chúng ta mù tịt hoàn toàn...”

“Vậy thì để người lau chùi tiếp theo ra đấy kiểm tra. Hãy để họ lấy mẫu lúc bị tống ra ngoài. Con đừng đi.”

Cô lắc đầu. “Sẽ không còn vụ lau chùi nào nữa đâu, bố ạ. Chừng nào con còn nắm quyền thị trưởng thì không. Con sẽ không điều bất cứ ai ra ngoài kia hết.”

Ông cầm lấy cánh tay cô. “Còn bố thì sẽ không để con gái mình đi đâu.”

Cô rời khỏi vòng tay ông. “Con xin lỗi,” cô nói. “Con phải làm thế. Con sẽ áp dụng mọi biện pháp phòng ngừa. Con hứa mà.”

Mặt bố cô đanh lại. Ông lật tay lại và đăm đăm nhìn lòng bàn tay mình.

“Bố giúp được bọn con thì tốt quá,” cô nói, hy vọng hàn gắn lại bất cứ rạn nứt mới nào mà mình có thể đang tạo ra. “Nelson nói đúng đấy. Trong đội mà có một bác sĩ thì hay phải biết.”

“Bố không muốn tham gia vụ này,” ông nói. “Xem lại lần trước con đã bị làm sao đi.” Ông liếc lên cổ cô, nơi phần cổ kim loại của bộ đồ bảo hộ đã để lại một vết sẹo cong.

“Là do lửa đốt thôi mà,” Juliette bảo ông, chỉnh lại bộ đồ liền thân của mình.

“Và lần tới sẽ là cái khác.”

Họ đứng nhìn nhau bên trong căn phòng nơi mọi người bị lặng lẽ phán xét, và Juliette cảm thấy một thôi thúc quen thuộc muốn chạy trốn khỏi xung đột. Đối nghịch với nó là một mong muốn mới: muốn được vùi mặt vào ngực bố và thổn thức khóc theo một kiểu mà phụ nữ tầm tuổi cô không còn được phép làm, mà những thợ cơ khí không bao giờ có thể làm.

“Con không muốn mất bố lần nữa đâu,” cô nói với bố mình. “Ngoài bố ra, con chẳng còn gia đình thân thích nào nữa cả. Xin hãy hỗ trợ con trong chuyện này.”

Nói ra điều này mới khó nhọc làm sao. Nghe thật yếu đuối và chân thành. Một phần của Lukas nay đã nhập vào cô – anh đã truyền nó sang cho cô.

Juliette chờ đợi phản ứng và thấy khuôn mặt bố mình giãn ra. Có khả năng chỉ là ảo giác thôi, nhưng cô có cảm tưởng ông tiến lại gần mình hơn, không còn giữ kẽ nữa.

“Bố sẽ khám cho con cả trước lẫn sau khi ra ngoài, ông nói.

“Cảm ơn bố. À, tiện nhắc đến việc khám sức khỏe, con muốn hỏi bố cái này nữa.” Cô kéo tay áo bộ đồ lên và săm soi những vết trắng nhợt dọc cổ tay. “Bố đã bao giờ nghe chuyện sẹo lặn mất theo thời gian chưa? Lukas nghĩ...” Cô ngước nhìn bố. “Chúng có bao giờ biến mất không?”

Bố cô hít một hơi thật sâu và nín thở một lúc. Mắt ông lướt qua vai cô và nhìn về xa xăm.

“Không,” ông nói. “Sẹo không thế đâu. Dù có qua bao nhiêu thời gian đi nữa.”