← Quay lại trang sách

Chương 16 Tháp giống 1

ĐẠI ÚY BREVARD ĐÃ TRỰC GẦN XONG CA THỨ BẢY. Chỉ còn ba ca nữa thôi. Thêm ba ca ngồi sau các cổng an ninh, đọc đi đọc lại dăm ba cuốn tiểu thuyết cho đến khi những trang giấy ố vàng rụng hẳn ra. Thêm ba ca đánh cho các phó cảnh sát trưởng của gã thua liểng xiểng bên bàn bóng bàn – mỗi ca trực là một phó cảnh sát trưởng mới – và nói với họ rằng đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng gã chơi. Thêm ba ca nhạt nhẽo với những món ăn cũ rích, những bộ phim cũ rích, và tất cả thứ cũ rích khác chào đón gã lúc gã tỉnh dậy. Thêm ba ca nữa thôi. Gã có thể trụ được.

Trưởng bộ phận An Ninh của tháp giống 1 giờ cứ chăm chăm đếm ngược từng ca trực, hệt như từng có thời gã đếm ngược mỗi năm cho đến khi nghỉ hưu. Mong rằng chúng sẽ trôi qua bình yên , gã không ngừng niệm thế. Nhạt nhẽo là tốt. Thời giờ chảy trôi có vị như vani. Đó là dòng suy nghĩ chạy qua đầu gã trong lúc gã đứng trước một khoang đông lạnh mở nắp, bê bết máu khô, và cảm thấy một vị tởm lợm rất phi-vani loang khắp miệng.

Một chùm ánh sáng chói mắt lóe lên từ máy ảnh của phó cảnh sát trưởng Stevens; anh chàng vừa chụp thêm một bức ảnh mặt trong khoang nữa. Thi thể đã được chuyển đi vài giờ trước. Vệt máu trên nắp khoang đã được một kỹ thuật viên y tế phát hiện ra giữa lúc đang bảo dưỡng khoang bên cạnh. Phải sau khi đã lau sạch già nửa vết bẩn thì anh ta mới nhận ra nó là gì. Và giờ, Brevard nghiên cứu dấu vết mà miếng giẻ lau của anh kỹ thuật viên đã để lại. Gã nhấp thêm một ngụm cà phê đắng ngắt.

Hơi không còn bốc lên từ tách của gã nữa. Thủ phạm chính là bầu không khí lạnh lẽo bên trong cái nhà kho xác chết này. Brevard ghét ở dưới đây. Gã ghét cảnh thức dậy trong tình trạng trần truồng tại nơi đó, ghét bị đưa trở xuống và tống đi ngủ, ghét điều căn phòng đã gây ra cho tách cà phê của mình. Gã nhấp thêm một ngụm nữa. Còn ba ca nữa thôi, sau đó gã sẽ được nghỉ hưu, mặc dù có trời mới biết như vậy tức là sao. Không ai nghĩ xa đến thế cả. Người ta chỉ tính đến ca trực tiếp theo.

Stevens hạ máy ảnh xuống và dứ đầu về phía của. “Sếp ơi, Darcy quay lại rồi kìa.”

Hai viên sĩ quan nhìn Darcy, người gác đêm, băng qua sảnh khoang đông lạnh. Sáng sớm hôm đó, Darcy là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, và anh ta đã đánh thức phó cảnh sát trưởng Stevens, rồi Stevens lại đi đánh thức cấp trên của mình. Sau đó, Darcy từ chối lui về ngủ theo lệnh. Thay vào đó, anh ta hộ tống thi thể đến bệnh xá và tình nguyện đợi kết quả khám nghiệm trong khi những người kia đi kiểm tra hiện trường. Giờ đây, trên đường đến chỗ họ, Darcy vẫy một mảnh giấy với thái độ hơi nhiệt tình quá mức.

“Em không ưa nổi tay này,” Stevens thì thầm với sếp. Brevard tế nhị nhấp một ngụm cà phê và quan sát người gác đêm lại gần. Darcy hãy còn trẻ – chừng hai mấy, ba mươi – với mái tóc vàng và cái miệng luôn toe toét một nụ cười ngô nghê. Đúng kiểu lính mới khờ khạo rất hay được lực lượng cảnh sát phân đi trực ca đêm, khung giờ toàn chuyện điên rồ xảy ra. Làm vậy chẳng logic gì, nhưng truyền thống là thế rồi. Người có kinh nghiệm sẽ được hưởng đặc quyền nằm say giấc nồng trong lúc bè lũ khùng điên ra ngoài tác oai tác quái.

“Sếp không tin nổi em mang đến thứ gì đâu,” Darcy sốt sắng nói khi hãy còn cách họ hai mươi bước.

“Cậu mang phiếu báo kết quả đến,” Brevard lạnh nhạt nói. “Máu trên nắp khớp với người trong khoang” Gã suýt thì đế thêm rằng có một thứ Darcy chắc chắn không mang đến, ấy là một tách cà phê nóng cho gã hoặc Stevens.

“Đó chỉ là một phần thôi,” Darcy nói, trông có vẻ phật ý. “Sao sếp biết hay thế?” Anh ta hít sâu vài hơi và chìa bản báo cáo ra.

“Bởi vì kết quả trùng khớp thường khiến người ta phấn khích,” Brevard nói, đồng thời đón lấy tờ giấy. “Cậu vung vẩy kết quả trong không trung như thể có thông tin quan trọng để nói. Cứ thấy có gì trùng khớp là cánh luật sư và thành viên bồi thẩm đoàn lại sáng hết cả mắt.” Và cả đám lính mới nữa , gã muốn nói thêm như vậy. Gã không rõ Darcy làm nghề gì trước khi tham gia định hướng, nhưng đó không phải trong ngành cảnh sát. Khi liếc xuống báo cáo, Brevard thấy một phiếu kết quả tiêu chuẩn thông báo có trùng khớp về ADN, bao gồm một loạt các vạch xếp song song nhau, với các đường nối giữa những vạch trùng nhau hoàn toàn. Cả mẫu ADN lưu trong hồ sơ khoang lẫn mẫu máu lấy từ nắp đều không khác gì nhau.

“À, còn nữa cơ,” Darcy nói. Anh nhân viên gác đêm hít sâu thêm một hơi. Rõ ràng là anh ta đã chạy một mạch từ thang máy vào đây. “Còn nhiều lắm.”

“Có lẽ chúng ta hiểu được đầu đuôi câu chuyện rồi,” Stevens tự tin nói. Anh dứ đầu về phía khoang đông lạnh để mở. “Rõ ràng là ở đây đã diễn ra một vụ án mạng. Nó nổ ra...”

“Cho cậu phó cơ hội trình bày đi,” Brevard nói, nâng tách cà phê lên. “Cậu ta đã xem xét nơi này hàng tiếng đồng hồ rồi.” Darcy dợm nói gì đó nhưng lại thôi. Anh ta dụi mắt, ra chiều mệt mỏi, nhưng gật đầu.

Không phải án mạng đâu,” Darcy nói chen.

“Rồi,” Stevens nói. Anh trỏ máy ảnh vào khoang đông lạnh. “Trên nắp có máu vương tức là cuộc giằng co nổ ra ở đây. Cái ông chúng ta tìm thấy bên trong hẳn đã bị hung thủ khống chế sau một hồi vật lộn, thế nên máu của ông ta mới dây lên nắp. Sau đó, ông ta bị quẳng vào bên trong khoang đông lạnh của chính mình. Tay ông ta bị trói, và vì không thấy bất kỳ vết tích nào quanh cổ tay, không có dấu hiệu vật lộn nào khác, em đoán ông ta đã bị chĩa súng vào người. Ông ta bị bắn một phát giữa ngực.” Stevens chỉ vào những vệt và đốm máu ở mặt trong nắp. “Ta có vết máu bắn tung tóe ở đây, cho thấy nạn nhân khi đó đang trong tư thế ngồi thẳng người. Nhưng đường chảy của máu cho thấy nắp đã được đóng lại ngay sau đó. Và màu sắc vết máu cho em biết rằng có khả năng vụ việc đã xảy ra trong ca trực của chúng ta, chắc chắn là không quá một tháng qua.”

Trong suốt lúc Stevens nói, Brevard cứ quan sát khuôn mặt Darcy và thấy nó nhăn lại tỏ vẻ bất đồng ý kiến. Anh chàng này nghĩ mình khôn hơn viên phó cảnh sát trưởng.

“Còn gì nữa không?” Brevard hỏi Stevens, thúc đội phó của mình suy luận tiếp.

“Ồ, có chứ. Sau khi sát hại nạn nhân, hung thủ đã đặt ống truyền tĩnh mạch và thông tiểu để giữ cho cơ thể không phân hủy, thế tức là chúng ta cần tìm một kẻ có kiến thức y tế. Tất y nhiên, chưa biết chừng hắn vẫn đang trực ca này. Đó là lý do tốt nhất ta nên thảo luận vấn đề ở đây, chứ không phải trước mặt đội ngũ y tế. Chúng ta sẽ cần thẩm vấn từng người một.”

Brevard gật đầu và nhấp một ngụm cà phê. Gã đợi phản ứng của người gác đêm.

“Không phải án mạng đâu,” Darcy bực dọc nói. “Hai sếp có muốn biết em còn thông tin gì không? Đầu tiên, máu trên nắp khớp với thông tin của khoang có trong cơ sở dữ liệu, đúng như sếp đã nói đấy, nhưng nó không khớp với nạn nhân. Cái xác bên trong là người khác.”

Brevard suýt phụt cà phê. Gã lấy tay lau ria mép. “Sao cơ?” gã hỏi, không rõ mình có nghe chuẩn không.

“Máu bên ngoài lẫn với nước bọt. Nó là máu của một người thứ hai. Bác sĩ nói đấy chắc hẳn là do họ, có lẽ là vì từ một tổn thương nào đó ở ngực. Vì vậy, khả năng là nghi phạm của chúng ta đã bị thương.”

“Từ từ nào. Vậy người ta tìm thấy trong khoang là ai?” Stevens hỏi.

“Họ không chắc. Họ đã lấy máu của ông ta, nhưng xem chừng hồ sơ của ông ta đã bị sửa đổi. Cái người hiện đang đứng tên ở khoang này đáng lẽ phải nằm ở khu Đông Lạnh chứ không được nằm trong khu dành cho ban điều hành này đâu. Còn chỗ máu ở mặt trong nắp khớp phần nào với dữ liệu của một hồ sơ trong ban điều hành, tức là ông ta nằm trong khu này...”

“Khớp phần nào là sao?” Brevard hỏi.

Darcy nhún vai. “Các tập tin sai loạn hết cả lên rồi. Bác sĩ Whitmore bảo thế.”

“A!” phó cảnh sát trưởng Stevens búng ngón tay và nói. “Em hiểu rồi. Em biết chuyện gì đã xảy ra ở đây rồi.” Anh chĩa máy ảnh vào khoang. “Tại đây đã có một cuộc ẩu đả, được chứ? Một tay không muốn phải ngủ đông. Hắn xoay xở vùng thoát được, biết cách hack...”

“Chờ đã,” Brevard nói, giơ một tay lên. Trông mặt Darcy, gã nhận thấy vẫn còn gì đó. “Sao cậu cứ nhất quyết khẳng định đây không phải án mạng vậy? Ta có một vết thương do đạn bắn, có vết máu bắn tung tóe, nắp khoang thì đậy kín, không thấy vũ khí, một người bị trói tay và máu vương trên nắp của cái khoang chẳng biết được ghi danh cho ai này. Tất cả mọi tình tiết đều cho thấy đây rõ ràng là án mạng còn gì?”

“Thì nãy giờ em đang cố giải thích với sếp đấy,” Darcy nói. “Đây không phải án mạng vì cái người kia đã được kết nối với khoang. Ông ta đã được kết nối ngay từ đầu, từ trước cả khi bị bắn cơ. Lúc vụ việc xảy ra, khoang vẫn được bật và hoạt động tốt. Cái ông Troy này – hay kẻ nào đấy mà chúng ta đã kéo ra khỏi đây – vẫn còn sống nhăn.”