← Quay lại trang sách

Chương 17

BA NGƯỜI BỌN HỌ RỜI CHỖ CÁI KHOANG, lên đường đến khu y tế và phòng phẫu thuật. Bao ý nghĩ quay cuồng trong tâm trí Brevard. Gã không muốn phải dây dưa với mớ bòng bong này trong ca trực của mình. Đây chẳng phải là vị vani. Gã hình dung những báo cáo mình sẽ phải viết sau vụ này, về “niềm vui” mình sẽ được tận hưởng khi phải tóm lược tình hình cho đại úy kế nhiệm.

“Theo sếp thì mình có nên báo cho Đấng Chăn Chiên không?” Stevens hỏi, ý nói đến viên giám đốc điều hành sống tại khu quản trị, một nhân vật rất hiếm khi giao thiệp với người khác.

Brevard cười khẩy. Gã nhập mã mở cửa bộ phận Đông Lạnh và dẫn cả đoàn ra ngoài hành lang. “Tôi nghĩ vụ này hơi dưới tầm ông ấy, cậu thấy đúng không? Đấng Chăn Chiên còn phải chăm lo cho bao tháp giống nữa. Nhìn kiểu ông ấy cứ ru rú một mình là thấy ngay công việc bòn rút sức khỏe ông ấy nhường nào. Nhiệm vụ của chúng ta là xử lý những trường hợp như thế này. Kể cả án mạng.”

“Sếp nói đúng đấy,” Stevens nói.

Darcy, vẫn chưa lấy lại hơi, chật vật bám theo bọn họ. Họ đi thang máy lên hai tầng. Brevard ngẫm về những gì mình đã cảm nhận được lúc khám nghiệm cơ thể bị súng bắn. Cái ông đấy lạnh ngắt như tử thi trong nhà xác, nhưng chẳng phải bọn họ ai cũng thế lúc mới tỉnh dậy sao? Gã nghĩ về những thiệt hại quá trình đông lạnh và rã đông gây ra, cách những cỗ máy trong máu họ chịu trách nhiệm chữa chạy cho họ, từng tế bào một. Biết đâu những cỗ máy tí hon kia có thể làm điều tương tự với vết thương do đạn bắn?

Đến tầng sáu mươi tám, cửa thang máy mở ra. Brevard có thể nghe thấy những giọng nói vọng đến từ phòng mổ. Từ bỏ các giả thuyết mà gã và Stevens đã nhóm lên trong một tiếng vừa rồi mới khó làm sao. Từ bỏ chúng và tiếp nhận những gì Darcy đã tiết lộ cho họ mới khó làm sao. Chuyện hồ sơ bị giả mạo khiến vấn đề càng thêm phần phức tạp. Chỉ còn ba ca nữa thôi, thế mà bây giờ lại gặp hạn như thế này. Nhưng nếu nạn nhân quả thực vẫn còn sống, thì gần như chắc chắn họ sẽ bắt được thủ phạm. Nếu đủ khỏe để trò chuyện, ông ta sẽ có thể chỉ đích danh kẻ đã bắn mình.

Vị bác sĩ cùng một trợ lý khi ấy đang ở trong khu vực chờ bên ngoài phòng mổ hiếm khi được sử dụng. Họ đã tháo găng, còn mái tóc hoa râm của ông bác sĩ thì rối tung và bù xù như thể đã liên tục bị ông đưa tay cào. Cả hai đều trông rất rũ rượi. Brevard liếc qua ô cửa sổ giám sát và trông thấy người đàn ông họ đã lôi ra khỏi khoang. Lão đang nằm như say ngủ, sắc da đã đổi khác hoàn toàn, và ngoằn ngoèo bên dưới một chiếc áo choàng bệnh viện xanh nhạt là đủ loại ống dẫn với dây nhợ.

“Tôi nghe bảo ta đã có một chuyển biến phi thường,” Brevard nói. Gã lại chỗ bồn rửa và đổ cà phê xuống cống, nhìn ngó quanh quất hòng tìm một bình cà phê mới pha nhưng chẳng thấy cái nào. Bây giờ, nếu được biếu một tách cà phê nóng hổi, một bao thuốc, và được phép châm lửa hút, gã sẽ không ngần ngại nhận trực thêm một ca nữa.

Vị bác sĩ vỗ nhẹ vào tay người trợ lý và hướng dẫn mấy câu cho cậu ta. Người thanh niên gật đầu và lục túi lấy một đôi găng, sau đó bước lùi qua cửa quay trở vào phòng phẫu thuật. Brevard quan sát cậu ta kiểm tra các máy móc được nối với cái ông kia.

“Ông ta có nói chuyện được không?” Brevard hỏi.

“Ồ, được chứ,” bác sĩ Whitmore nói. Ông gãi bộ râu bạc. “Lúc ông ta được đưa đến, trên này loạn như cào cào. Bệnh nhân trông vậy thôi mà khỏe lắm.”

“Lại còn sống nhăn nữa,” Stevens nói.

Không ai cười hết.

“Ông ta kích động lắm,” bác sĩ Whitmore nói. “Ông ta một hai bảo rằng tên mình không phải Troy. Đấy là trước khi tôi cho làm xét nghiệm.” Ông hất đầu về phía mảnh giấy Brevard đang cầm.

Brevard quay sang Darcy, chờ xác nhận.

“Khi ấy em lỡ vào nhà vệ sinh,” Darcy ngượng ngùng thú nhận. “Lúc ông ta tỉnh dậy, em không có ở đây.”

“Chúng tôi đã tiêm cho ông ta một liều thuốc an thần. Và tôi đã lấy một mẫu máu để xác định danh tính ông ta.”

“Ông phát hiện được gì?” Brevard hỏi.

Bác sĩ Whitmore lắc đầu. “Hồ sơ của ông ta đã bị xóa. Hoặc tôi nghĩ vậy.” Ông lấy một chiếc cốc nhựa ra khỏi một ngăn tủ, rót ít nước từ bồn và tu một hơi. “Vì tôi không có quyền truy cập chỗ thông tin ấy, thế nên chúng chỉ hiển thị một phần. Không có gì ngoài cấp bậc và tầng đông lạnh. Tôi nhớ mình từng bắt gặp một trường hợp tương tự hồi mới trực ca đầu tiên. Một người khác trong khu điều hành, thế rồi tôi nhớ ra nơi anh đã phát hiện thấy cái ông này.”

“Khu điều hành,” Brevard nói. “Nhưng đây không phải khoang của ông ta, phải không?” Gã nhớ lại điều Darcy đã nói với mình. “Máu trên nắp trùng với dữ liệu khoang, nhưng người bên trong lại là người khác. Chẳng phải tình tiết này cho thấy có ai đó sử dụng khoang của bản thân để giấu xác sao?”

“Nếu như trực giác của tôi không lầm thì sự thật còn tồi tệ hơn thế kia.” Bác sĩ Whitmore uống thêm một ngụm nước nữa và luồn tay vuốt tóc. “Troy, cái tên được đăng ký cho khoang điều hành đó, khớp với mẫu trên nắp mà tôi thu được, nhưng người đấy đúng lý ra phải đang được đông lạnh. Anh ta đã bị cho đi ngủ từ hơn một thế kỷ trước, kể từ đó đến nay chưa được đánh thức dậy lần nào.”

“Nhưng máu trên nắp là của anh ta,” Stevens nói.

“Vậy tức là anh ta đã được đánh thức rồi,” Darcy chỉ ra.

Brevard liếc nhìn người gác đêm và nhận ra mình đã đánh giá sai anh chàng này. Đấy là cái dở của việc mỗi ca lại trực với một nhóm người khác nhau. Ta không thực sự hiểu rõ được bất cứ ai, không thể áng chừng được giá trị của họ.

“Vì vậy, điều đầu tiên tôi làm là tra cứu hồ sơ y tế xem có bất kỳ hoạt động khác thường nào diễn ra trong bộ phận Đông Lạnh không. Tôi muốn kiểm tra xem có ai từng bị lỗi dậy khỏi đó chưa.”

Brevard thấy bứt rứt. Mọi công việc Brevard cần làm đều đã bị vị bác sĩ làm mất rồi. “Ông có tìm được gì không?” gã hỏi.

Bác sĩ Whitmore gật đầu. Ông khua tay về phía chiếc máy tính đặt trên bàn ở phòng chờ. “Quả nhiên đã có hoạt động trong bộ phận Đông Lạnh, thực hiện từ văn phòng này. Không phải trong ca trực của tôi đâu nhé. Nhưng tính đến nay, đã hai lần có người bị đánh thức dậy, và tọa độ của họ nằm trong khu đó. Một người còn nằm ngay giữa bộ phận Đông Lạnh cũ, tức cái nhà kho hồi trước cả đợt định hướng ấy.”

Vị bác sĩ tạm dừng để bọn họ nghiền ngẫm dữ kiện này. Phải mất một lúc Brevard mới hiểu. Người gác đêm thiếu ngủ của gã lại nhạy bén hơn tí chút.

“Một người phụ nữ à?” Darcy hỏi.

Bác sĩ Whitmore nhíu mày. “Khó khẳng định được lắm, nhưng tôi đoán thế. Chẳng hiểu sao, tôi lại không có quyền truy cập hồ sơ của người này. Tôi đã phái Michael xuống kiểm tra, nhìn tận mắt xem ai đang nằm trong đó.”

“Có khả năng đây là một vụ án mạng vì tình,” Stevens nói. Brevard ừ hủ đồng ý. Gã cũng đang nghĩ thế. “Giả sử ta có một kẻ không thể chịu được sự cô đơn. Hắn đã bí mật đánh thức vợ mình, và chắc phải giữ chức vụ quản trị thì mới truy cập được. Sự việc đã bị một người không nằm trong ban điều hành phát hiện ra, vì vậy hắn phải thủ tiêu người đấy. Nhưng... thay vào đó, chính hắn lại thiệt mạng.” Brevard lắc đầu. Sự tình đã trở nên quá rối rắm. Gã thì lại đang bị thiếu caffein nghiêm trọng, không xử lý được.

“Đây mới là đoạn thú vị này,” bác sĩ Whitmore nói. Brevard rên rỉ, đoán trước mình sẽ chẳng ưa gì thông tin đó. Gã thấy hối hận vì đã đổ ly cà phê nguội lạnh đi. Gã phẩy tay, ra hiệu cho vị bác sĩ nói tiếp.

“Còn có một người khác nữa từng bị lôi ra khỏi bộ phận Đông Lạnh, và riêng hồ sơ của anh chàng này thì tôi được quyền truy cập.” Bác sĩ Whitmore quan sát cả ba nhân viên An Ninh. “Có ai muốn thử đoán tên anh chàng này không?”

“Tên anh ta là Troy,” Darcy nói.

Vị bác sĩ búng ngón tay, trố mắt ngạc nhiên. “Chính xác.” Brevard quay sang người gác đêm. “Và làm thế quái nào mà cậu suy ra được vậy?”

Darcy nhún vai. “Ai cũng thích các kết quả trùng khớp nhau mà.”

“Để tôi tóm tắt lại xem có đúng không nhé,” Brevard nói. “Chúng ta có một tên sát nhân đang tự do, từ bộ phận Đông Lạnh; kẻ này đã hạ gục một quản trị viên, chiếm đoạt danh tính ông ta, có khả năng là cả mã của ông ta nữa, và hắn đánh thức người phụ nữ dậy.” Viên cảnh sát trưởng quay sang Stevens. “Được rồi, tôi nghĩ cậu nói đúng đấy. Đã đến lúc cho Đấng Chăn Chiên vào cuộc. Vụ này vừa lên ngang tầm của ông ấy rồi.”

Stevens gật đầu và quay về phía cửa. Nhưng trước khi anh kịp rời đi, hành lang vang lên tiếng chân chạy hối hả. Michael, một trong những trợ lý đã giúp đưa người đàn ông ra khỏi khoang, phóng vù qua khúc quanh, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, miệng thở hồng hộc. Cậu ta chống tay lên đầu gối, hít sâu mấy hơi, mắt dán chặt vào ông sếp của mình.

“Tôi chỉ bảo nhanh cái tay cái chân lên thôi,” bác sĩ Whitmore nói. “Chứ tôi có bảo cậu cắm đầu cắm cổ mà chạy đâu?”

“Dạ, sếp...” Michael liên tục hớp hơi. “Thưa các ngài, có chuyện rồi.” Người trợ lý nhìn nhóm nhân viên An Ninh và nhăn mặt.

“Sao thế?” Brevard hỏi.

“Là một người phụ nữ,” Michael nói, gục gặc đầu. “Quả đúng thế. Nhưng màn hình trên khoang của cô ta cứ nhấp nháy miết, vậy nên tôi đã kiểm tra qua.” Cậu ta nhìn lướt qua khuôn mặt từng người, mắt mở to đầy hoảng loạn, và Brevard hiểu ra ngay. Gã đã hiểu sự tình, nhưng một người khác lại nói ra trước.

“Cô ta chết rồi,” Darcy nói.

Người trợ lý gật đầu lia lịa, hai tay chống trên đầu gối. “Anna,” cậu ta lẩm bẩm. “Tên trên khoang là Anna.”

Người đàn ông vô danh trong phòng mổ thủ giật đai trói, hai cánh tay già nua và gân guốc gồng lên. Bác sĩ Whitmore xin lão hãy nằm yên. Đại úy Brevard đứng ở phía đối diện của băng ca. Gã có thể ngửi thấy cái mùi đặc trưng của một người vừa mới được đánh thức – một người bị bỏ mặc cho chết. Cặp mắt hoang dại nhìn xoáy vào gã giữa nhóm người quy tụ tại đấy. Dường như người bị bắn nhận ra Brevard là chỉ huy.

“Thả tôi ra,” lão già nói.

“Chúng tôi phải biết được ngọn ngành mọi sự trước,” Brevard nói với lão. “Và ông cũng phải khỏe lên cái đã.”

Những chiếc còng da quanh cổ tay lão già kêu kin kít vì bị lão giật. “Xuống khỏi cái bàn chết tiệt này là tôi sẽ khỏe lên ngay.”

“Ông đã bị bắn,” bác sĩ Whitmore nói. Ông đặt một tay lên vai bệnh nhân để trấn an lão.

Lão già ngả đầu nằm ra gối, lia mắt từ bác sĩ sang ông nhân viên bộ phận An Ninh, sau đó lại nhìn bác sĩ. “Tôi biết,” lão nói.

“Ông có nhớ thủ phạm là ai không?” Brevard hỏi.

Lão ta gật đầu. “Tên hắn là Donald.” Quai hàm lão nghiến chặt, sau đó giãn ra.

“Không phải Troy sao?” Brevard hỏi.

“Ý tôi là hắn đấy. Cả hai là cùng một người.” Brevard nhìn hai tay lão già hết siết chặt thành nắm đấm rồi lại thả lỏng. “Nghe đây, tôi là thành viên đội ngũ điều hành tháp giống này. Tôi yêu cầu mấy người thả tôi ra. Kiểm tra hồ sơ của tôi xem...”

“Chúng tôi sẽ làm rõ mọi chuyện...” Brevard dợm nói.

Đai trói nghiến kít kít. “Kiểm tra mớ hồ sơ chết tiệt kia đi,” lão già lại nói.

“Chúng đã bị chỉnh sửa,” Brevard bảo lão. “Ông cho chúng tôi biết tên được không?”

Lão già nằm yên một lúc, cơ bắp thả lỏng. Lão giương mắt nhìn chòng chọc lên trần nhà. “Tên nào mới được chứ?” lão hỏi. “Tên tôi là Paul. Hầu hết mọi người đều gọi tôi bằng họ của tôi, Thurman. Tôi từng dùng danh xưng thượng nghị sĩ...”

“Đấng Chăn Chiên,” đại úy Brevard nói. “Paul Thurman là tên người hay được gọi là Đấng Chăn Chiên.”

Lão già nheo mắt. “Không, tôi không nghĩ vậy đâu,” lão nói. “Tôi từng bị đặt cho đủ kiểu biệt danh rồi, nhưng chưa lần nào được gọi bằng cái tên đó cả.”