Chương 18 Tháp giống 17
LÒNG ĐẤT GẦM GỪ. Bên kia những bức tường của tháp giống, đất đang rền rĩ và tiếng ồn ngày một lớn hơn.
Vài ngày trước thôi, nó hãy còn nghe như tiếng trống xa xăm, từa tựa tiếng máy bơm thủy canh hoạt động cuối một đường ống dài, một thứ rung động có thể cảm nhận được khi lòng bàn chân chạm lên mặt sàn kim loại bóng loáng. Và rồi ngày hôm qua, nó đã biến thành một trận động đất đều đều, lan khắp đầu gối và xương trong người Jimmy, truyền lên hàm răng nghiến chặt của gã. Từ những đường ống phía trên, nước rung rinh nhỏ xuống, như một trận mưa phùn trút lên những vũng nước vẫn còn đọng lại sau khi lũ rút.
Elise ré lên và vỗ đỉnh đầu khi bị một giọt nhỏ trúng. Con bé ngước lên, nở một nụ cười toe toét răng sún và dõi mắt đề phòng đợt không kích kế tiếp.
“Ồn ào phát khiếp lên được,” Rickson nói. Nó rọi đèn pin lên bức tường phía xa của phòng máy phát điện cũ, nơi có vẻ là nguồn gốc tiếng ồn.
Hannah vỗ tay và bảo cặp song sinh lui xa khỏi bức tường. Miles – ít nhất Jimmy nghĩ đó là Miles; gã chẳng tài nào phân biệt nổi hai đứa chúng nó – đang áp tai vào bê tông, nhắm nghiền mắt, mải tập trung đến mức miệng há ra. Thằng anh Marcus của nó kéo nó về phía những người khác, mặt hớn ha hớn hở vì phấn khích.
“Ra sau tao đi,” Jimmy nói. Chân gã ngứa ran vì rung động. Gã có thể cảm nhận được tiếng ồn thấu đến tận lồng ngực trong khi một cỗ máy vô hình nào đó nhai xuyên đá rắn.
“Còn bao lâu nữa ạ?” Elise hỏi.
Jimmy xoa đầu nó, tận hưởng cảm giác được vòng tay lo lắng của nó ôm quanh eo. “Sớm thôi,” gã bảo con bé. Thật ra thì gã có biết đâu. Suốt hai tuần qua, họ mải miết vận hành máy bơm và giữ cho bộ phận Cơ Khí được khô ráo. Thế rồi sáng hôm đó, lúc thức dậy, họ thấy tiếng đào xới đã trở nên ầm ĩ đến không chịu nổi. Suốt cả ngày, tiếng ồn càng lúc càng thêm đinh tai nhức óc, song bức tường trống vẫn hiên ngang đứng trước mặt họ, cơn mưa phùn từ những đường ống ẩm ướt và run rẩy vẫn tiếp tục trút xuống. Cặp song sinh bì bạch vầy nước, mỗi lúc một sốt ruột hơn. Khó hiểu hơn cả, đứa bé lại ngủ ngon lành trong vòng tay Hannah. Bọn họ đã túc trực ở đó hàng giờ liền, lắng nghe tiếng ầm ì lớn dần, chờ đợi điều gì đó xảy ra.
Báo hiệu hồi kết của màn đợi chờ lâu la là những âm thanh máy móc xen giữa tiếng đá nghiến rào rạo. Xuất hiện tiếng ken két của các khớp nối kim loại, tiếng leng keng của những bánh răng đáng sợ; và tầm vóc cũng như phạm vi của tràng huyên náo trở nên không thể xác định nổi, bởi lẽ nó vang lên từ khắp mọi nơi, từ sàn đến trần lẫn quanh các bức tường bao. Các vũng nước sóng sánh hỗn loạn. Nước vừa bị hất từ dưới đất lên, vừa rơi từ trên cao xuống. Jimmy suýt nữa ngã nhào.
“Lùi lại,” gã hét lên giữa tiếng huyên náo. Với Elise bám tịt bên hông, gã lê bước tránh xa bức tường, và những người khác làm theo, mắt trợn tròn và tay dang ra hòng giữ thăng bằng.
Một mảng bê tông phẳng to ngang thân người đổ sập. Nó bong ra và rơi thẳng xuống, vỡ vụn khi chạm sàn. Bụi bặm mù mịt – như từ trong chính bức tường phả ra; lớp bê tông phun bột phì phì tựa hồ đang thở hắt ra một hơi lớn.
Jimmy lùi thêm vài bước nữa, và lũ trẻ nối đuôi gã, nỗi lo lắng thế chỗ niềm phấn khích. Giờ tiếng động đã không còn nghe giống một cỗ máy đang lại gần nữa – mà cứ như hàng trăm cỗ máy đang đổ xô đến vậy. Chúng ở khắp mọi nơi. Chúng ở cả trong ngực họ.
Tiếng huyên náo đạt đỉnh điểm, bê tông tiếp tục rơi thêm, kim loại gào rú như thể bị nghiến, hàng tràng tiếng loảng xoảng vang lên và tia lửa bắn tung tóe, thế rồi cỗ máy đào khổng lồ đục xuyên qua; một vệt nứt xuất hiện, sau đó toác ra, nở rộng theo hình vòng cung, như một bóng đen tỏa ra trên tường.
Trông vào kích cỡ của khe nứt kia, bọn họ mới thực sự hiểu quy mô tiếng ồn. Răng cắt chọc qua trần, bổ xuống sàn, rồi lại đi ngược lên ở phía bên kia. Những thanh sắt bị cứa đứt chìa ra. Mùi kim loại và vôi cháy nồng nặc. Cỗ máy đào đang lao qua phần tường của tầng một trăm bốn hai, nhai vụn một lượng bê tông lớn cả ở trên trần lẫn dưới sàn. Nó đang khoan một cái lỗ to vượt chiều cao một tầng tháp.
Cặp song sinh hú hét om sòm. Elise siết xương sườn của Jimmy chặt đến nỗi gã phải trầy trật lắm mới thở nổi. Đứa bé cựa quậy trong vòng tay Hannah, nhưng tiếng khóc của nó gần như chìm nghỉm dưới những âm thanh hỗn loạn. Răng cắt xoay thêm một vòng từ trần xuống sàn, rồi xuyên sâu vào hơn, lộ ra rằng mình kỳ thực giống với một tổ hợp bánh xe, cấu thành từ hàng chục đĩa quay nằm trong một đĩa lớn. Từ trên trần, một tảng đá rơi xuống và lăn lông lốc về phía máy phát điện lớn. Jimmy ngỡ tưởng tháp giống sẽ đổ ụp xuống đầu họ.
Rung động làm một bóng đèn trên đầu vỡ tan, khiến cho lẫn giữa làn mưa nước lụt là những mảnh thủy tinh lấp lánh. “Lui ngay!” Jimmy gào to. Họ đang ở tít đầu bên kia căn phòng máy phát điện rộng thênh thang, cách rất xa cỗ máy đào, nhưng bất kể đứng đâu, họ cũng cảm thấy mình vẫn ở quá gần. Nền đất rung lắc, khiến ai cũng khó lòng đứng vững. Jimmy bỗng dưng thấy hoảng sợ. Cái thứ này sẽ không ngừng dấn tới, nó sẽ xuyên thẳng qua tháp giống rồi cứ thế phóng tiếp; nó đã bị mất kiểm soát...
Chiếc đĩa nhai nghiến lọt hẳn vào trong phòng, những bánh xe sắc lẻm quay tít và gào rú giữa không trung, đất đá bị hất văng từ bên này sang bên kia. Cảnh cuồng bạo lắng bớt xuống. Tiếng rít của các khớp kim loại khô khốc nghe đỡ inh ỏi hơn. Hannah thủ thỉ dỗ con, tay đung đưa qua lại, mắt mở lớn không rời kẻ mới xâm nhập nhà của họ.
Từ đâu đó chợt vẳng đến tiếng la lối, lọt qua mớ đá đang rơi rụng. Đĩa quay chậm dần rồi dừng hẳn lại, trong khi một số bánh xe nhỏ hơn vẫn quay thêm một lúc nữa. Cạnh của chúng lộ ra, trông sáng bóng và mới toanh do đã bị mài nhẵn trong hành trình vượt xuyên lòng đất cực nhọc. Một đoạn cốt thép dài quấn quanh một bánh xe, trông chẳng khác nào dây giày thắt nút.
Không gian im ắng trở lại. Đứa trẻ lại nín thinh. Âm thanh duy nhất còn vang vọng là tiếng cành cạch và ro ro xa xăm – có lẽ phát ra từ cái bụng cồn cào của cỗ máy đào.
“Xin chào?”
Một tiếng hô vang lên từ phía sau máy đào.
“Ừ, chúng ta đào qua được rồi,” giọng khác đáp. Giọng một người phụ nữ.
Jimmy bế thốc Elise lên, và con bé ôm lấy cổ gã, trong khi mắt cá nó thì ghì chặt quanh eo gã. Gã chạy về phía bức tường thép đầy đinh ốc trước mặt.
“Này!” Rickson gọi, vội vã bám theo gã.
Hai đứa song sinh cũng co cẳng chạy theo.
Jimmy thấy nghẹt thở. Lần này không phải do Elise – mà do gã có khách . Những con người gã chẳng cần phải sợ. Một người gã có thể chạy đến chào đón thay vì chạy đi tìm chỗ trốn.
Tất cả đều cảm nhận được điều đó. Bọn họ cười toe toét, cắm đầu phóng về phía mõm của cỗ máy đào.
Trong khoảng trống giữa cái khe trên tường và chiếc đĩa im lìm, một cánh tay nhô ra, rồi đến một bờ vai; một người phụ nữ đang trèo lên từ tuyến đường hầm dưới mặt sàn.
Cô kéo người lên, chống đầu gối xuống đất, thế rồi đứng thẳng dậy và hất tóc khỏi mặt.
Jimmy khựng lại. Cả nhóm dừng chân cách đó chục bước. Một người phụ nữ. Một người lạ. Cô đứng trong tháp giống của họ, mỉm cười, người phủ đầy bụi bẩn và cáu ghét.
“Độc Một Mình hả?” cô hỏi.
Răng cô sáng bóng. Dù phủ kín bụi, cô trông vẫn xinh đẹp. Cô tiến về phía nhóm bọn họ và tháo bỏ một đôi găng dày, trong khi một người khác bò ra từ phía sau bộ răng của cỗ máy. Một bàn tay chìa ra. Đứa bé òa khóc. Jimmy bắt tay người phụ nữ, bị nụ cười của cô hớp hồn.
“Tôi là Courtnee,” người phụ nữ nói. Cô liếc mắt về phía bọn trẻ, nụ cười càng thêm niềm nở. “Cháu hẳn là Elise nhỉ?” Cô bóp vai con bé, khiến vòng tay đeo quanh cổ Jimmy siết chặt hơn.
Một người đàn ông da dẻ nhợt nhạt như tờ giấy mới, tóc tai cũng bạc trắng, bước ra từ sau chiếc máy đào, sau đấy quay lại quan sát bức tường đầy răng cưa.
“Juliette đâu?” Jimmy hỏi, xốc Elise lên cao hơn trên hông. Courtnee cau mày. “Cô ấy không nói với ông sao? Cô ấy ra ngoài rồi.”