PHẦN 2 BÊN NGOÀI Chương 19 Tháp giống 18
JULIETTE ĐỨNG TẠI CHỐT GIÓ trong khi khí argon đang được bơm vào khắp xung quanh cô. Bộ đồ lau chùi nhăn nhúm cạ trên da. Cô không cảm thấy sợ hãi như hồi bị tống ra ngoài lần trước, nhưng cũng không ấp ủ trong lòng thứ hy vọng hão huyền đã khiến bao người phải chịu kiếp lưu vong. Đâu đó giữa những mộng mơ vô ích và hãi hùng vô vọng là khao khát được hiểu về thế giới. Và, nếu có thể, biến nó thành một chốn tốt đẹp hơn.
Áp suất trong chốt gió tăng lên và những nếp gấp của bộ đồ ép xuống mọi vết sẹo gồ lên trên cơ thể cô; các nếp nhăn hằn lên nơi các nếp nhăn cũ đã cháy. Cảm giác râm ran như đang có hàng triệu mũi kim nhẹ nhàng châm vào cô, như bao chỗ da thịt nhạy cảm được chạm vào cùng một lúc, tựa hồ chốt gió này vẫn nhớ, như thể nó biết cô. Lời xin lỗi của một người tình.
Treo sẵn trên tường là những tấm nhựa trong suốt. Chúng bắt đầu nhíu lại, ép chặt quanh các đường ống, quanh băng ghế nơi người ta mặc đồ cho cô. Không còn lâu nữa. Xúc cảm duy nhất trong cô giờ đây có chăng cũng là niềm phấn khích. Nhẹ nhõm. Một dự án dài sắp kết thúc.
Cô lấy một lọ đựng mẫu vật ra khỏi túi ngực và mở nắp, thu thập một ít argon trơ để tham khảo. Lúc vặn nắp lại, cô nghe thấy một tiếng thịch nặng nề và quen thuộc, phát ra từ trong hốc cánh cửa ngoài khổng lồ. Tháp giống mở ra và một làn sương mù xuất hiện khi khí nén tràn qua, ngăn không khí bên ngoài lọt vào trong.
Làn sương mù dềnh lên và cuộn xoáy xung quanh cô. Nó đẩy lưng cô, thúc giục cô tiến tới. Juliette nhấc một chân lên, bước qua cánh cửa ngoài dày cộp của tháp giống 18, và một lần nữa ra bên ngoài.
Con dốc vẫn hệt như cô nhớ: một mặt phẳng bê tông cao vượt quá tầng trên cùng ngôi nhà chôn ngầm của cô, dẫn lên mặt đất. Đất cát kẹt lại đắp thành những mô đất cứng quèo, và trên tường bê bết vết bùn. Cặp của nặng trịch khép vào nhau sau lưng cô, và một làn sương tản mát bay lên, hướng về phía mây trời. Juliette bắt đầu hành trình leo lên ngọn đồi thoai thoải.
“Em ổn chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Lukas vang khắp mũ bảo hộ. Juliette mỉm cười. Có anh ở bên mới an lòng làm sao. Cô chụm ngón cái vào với ngón trỏ, thao tác bật micro trong mũ lên.
“Chưa ai từng chết trên dốc cả đâu, Lukas. Em ổn mà.”
Anh thì thầm xin lỗi, và nụ cười của Juliette càng nở rộng hơn. Ra ngoài với một hậu phương vững chãi như vậy quả rất khác. Khác hẳn so với cảnh bị đày đi trong khi những người còn lại đều xấu hổ quay lưng, không ai dám nhìn.
Cô lên đến đỉnh dốc và bất chợt bị choáng ngợp bởi một cảm giác đúng đắn . Cô đồ rằng điều mình đang cảm thấy đây, khi không bị ảnh hưởng bởi nỗi sợ hay những chiêu trò kỹ thuật số của một tấm kính điện tử, chính là cảm giác mà con người nên có: một cơn choáng váng đến mụ mị khi thấy những bức tường biến mất, đất hoang trải rộng khắp tứ phương tám hướng, khi thấy bầu trời bao la cao vợi và những đám mây vần vũ. Da thịt cô râm ran vì niềm phấn khích được khám phá. Cô từng ở ngoài này hai lần rồi, nhưng lần này hoàn toàn mới mẻ. Chuyến đi này có mục đích cụ thể.
“Lấy mẫu đầu tiên đây,” cô nói, nhéo đầu găng.
Cô lấy ra một lọ nhỏ khác từ bộ đồ. Cũng giống như trong một ca lau chùi, mọi thứ đều được đánh số, nhưng các bước thì đã thay đổi. Bọn họ đã đầu tư rất nhiều tuần lễ để lập kế hoạch và chế tạo mọi thứ, tất bật làm việc tại khu trên đỉnh trong khi bạn bè của cô đào hầm xuyên lòng đất. Cô mở nắp lọ, giơ nó lên cao, đếm đến mười, rồi vặn nắp lại. Phần trên của lọ trong suốt. Một cặp vòng đệm kêu lạch cạch bên trong, và dán dưới đáy là hai dải băng nhiệt. Juliette bôi keo sáp xung quanh mép nắp, bít cho kín khí. Mẫu vật đánh số được đút vào một túi có nắp che trên đùi cô, nhập bọn với mẫu lấy trong chốt gió.
Giọng Lukas xè xè vang lên trên bộ đàm: “Chốt gió cháy hết rồi. Nelson đang để nó nguội bớt rồi mới bước vào.”
Juliette quay lại, mặt đối mặt với tháp cảm biến. Cô kiềm chế ham muốn giơ tay lên, xác nhận với hàng chục con người cả nam lẫn nữ đang theo dõi trên màn hình gắn tường tại khu nhà ăn. Cô nhìn xuống ngực và cố gắng thanh lọc tâm trí, cố nhớ xem tiếp theo mình phải làm gì.
Mẫu đất. Cô lặc lè đi xa khỏi con dốc và tòa tháp, tiến về phía một bãi đất có lẽ đã nhiều thế kỷ nay chưa từng lưu dấu chân người. Cô quỳ xuống – bộ đồ lót cấn vào phần thịt sau gối – và xúc đất lên bằng một đĩa chứa nông. Đất ở đây nện chặt cứng vào nhau, rất khó đào lên, vậy nên cô phết thêm lớp đất trên bề mặt vào cho đầy đĩa.
“Đã lấy xong mẫu vật bề mặt,” cô nói, tay véo găng. Cô cẩn thận vặn nắp lại và trét lên một vòng sáp trước khi nhét nó vào túi bên đùi kia.
“Tốt lắm,” Lukas nói. Chắc anh có nhã ý khích lệ cô, nhưng cô chỉ nghe ra nỗi lo lắng tột độ của anh.
“Tiếp theo lấy mẫu đất sâu đi.”
Cô cầm lấy món dụng cụ bằng cả hai tay. Cô đã chế thanh chữ T lớn này ở khu trên đỉnh trong khi đeo đôi găng cồng kềnh của bộ đồ để đảm bảo tay sẽ nắm vừa. Ấn đầu xoắn xuống đất, cô vặn tay cầm hết vòng này đến vòng khác, dồn trọng lượng cơ thể lên tay để ấn lưỡi dao chọc xuyên qua lớp đất chắc.
Mồ hôi rịn ra trên trán cô. Một giọt rơi xuống kính che, rung rinh loang thành một vũng nước nhỏ theo nhịp tay đang gồng lên để vặn của cô. Một làn gió mạnh và ăn da thổi bạt vào bộ đồ, thúc cô lệch sang bên. Khi món dụng cụ đâm đủ sâu để vạch băng dính trên tay cầm chạm đất, cô đứng lên và dùng chân kéo thanh chữ T ra.
Mũi khoan bật tung, và lớp đất sâu tràn như tuyết lở vào cái hố khô. Cô tra khoan vào vỏ và gài chắc nó lại. Có thể thấy rõ sự chăm chút chỉn chu trong những món đồ xịn nhất của bộ phận Vật Tư. Cô cất món dụng cụ vào túi, đeo lên lưng và hít một hơi thật sâu.
“Ổn chứ?” Lukas hỏi.
Cô vẫy tay với tòa tháp. “Em ổn mà. Còn hai mẫu nữa. Chốt gió thế nào rồi?”
“Để anh kiểm tra.”
Trong lúc Lukas kiểm tra xem công cuộc chuẩn bị cho việc đón cô trở về đã tiến triển đến đâu, Juliette chậm rãi bước về phía ngọn đồi gần nhất. Những dấu chân cũ của cô đã bị một cơn mưa rào xóa đi, nhưng cô vẫn nhớ như in con đường. Nếp gấp trên ngọn đồi giống như một cầu thang đầy mời gọi, một đoạn dốc nơi có hai hình hài vẫn còn rúc vào với nhau.
Cô dừng lại dưới chân đồi và rút ra một lọ chứa khác, bên trong cũng có vòng đệm và băng nhiệt. Nắp lọ bật mở nhẹ tênh. Cô giơ nó lên trước gió, để cho bất cứ thứ gì thổi vào bị kẹt lại trong đấy. Đây có khi là những thử nghiệm đầu tiên được thực hiện với không khí bên ngoài lắm chứ. Cái đống báo cáo từ những đợt lau chùi trong quá khứ chẳng qua chỉ là những con số giả, không phục vụ mục đích gì ngoài duy trì và biện minh cho nỗi sợ hãi. Đó là một màn kịch, trưng ra nào tiến bộ, nào các nỗ lực nhằm chấn chỉnh thế giới, trong khi họ kỳ thực chỉ muốn thuyết phục thiên hạ tin vào sự tệ hại của nó.
Điều duy nhất Juliette thấy ấn tượng hơn cả tầm vóc của âm mưu kia, chính là tốc độ sụp đổ của các cơ chế hình thành nên nó bên trong bộ phận IT, cũng như việc đội ngũ nhân sự tại đấy đã nhẹ nhõm ra sao khi nó bị đánh sập. Những con người ở tầng ba mươi tư gọi cô nhớ đến lũ trẻ ở tháp giống 17: sợ sệt, hốt hoảng và khao khát có một người lớn nào đấy cho mình bám víu vào và tin tưởng. Ở mọi chốn khác trong tháp giống, chiến dịch ra ngoài kiểm tra không khí của cô đều bị đón nhận với tâm thế nghi kỵ và hãi hùng, nhưng riêng tại bộ phận IT, nơi ai nấy đều đã giả vờ làm chính công việc ấy từ đời này qua đời khác, cơ hội tiến hành nghiên cứu thực sự lại được nhiều người hăm hở vồ lấy.
Ôi chết!
Juliette đóng nắp lọ lại. Cô đã để hồn mình vơ vẩn tận đẩu tận đâu; cô đã quên đếm đến mười, và có lẽ đã để lố gấp hai lần khung thời gian đó.
“Jules ơi?”
Cô chụm hai ngón tay lại. “Sao đó?” Cô buông micro, đóng chặt nắp đậy, đảm bảo chắc chắn bên trên có ghi số “2”, và dán kín mép lọ. Cô cất nó vào cùng với những lọ khác, nguyền rủa sự lơ đãng của mình.
“Quá trình thiêu trong chốt gió đã hoàn tất. Nelson đã đi vào để chuẩn bị mọi thứ cho em, nhưng họ bảo rằng phải một lúc nữa argon mới nạp xong. Em có chắc là mình ổn không?”
Cô bỏ chút thời gian đánh giá lại tình trạng bản thân để đưa ra một câu trả lời trung thực. Hít sâu vài hơi. Lắc các khớp.
Ngước nhìn những đám mây đen để đảm bảo thị lực và khả năng giữ thăng bằng của cô vẫn bình thường.
“Ừ. Em thấy ổn.”
“Được rồi. Khi em quay về, họ sẽ lại cho phun lửa tiếp. Có vẻ ta thực sự cần thiêu chốt gió đấy. Trước lúc em rời đi, ta đã thu được một vài thông số kỳ lạ trong chốt gió. Để phòng hờ, Nelson hiện đang cho tẩy rửa toàn bộ khoang trong. Bọn anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho em nhanh hết mức có thể.”
Juliette chẳng thể ưa nổi những điều mình vừa nghe. Đúng là việc cô đi qua chốt gió của tháp giống 17 kinh dị thật đấy, nhưng nó không để lại hậu quả lâu dài. Đổ xúp lên người thôi cũng đủ giúp cô sống sót. Giả thuyết nền tảng của họ là điều kiện môi trường bên ngoài không tệ như họ vẫn tưởng, và hành động đốt chốt gió chủ yếu nhằm ngăn người ta ở lì bên trong chứ không phải vì không khí thực sự cần được thanh tẩy. Thách thức đặt ra cho nhiệm vụ này của cô là quay vào bên trong mà không phải chịu bỏng hay vào viện nằm thêm lần nào nữa. Nhưng cô cũng không thể gây nguy hiểm cho tháp giống được.
Cô bấm ngón lại với nhau, bỗng dưng nghĩ về tất cả những gì mình đang đem ra đặt cược. “Người ta vẫn còn tụ tập trên đấy theo dõi à?” cô hỏi Lukas.
“Ừ. Mọi người đang phấn khích lắm. Không ai tin nổi chuyện này lại đang diễn ra.”
“Em muốn anh giải tán bọn họ đi,” cô nói.
Cô buông ngón cái ra. Không có phản hồi.
“Lukas? Anh nghe thấy em không? Em muốn anh đưa mọi người xuống ít nhất bốn tầng. Đuổi hết những ai không phận sự, được chứ?”
Cô đợi.
“Ừ,” Lukas nói. Xung quanh có rất nhiều tiếng nhốn nháo. “Bọn anh đang làm đây. Đang cố giữ mọi người bình tĩnh.”
“Bảo họ rằng làm thế này chỉ để đề phòng thôi. Vì các thông số thu được trong chốt gió.”
“Đang làm đây.”
Nghe giọng anh có vẻ hụt hơi. Juliette hy vọng mình không vô cớ gây hoảng loạn.
“Em sẽ lấy nốt mẫu cuối,” cô nói, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Họ đã chuẩn bị từ trước để ứng phó với tình huống xấu nhất. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Cô thầm cảm tạ những cảm biến thô sơ họ đã lắp đặt trong chốt gió. Cô hy vọng lần ra ngoài tiếp theo, mình sẽ lắp được một bộ cảm biến cố định trên tháp. Nhưng cô không thể cứ lo đến những chuyện quá xa vời được. Cô lại gần một người lau chùi dưới chân đồi.
Cái xác họ chọn là của Jack Brent. Ông ta đã bị cho ra lau chùi chín năm trước, sau khi hóa điên vì vợ bị sẩy thai lần hai. Juliette chẳng biết mấy về ông ta. Đó là tiêu chí chính của cô khi lựa đối tượng lấy mẫu vật cuối cùng.
Cô lại chỗ thi thể. Bộ đồ cũ đã ngả màu xám xịt như đất từ lâu. Lớp phủ kim loại nay đã bong ra như sơn cũ. Giày đã bị ăn mòn, chỉ còn một lớp mỏng manh; tấm kính che sứt mẻ. Jack nằm khoanh tay trước ngực, hai chân duỗi thẳng và song song, như thể ông ta chỉ ngả lưng chợp mắt, thế rồi không bao giờ dậy nữa. Như thể ông ta đã nằm xuống để ngắm nhìn bầu trời xanh tươi trong lớp kính.
Juliette lôi lọ cuối cùng, trên đánh số “3” ra, và quỳ xuống bên cạnh người lau chùi đã chết. Cô sởn tóc gáy khi nghĩ đến chuyện nếu không nhờ sự liều mình của Scottie, Walker, cũng như những thành viên bộ phận Vật Tư, số phận của cô cũng đã như thế này. Cô nhấc con dao sắc ra khỏi lọ và cắt một miếng vuông bộ đồ bảo hộ. Cô đặt tạm lưỡi dao lên ngực người lau chùi, nhặt mẫu vật và bỏ vào lọ chứa. Cô nín thở, vơ lấy con dao, cẩn thận để không làm rách bộ đồ của bản thân, rồi đâm vào phần đồ mặc bên trong đã mục nát và lộ ra của người kia, rạch ngang bụng ông ta.
Mẫu cuối cùng này cô phải dùng lưỡi dao bẩy ra. Cô không biết được bên trong có lẫn hay mắc mẩu thịt nào hay không. May mắn thay, mọi thứ bên dưới bộ đồ cũ nát đều đen ngòm. Nhưng trong đó xem chừng không có gì ngoài đất cát, bị gió lùa vào giữa những rẻ xương khô.
Cô đút mẫu vật vào lọ chứa và bỏ lưỡi dao lại cạnh người lau chùi; cô chẳng còn cần đến nó nữa, và cũng chẳng muốn mạo hiểm tiếp tục cầm nắm nó lâu hơn với đôi găng cồng kềnh này. Cô đứng dậy và quay về phía tòa tháp.
“Em ổn chứ?”
Giọng Lukas nghe khang khác. Nghèn nghẹt. Juliette thở ra, cảm thấy hơi chóng mặt vì nín thở quá lâu. “Em ổn.”
“Bọn anh sắp sẵn sàng đón em rồi. Bắt đầu quay lại được rồi đấy.”
Cô gật đầu, mặc dù anh chắc sẽ không thể nhìn thấy cô ở khoảng cách đó, ngay cả khi hình ảnh về thế giới bên ngoài đã được chiếc màn hình gắn tường cao ngất phóng đại lên.
“Này, em biết ta quên gì không?”
Cô đông cứng người và nhìn chằm chằm tòa tháp.
“Gì thế?” cô hỏi. “Quên cái gì?” Mồ hôi chảy xuống má cô, làm da cô nhột nhạt. Cô có thể cảm nhận được những vết sẹo chồng chéo sau gáy, chỗ từng bị bộ đồ lần trước chảy ra dính vào da.
“Ta quên cho em cầm theo một, hai miếng len,” Lukas nói. “Đất cát đã tích tụ đến mức nhìn thấy được trên này rồi. Và em biết đấy, sẵn em ở ngoài đó...”
Juliette trừng mắt nhìn tòa tháp.
“Anh chỉ ý kiến thôi mà,” Lukas nói. “Sẵn tiện em có thể... lau chùi nó chút xíu...”