← Quay lại trang sách

Chương 20

JULIETTE ĐỢI DƯỚI CHÂN DỐC. Cô nhớ lần cuối cùng mình làm chuyện này, cũng đứng ở chính chỗ này với lớp băng dính nhiệt do Độc Một Mình chế ra, tự hỏi liệu dưỡng khí của mình có cạn trước khi cửa mở ra hay không tự hỏi liệu mình có thể sống sót qua những gì đang chờ đợi bên trong hay không... Cô nhớ mình từng tưởng người ở trong đó là Lukas, thế rồi sau đấy lại đi đánh vật với Bernard.

Cô cố rũ bỏ những ký ức đó. Cô liếc xuống các túi, đảm bảo rằng mọi nắp che đều được niêm phong chặt chẽ. Tâm trí cô lướt qua từng công đoạn trong quy trình tẩy nhiễm sắp diễn ra. Cô tin tưởng mọi sự đều sẽ đâu vào đó.

“Bắt đầu này,” Lukas đánh điện báo. Một lần nữa, giọng anh nghe trống rỗng và xa xăm.

Đúng lúc đó, các bánh răng trong cửa chốt gió kêu ken két, và một luồng khí argon nén tràn qua khe hở. Juliette lao vào màn sương, cảm thấy nhẹ nhõm khôn tả lúc tiến vào nhà.

“Em vào rồi. Em vào rồi,” cô nói.

Cửa đóng sầm lại sau lưng cô. Juliette liếc nhìn cửa trong của chốt gió, thấy một chiếc mũ bảo hộ ở phía bên kia ô cửa sổ kính; có người đang ngó vào, quan sát. Cô lại chỗ băng ghế chờ, mở chiếc hộp kín khí đã được Nelson lắp đặt trong lúc mình đi vắng. Cần phải thật khẩn trương. Các buồng khí và ngọn lửa đều được kích hoạt tự động.

Cô giật những chiếc túi đã niêm kín ra khỏi đùi, đặt chúng vào bên trong. Cô tháo mũi khoan cùng với mẫu vật của nó ra và cho vào chung, sau đó đóng nắp hộp lại rồi gài khóa. Công sức tập dượt lâu nay đang phát huy tác dụng. Cô di chuyển rất thoải mái trong bộ đồ. Ban đêm, lúc nằm trên giường, cô đã nhẩm lại trong đầu từng bước một cho đến khi chúng ngấm thành thói quen.

Sau khi ì ạch lê bước sang phía bên kia chốt gió nhỏ, cô nắm chặt mép chiếc bồn kim loại khổng lồ do chính tay mình hàn nên. Nó vẫn còn ấm từ đợt thiêu ban nãy, nhưng chỗ nước Nelson đổ vào bên trong đã khiến nhiệt độ nguội đi phần nhiều. Cô hít sâu một hơi, dù đó là một việc vô nghĩa, rồi trèo qua mép bồn.

Nước dâng lên quanh mũ bảo hộ của cô, và lần đầu tiên, Juliette cảm thấy nỗi khiếp sợ thực sự ập đến. Nhịp thở của cô trở nên gấp gáp. Ở bên ngoài kia không thể nào sánh nổi với chuyện một lần nữa bị chìm dưới nước. Nước lụt tràn vào miệng; cô có thể cảm thấy mình đang hớp những ngụm khí nhỏ, có thể nếm được vị thép và gỉ sét từ các bậc thang; cô quên luôn mình phải làm gì.

Liếc thấy một tay cầm ở đáy bồn, cô nắm lấy nó và kéo người chìm xuống. Cô rà từng chân một tìm những thanh ngang được hàn vào đầu kia của bồn tắm và luồn chân vào đó, giữ cho thân mình nằm sát đáy, đồng thời mong rằng phần lưng đã ngập hẳn dưới nước. Tay cô đau nhức vì phải gồng lên kháng cự lực nổi của bộ đồ. Và dù vừa bị bịt kín trong mũ bảo hộ vừa bị chìm dưới nước, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng phần chất lỏng bị mình choán chỗ tràn qua mép bồn văng xuống sàn chốt gió. Cô có thể nghe thấy ngọn lửa bùng lên, gầm rú và liếm láp cái bồn.

“Ba, bốn, năm...” Lukas đếm, và một ký ức đau buồn vụt hiện ra trước mắt cô: ánh đèn khẩn cấp xanh lờ mờ, cơn hoảng loạn dâng tràn trong lồng ngực...

“Sáu, bảy, tám...”

Cô gần như nếm được vị dầu nhớt và nhiên liệu trong cú hớp hơi cuối cùng khi toàn mạng trồi lên khỏi những tầng sâu ngập nước khi ấy.

“Chín, mười. Đã đốt xong,” anh nói.

Cô buông tay cầm và rút chân ra, bập bềnh trồi lên mặt nước sôi sùng sục, hơi nóng của làn nước truyền qua bộ đồ. Cô chật vật hạ gối và chân xuống dưới thân. Nước bắn tung tóe và hơi nóng bốc nghi ngút khắp nơi. Cô sợ rằng càng mất nhiều thời gian cho bước này, không khí sẽ càng có thể bám vào người mình nhiều hơn, gây ô nhiễm chốt gió thứ hai.

Cô vội vã chạy lại chỗ cửa, giày trơn trượt đầy nguy hiểm, trong khi vòng khóa đã bắt đầu quay.

Nhanh lên, nhanh lên, cô thầm giục.

Nó mở ra he hé. Cô cố nhào qua, nhưng bị trượt chân, ngã vào rầm cửa một cú đau điếng. Giữa lúc cô đang lồm cồm bò tới trước, vài bàn tay đeo găng túm lấy cô; hai kỹ thuật viên mặc đồ kín mít kéo cô qua, sau đó đóng sầm cửa lại.

Nelson và Sophia – hai cựu kỹ thuật viên làm đồ bảo hộ – đã chuẩn bị sẵn bàn chải. Họ nhúng chúng vào một thùng chứa chất trung hòa màu xanh lam và bắt đầu kì cọ Juliette, rồi quay sang kì cọ lẫn nhau cũng như bản thân.

Juliette quay lưng lại và đảm bảo rằng bọn họ kỳ cả phần đó nữa. Cô tới bên thùng và lỗi chiếc bàn chải thứ ba ra, quay lại và định kì cọ bộ đồ của Sophia. Thế rồi cô trông thấy người bên trong bộ đồ không phải Sophia.

Cô bấm micro trên găng. “Anh làm cái quái gì thế, Luke?”

Lukas nhún vai, mặt nhăn lại đầy vẻ tội lỗi. Cô đoán anh không đành lòng để người khác mạo hiểm tính mạng. Hoặc có khi anh chỉ muốn túc trực bên cửa khoang chốt gió đề phòng trường hợp xảy ra sự cố. Juliette không thể trách anh được; phải cô thì cô cũng sẽ làm vậy thôi.

Họ cọ rửa chốt gió thứ hai trong khi Peter Billings cùng một vài người khác đứng quan sát trong văn phòng cảnh sát trưởng. Bong bóng tạo ra từ dung dịch tẩy rửa bay lên không, rồi rung rinh trôi về phía ống thông khí; ở đó, không khí bên trong chốt gió mới sẽ được bơm sang chốt thứ nhất. Nelson cọ rửa phần mái trần đã được bọn họ xây thấp một cách có chủ đích. Ít không khí hơn. Thể tích bé hơn. Dễ với hơn. Juliette rà soát mặt Nelson, kiểm tra xem có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy quãng thời gian ở chốt gió thứ hai đã gây ảnh hưởng tiêu cực đến anh ta không, và kết luận rằng làn da đỏ bừng cùng lớp mồ hôi mướt mải của anh ta chẳng qua là do kì cọ hăng quá.

“Đã đạt trạng thái chân không tuyệt đối,” Peter nói qua bộ đàm trong văn phòng. Juliette ra hiệu cho những người khác bằng cách lia tay ngang cổ rồi nắm bàn tay lại. Cả hai gật đầu và tiếp tục cọ rửa. Trong lúc không khí mới được thổi từ nhà ăn vào, họ kì cọ nhau thêm lần nữa, và Juliette cuối cùng cũng có chút thời giờ để hả hê vì đã trở lại được. Vào lại bên trong. Họ đã làm được điều đó. Không bỏng, không bệnh viện, không ô nhiễm. Giờ đây, hy vọng rằng họ sẽ khám phá ra được gì đó.

Giọng của Peter lại vang lên trong mũ của cô: “Bọn tôi không muốn báo với cô lúc cô còn đang mặc đồ, nhưng khoảng nửa giờ trước, đội đào đã đục xuyên đến phía bên kia.”

Juliette cảm thấy cả hân hoan lẫn tội lỗi cùng trào dâng trong lòng. Đáng lẽ cô phải có mặt dưới đó mới đúng. Căn thời điểm chán thật. Nhưng lúc bấy giờ, cô đã cảm thấy thời cơ hành động của mình tại khu trên đỉnh đang thu hẹp dần. Cô đành chấp nhận vui thay cho Độc Một Mình và bọn trẻ, lấy làm nhẹ nhõm vì chuỗi ngày khó khăn của họ đã đi đến hồi kết.

Chốt gió thứ hai – với cánh cửa niêm bằng kính đã được cô chế ra từ một buồng tắm – bắt đầu mở ra. Đằng sau cô, một quầng sáng chói lòa bừng lên bên trong chốt gió cũ, và ô cửa sổ nhỏ ửng đỏ. Một đợt lửa thứ hai bùng lên, hừng hực cháy trong căn phòng nhỏ đó, nuốt chửng những bức tường dính bẩn, đốt cháy cả không khí, đun khô chỗ nước Juliette đã làm trào xuống sàn và biến cả cái bể thành một vạc nước sôi sùng sục.

Juliette vẫy tay bảo những người khác ra khỏi chốt gió mới trong khi cô dè dặt quan sát chốt cũ, hồi tưởng lại quá khứ. Nhớ về cái lần mình ở trong đó. Lukas quay lại và kéo cô theo, băng qua cửa và vào phòng giam cũ. Tại đấy, họ lột sạch mọi thứ, chỉ chừa lại bộ đồ lót, chuẩn bị tắm rửa thêm đợt nữa. Trong lúc trút bỏ từng lớp đồ sũng nước, Juliette chỉ nghĩ đến chiếc hộp chống lửa đã được niêm kín, đặt trên băng ghế chờ sẵn. Cô hy vọng nó sẽ bõ công mạo hiểm của mình, rằng đáp án cho hàng loạt câu hỏi ác độc đang được an toàn cất giấu bên trong.