Chương 21 Tháp giống 17
CỖ MÁY ĐÀO KHỔNG LỒ ĐỨNG IM LÌM. Bụi rơi xuống từ phần trần bị nó đục thủng và những chiếc răng thép ngoại cỡ cùng mớ đĩa quay sáng loáng sau chuyến hành trình cày xuyên đá rắn. Giữa các đĩa, cỗ máy bám đầy đất cát, mảnh vụn, những đoạn cốt sắt nham nhở và cả những tảng đá lớn. Bên ngoài cỗ máy đang thò vào trong tháp giống 17 là một vết nứt đen nối liền hai thế giới rất khác nhau.
Jimmy nhìn người lạ từ một trong những thế giới đó tràn sang thế giới của mình. Những người đàn ông vạm vỡ với bộ râu đen và nụ cười vàng ệch, tay đen kịt dầu mỡ bước qua vết nứt và nheo mắt nhìn những đường ống gỉ sét trên đầu, những vũng nước dưới sàn, những cơ quan nội tạng im lìm lặng lẽ của một tháp giống cách đây rất lâu từng râm ran mà nay bất động như chết.
Họ bắt tay Jimmy, gọi gã là Độc Một Mình, và nựng lũ trẻ đang sợ chết khiếp. Họ nói với gã rằng Jules gửi lời chào. Thế rồi họ chỉnh lại đèn trên mũ bảo hộ, để chúng hắt những chùm sáng vàng hình nón ra trước mặt và bì bõm xộc vào nhà của Jimmy.
Elise ôm ghì lấy chân Jimmy trong khi một nhóm thợ mỏ và thợ cơ khí khác lách người đi ngang. Hai con chó lon ton chạy theo họ, dừng lại để đánh hơi mấy vũng nước, rồi quay sang đánh hơi Elise đang run như cầy sấy, trước khi theo chân chủ. Sau khi chỉ đạo xong một nhóm người, Courtnee – bạn của Juliette – quay lại với Jimmy và bọn trẻ. Jimmy quan sát cô di chuyển. Tóc cô nhạt màu hơn Juliette, đường nét khuôn mặt sắc sảo hơn, cô không cao bằng, nhưng cũng mang cùng cái thần thái quyết liệt đó. Gã tự hỏi có khi nào tất cả những công dân thuộc thế giới bên kia đều giống nhau không: đàn ông con trai thì để râu và phủ đầy bồ hóng, đàn bà con gái thì ngang tàng và tháo vát.
Rickson gom cặp song sinh lại trong khi Hannah bồng đứa con đang khóc và cố dỗ nó ngủ. Courtnee đưa cho Jimmy một chiếc đèn pin.
“Tôi không có đủ đèn cho tất cả,” cô nói, “vậy nên mọi người sẽ cần bám sát nhau đấy.” Cô giơ tay lên quá đầu. “Đường hầm đủ cao, chỉ cần để ý các cột đỡ là được. Cố đi thật chậm ở giữa nhé, vì nền đất gồ ghề lắm.”
“Tại sao bọn cháu không thể ở lại đây và đợi bác sĩ đến thế?” Rickson hỏi.
Hannah quắc mắt nhìn nó, đồng thời đẩy hông xốc đứa bé lên.
“Nơi bọn cô đưa cháu tới sẽ an toàn hơn nhiều,” Courtnee nói, liếc quanh những bức tường bóng nhẫy và bị ăn mòn vì nước. Cách cô nhìn ngôi nhà của Jimmy khiến gã thấy tự ái. Họ đã sống khỏe được một thời gian rồi mà.
Rickson liếc nhìn Jimmy, như muốn nói nó không nghĩ ở bên kia sẽ an toàn hơn. Jimmy biết nó sợ điều gì. Jimmy đã nghe thấy cặp song sinh nói chuyện, và cặp song sinh đã nghe thấy mấy đứa lớn thì thầm. Hannah sẽ phải cấy thiết bị vào hồng giống như mẹ chúng từng phải làm. Rickson sẽ được phân cho một màu áo riêng cùng một công việc không dính dáng gì đến chăm lo cho gia đình mình. Cặp đôi trẻ cũng e ngại những người lớn này chẳng kém gì Jimmy cả.
Dẫu sợ sệt như vậy, chúng vẫn đội lên đầu mũ bảo hộ mượn từ nhóm người đang lũ lượt tràn vào thế giới của mình, bám lấy nhau và lách qua khe hở. Đằng sau bộ răng của máy đào là một đường hầm tối om, giống hệt Miền Hoang khi đèn đóm đã tắt hết. Nhưng ở đây mát, và giọng họ nghe vang khác với lúc ở Miền Hoang. Jimmy cố gắng bám theo Courtnee, còn bọn trẻ thì cố gắng bám theo gã, và lòng đất như nuốt chửng lấy họ.
Họ bước qua một cánh cửa kim loại và đi xuyên qua cỗ máy đào dài dằng dặc, bên trong hãy còn ấm nóng. Xuôi một hành lang hẹp, gặp người chen chúc lách qua để đi về hướng ngược lại, cuối cùng họ ra khỏi cỗ máy thông qua một cánh cửa khác, trở lại với đường hầm tối thui và mát mẻ. Có tiếng người hò nhau, cả đàn ông lẫn đàn bà; ánh sáng rọi qua rọi lại từ mũ bảo hộ trong khi họ vật lộn với những đống đổ nát cao đến tận trần hang, khuất tầm mắt. Đá xê dịch và đổ lộp cộp. Chúng được chất thành gò ở hai bên, chừa lại một con đường lồi lõm chính giữa. Thợ nối đuôi nhau đi ngang, người chua loét mùi bùn và mồ hôi. Có một tảng đá cao quá đầu Jimmy, buộc dòng người phải đi vòng qua nó.
Thẳng tiến về một hướng như thế này mới quái đản làm sao. Họ cứ đi mãi mà chẳng hề đụng tường hay phải quành lại gì hết. Thật phi tự nhiên. Khoảng trống hai bên còn đáng sợ hơn bóng tối thỉnh thoảng điểm xuyết mấy ngọn đèn. Nó còn đáng sợ hơn lớp màn bụi từ trần bay xuống hoặc đá thi thoảng lại lăn ra. Nó còn tệ hơn việc bị người lạ va phải trong cảnh tù mù, hay những thanh xà thép bỗng dưng nhô ra từ trong bóng tối, chắn ngang lối đi. Sự ghê rợn của nó bắt nguồn từ việc không có gì ngăn bước họ hết. Cứ đi và đi và đi miết về một hướng, không có điểm dừng nào cả.
Jimmy đã quen với cái kiểu lên lên xuống xuống của cái cầu thang xoắn ốc. Đó mới là bình thường. Thế này thì không. Tuy nhiên, gã vẫn loạng choạng đưa chân trên nền đá bị nghiến nhấp nhô, đi qua những người đàn ông và phụ nữ gọi nhau trong miền tối loang loáng ánh đèn, giữa các đống đất đùn lên ở vùng trung tâm chật hẹp. Họ băng ngang những người khiêng linh kiện máy móc và các đoạn thép lấy từ tháp giống của gã, và Jimmy muốn nói gì đó với họ. Elise sụt sịt bảo nó thấy sợ. Jimmy bế con bé lên và để nó bám vào cổ gã.
Đường hầm cứ trải dài mãi. Ngay cả khi một khung ánh sáng méo mó xuất hiện ở cuối hầm thì vẫn cần thêm vô số bước chân nữa, họ mới khiến cái họng sáng đó trở nên lớn hơn. Jimmy nghĩ đến cảnh Juliette phải vượt một chặng đường dài ngang thế này ở bên ngoài. Sống qua được một thử thách cam go đến vậy xem chừng thật bất khả thi. Gã phải tự nhắc bản thân rằng kể từ đó đến nay, mình đã nghe lại giọng cô hàng chục lần rồi, rằng cô đã thực sự làm được chuyện ấy, đã rời đi tìm người giúp đỡ và đã quay lại đón gã như đã hứa. Hai thế giới của họ đã được nối thông thành một.
Gã né thêm một cột thép dựng chình ình giữa hầm khác. Khi hướng đèn pin lên, gã có thể nhìn thấy những thanh xà trên cao được chống đỡ bởi mấy cây cột này. Những tảng đá lỏng lẻo khiến Jimmy có thêm lý do để lo sốt vó, và gã không còn ngần ngại bám theo Courtnee như ban nãy nữa. Gã dấn bước tới trước, hướng về phía luồng sáng đầy hứa hẹn, đầu óc chẳng còn nhung nhớ gì đến những thứ mình đang bỏ lại sau lưng hay ngẫm ngợi về nơi mình sắp đặt chân đến, chỉ chăm chăm tính chuyện ra khỏi chỗ bên dưới đống đất được nâng đỡ èo ọt.
Một tiếng rắc lớn vang lên ở tít đâu xa xăm phía sau họ, theo sau là tiếng đá lăn ầm ầm, rồi đến tiếng đội thợ la hét bảo tránh ra. Hannah lách lên trước gã. Gã đặt Elise xuống, và nó cùng cặp song sinh phóng vọt đi, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn pin của Courtnee. Người đổ đến nườm nượp như suối, trên mũ gắn đèn, đi thành hàng lướt qua để hướng về nhà của gã. Theo phản xạ, gã vỗ ngực, lần mò tìm chiếc chìa khóa cũ mình đã đeo vào trước khi rời phòng máy chủ. Tháp giống của gã đang không có người bảo vệ. Nhưng bằng cách nào đó, nỗi sợ mà gã có thể cảm nhận được trong lòng lũ trẻ lại như tiếp thêm sức lực cho gã. Gã không thấy khiếp hãi như chúng. Nhiệm vụ của gã là phải mạnh mẽ.
Ơn trời, rốt cuộc bọn họ cũng đã đến cuối đường hầm, và cặp song sinh chạy ùa ra ngoài trước tiên. Chúng khiến nhóm người ngoài đấy – những người đàn ông, đàn bà diện mạo thô thiển, mặc đồ liền thân xanh thẫm với tạp dề da có khe túi đút dụng cụ, đầu gối bê bết vết dầu mỡ – giật nẩy cả mình. Bao đôi mắt mở lớn trên những khuôn mặt trắng bệch vì bụi vôi và đen nhẻm vì bồ hóng. Jimmy dừng lại ở miệng đường hầm và để Rickson và Hannah ra ngoài trước. Khi trông thấy cái bọc được Hannah ôm trong tay, ai cũng ngừng tay làm việc. Một người phụ nữ bước tới và giơ tay ra, tuồng như muốn chạm vào đứa bé, nhưng Courtnee phẩy tay ra hiệu cho cô ta lui lại và bảo những người khác quay lại lo tiếp công việc của mình. Jimmy săm soi đám đông hòng tìm Juliette, dẫu đã được bảo rằng cô đang ở trên đỉnh. Elise lại đòi được bế, hai bàn tay xíu xiu giơ lên cao. Jimmy chỉnh lại ba lô và chiều ý con bé, thây kệ cơn đau ở hông. Chiếc túi quanh cổ Elise, trong đựng cuốn sách nặng trịch, va bốp vào xương sườn gã.
Gã nhập bọn với lũ trẻ, cùng chúng len lỏi diễu qua những người thợ đứng ngây đơ như phỗng, những công nhân bứt râu gãi đầu và nhìn gã như thể gã là cư dân một xứ sở hư cấu nào đó. Và trong thâm tâm, Jimmy cảm thấy đây là một sai lầm nghiêm trọng. Hai thế giới đã được hợp nhất, nhưng chúng không có gì giống nhau hết. Ở đây thừa thãi điện. Đèn đóm sáng đều, và có cơ man là người lớn. Nó có mùi khác. Máy móc chạy rộn ràng chứ không ngồi yên. Đột nhiên, hàng bao thập kỷ đằng đẵng phải lớn, phải trưởng thành trút khỏi Jimmy, và gã phát hoảng, vội vã chạy theo những người còn lại trong nhóm. Giờ đây, gã chỉ là một đứa trẻ con sợ sệt như bao đứa trẻ kia, chui ra từ miền tăm tối tĩnh lặng để bước vào chốn sáng sủa, đông đúc và náo nhiệt.