Chương 22 Tháp giống 18
HỌ ĐÃ DỌN SẴN MỘT PHÒNG NGỦ NHỎ có giường tầng cho bọn trẻ, với một phòng riêng ở cuối hành lang dành cho Jimmy. Elise không bằng lòng với kiểu sắp đặt đó, và hai tay nó cứ bám rịt lấy bàn tay gã. Courtnee bảo họ rằng cô đã kêu người mang đồ ăn xuống, và ăn uống xong thì họ có thể đi tắm. Một chồng những bộ đồ liền thân sạch được đặt trên một chiếc giường tầng, cùng với một bánh xà phòng, vài cuốn truyện thiếu nhi đã sòn. Nhưng trước tiên, cô giới thiệu với họ một người đàn ông cao lớn, vận trên mình bộ đồ đỏ nhạt. Jimmy nhớ mình chưa từng trông thấy bộ đồ nào sạch đến thế.
“Tôi là bác sĩ Nichols,” người đàn ông đó nói, bắt tay Jimmy. “Tôi tin là ông quen con gái tôi.”
Jimmy không hiểu. Và rồi gã sực nhớ họ của Juliette là Nichols. Gã giả vờ dũng cảm trong khi cái ông cao ráo, râu tóc nhẵn nhụi này ngó qua mắt và miệng mình. Tiếp theo, một miếng kim loại lạnh được ấn vào ngực Jimmy, và cái ông đó chăm chú lắng nghe qua ống. Tất cả sao cứ quen quen. Một việc từng xảy ra trong quá khứ xa lắc xa lơ của Jimmy.
Jimmy hít một hơi thật sâu khi được yêu cầu. Bọn trẻ e dè theo dõi, và gã nhận ra mình là tấm gương cho chúng, một tấm gương cho thấy điều này là bình thường, một tấm gương của lòng can đảm. Suýt thì gã phì cười – nhưng gã đang phải thở theo lệnh bác sĩ.
Elise tình nguyện làm người tiếp theo được khám. Bác sĩ Nichols quỳ xuống và kiểm tra kẽ răng sún của nó. Ông hỏi con bé có biết về tiên không, và khi Elise lắc đầu bảo rằng mình chưa từng nghe đến thứ nào như vậy, một đồng xu liền được chìa ra. Cặp song sinh lao lên và nài nỉ được làm người kế tiếp.
“Tiên có thật không ạ?” Miles hỏi. “Bọn cháu hay nghe thấy tiếng sột soạt tại nông trại nơi mình lớn lên lắm.”
Marcus ngó ngoáy trước mặt thằng anh. “Một ngày nọ, cháu đã nhìn thấy một nàng tiên thật đấy,” nó nói. “Và hồi bé, cháu đã rụng mất hai mươi chiếc răng.”
“Thật thế à?” bác sĩ Nichols hỏi. “Con cười cho ông được không? Xuất sắc. Bây giờ mở miệng ra đi. Con bảo hai mươi răng nhỉ.”
“Ờ hớ,” Marcus nói. Nó lau miệng. “Và chúng đều mọc lại hết á, ngoại trừ chiếc bị Miles đánh gãy.”
“Chỉ lỡ tay thôi mà,” Miles kêu ca. Thằng bé vén áo lên và đòi ông bác sĩ nghe hơi thở cho nó. Jimmy nhìn Rickson và Hannah túm tụm quanh đứa con sơ sinh của chúng và dõi theo mọi diễn tiến. Gã cũng để ý thấy bác sĩ Nichols liên tục liếc nhìn đứa bé trong vòng tay của Hannah, ngay cả lúc đang khám cho hai đứa nhóc kia.
Sau khi khám xong, cặp song sinh được tặng mỗi đứa một xu. “Tiền xu sẽ mang may mắn đến cho các cặp song sinh,” bác sĩ Nichols nói. “Các ông bố, bà mẹ đặt hai xu thế này xuống dưới gối với hy vọng sinh được những cậu ấm khỏe mạnh như hai con đấy.”
Cặp song sinh cười toe toét và săm soi mớ xu, xem khuôn mặt hay phần chữ có chỗ nào bị mờ để chứng tỏ chúng là xu thật hay không. “Rickson cũng từng là song sinh đấy,” Miles nói.
“Thế à?” bác sĩ Nichols quay sang mấy đứa lớn, hiện đang ngồi bên nhau ở giường dưới.
“Cháu không muốn bị cấy thiết bị vào người,” Hannah lạnh lùng nói. “Mẹ cháu từng được cấy, nhưng về sau người ta đã mổ bà để lấy nó ra. Cháu không muốn bị mổ.”
Rickson vòng tay ôm con bé. Nó nheo mắt nhìn vị bác sĩ cao lớn, và Jimmy thấy lo lắng.
“Con không cần cấy thiết bị đâu,” bác sĩ Nichols thì thầm, nhưng Jimmy trông thấy cách ông đánh mắt nhìn Courtnee. “Bác lắng nghe nhịp tim cho con của con có được không? Bác chỉ muốn đảm bảo rằng nó khỏe mạnh thôi...”
“Có lý do gì để nó không khỏe không?” Rickson ưỡn ngực hỏi.
Bác sĩ Nichols quan sát thằng bé một chốc. “Con đã gặp con gái bác rồi, đúng không nhỉ? Juliette ấy.”
Nó gật đầu. “Gặp tí thôi,” nó nói. “Sau đó cô ta rời đi luôn.”
“Chà, con bé điều bác xuống đây vì nó quan tâm đến sức khỏe của các con. Bác là bác sĩ. Bác chuyên khám cho trẻ em, những đứa hãy còn bé tí. Theo ý kiến của bác, cháu nhà con trông rất khỏe mạnh. Bác chỉ muốn kiểm tra cho chắc thôi.” Bác sĩ Nichols giơ chiếc đĩa kim loại ở đầu ống nghe lên và áp lòng bàn tay mình vào đấy. “Đó. Vậy là nó sẽ ấm lên, dễ chịu hơn. Nhóc của con sẽ còn chẳng biết bác đang lắng nghe nữa kia.”
Jimmy xoa ngực, chỗ mình đã được kiểm tra nhịp thở, và tự hỏi tại sao vị bác sĩ không làm ấm ống nghe cho gã.
“Để đổi lấy một xu hả?” Rickson hỏi.
Bác sĩ Nichols mỉm cười. “Thay bằng vài tem phiếu thì có được không?”
“Tem phiếu là gì thế?” Rickson hỏi, nhưng ở trên giường, Hannah đã dịch người để cho bác sĩ khám.
Trong lúc quá trình khám tiếp tục diễn ra, Courtnee đặt một tay lên vai Jimmy. Jimmy quay lại để xem cô cần gì.
“Juliette muốn tôi gọi cô ấy ngay khi mọi người đã sang bên đây. Chút nữa tôi sẽ quay lại xem tình hình mọi người...”
“Đợi đã,” Jimmy nói. “Tôi muốn đi cùng. Tôi muốn nói chuyện với cô ta.”
“Cháu cũng thế,” Elise nói, nép vào chân gã.
Courtnee cau mày. “Được rồi,” cô nói. “Nhưng nói nhanh thôi nhé, bởi vì mọi người đều cần ăn uống và tắm rửa thay đồ.”
“Tắm rửa thay đồ ạ?” Elise hỏi.
“Đúng thế, nếu cháu định đi lên để xem ngôi nhà mới của mình.”
“Nhà mới nào?” Jimmy hỏi.
Nhưng Courtnee đã quay người rời đi.
Jimmy hối hả ra khỏi cửa và bám theo Courtnee bước dọc hành lang. Elise chộp lấy chiếc túi đeo vai đựng cuốn sách nặng trịch của mình và lũn cũn chạy bên cạnh gã.
“Cô kia bảo nhà mới là sao vậy ạ?” Elise hỏi. “Bao giờ thì chúng ta sẽ trở về ngôi nhà thực sự của mình thế?”
Jimmy gãi râu và đấu tranh xem nên nói thật, nói dối thế nào. Ta có lẽ sẽ không bao giờ trở về nhà nữa, gã muốn nói vậy. Dù ta có đến sống ở đâu, nơi đó cũng sẽ không bao giờ có cảm giác như là nhà nữa.
“Tao nghĩ đây sẽ là ngôi nhà mới của chúng ta, gã nói với con bé, giữ cho giọng mình khỏi nghẹn ngào. Gã thò bàn tay nhăn nheo xuống, đặt lên bờ vai gầy guộc của con bé, cảm thấy nó thật mong manh, da thịt có thể bị vỡ ra chỉ bằng lời lẽ. “Ít nhất thì đây sẽ là nhà của chúng ta trong một thời gian. Cho đến khi họ sửa sang lại nhà cũ của ta.” Gã đưa mắt ra phía trước nhìn Courtnee, trong khi cô chẳng buồn ngoái lại.
Elise dừng lại giữa hành lang và ngó ra sau vai. Khi nó quay lại, đôi mắt ngấn lệ của nó lấp loáng ánh đèn lờ mờ từ bộ phận Cơ Khí. Jimmy vừa định bảo nó đừng khóc thì Courtnee đã quỳ xuống và gọi Elise lại gần. Elise không chịu nhúc nhích.
“Cháu có muốn đi với bọn cô để gọi cho Juliette và nói chuyện với cô ấy qua bộ đàm không?” Courtnee hỏi.
Elise nhấm ngón tay và gật đầu. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Con bé nắm chặt chiếc túi đựng cuốn sách của mình, và Jimmy nhớ đến những đứa trẻ con từ xưa rất xưa, những đứa trẻ cũng từng ôm lấy búp bê theo kiểu tương tự.
“Sau khi ta gọi xong và cháu đã tắm rửa sạch sẽ, cô sẽ lấy cho cháu một ít ngô ngọt từ kho thức ăn. Cháu có thích không?”
Elise nhún vai. Jimmy muốn nói rằng bọn trẻ chưa đứa nào từng được nếm ngô ngọt cả. Bản thân gã cũng chưa nghe đến cái món đó bao giờ. Nhưng lúc này, gã lại muốn ăn thử một ít.
“Cùng đi gọi Juliette nào,” Courtnee nói.
Elise sụt sịt và gật đầu. Con bé nắm tay Jimmy và ngước nhìn gã. “Ngô ngọt là gì thế ạ?” nó hỏi.
“Là một bất ngờ đó,” Jimmy nói. Với gã, đó là sự thật.
Courtnee dẫn họ đi dọc hành lang và vòng qua một khúc quanh. Chỉ trong chốc lát, những khúc ngoặt quanh co liền gọi cho Jimmy nhớ đến cái chốn tối tăm và ẩm ướt mình đã bỏ lại đằng sau. Dưới lớp sơn mới và những ngọn đèn kêu ro ro, sau những bó dây điện gọn gàng và cái mùi dầu mỡ vừa tra, là một mê cung giống hệt cái chốn gỉ sét đã được gã thám hiểm suốt hai tuần vừa qua. Gã gần như có thể nghe thấy tiếng những vũng nước dưới chân kêu lõm bõm, nghe thấy tiếng chiếc máy bơm mình trông nom gào rú hút lấy một cái bể chứa rỗng – nhưng tiếng động vừa vang lên dưới chân gã lại là một âm thanh có thực. Một tiếng rú lớn.
Elise hét toáng, và thoạt đầu, Jimmy cứ ngỡ mình đã giẫm trúng chân con bé. Nhưng dưới chân gã là một con chuột nâu kếch xù với một cái đuôi rùng rợn, đang kêu ư ử và xoay người vòng vòng.
Jimmy đứng tim. Elise thì cứ hét mãi không thôi, nhưng rồi gã nhận ra tiếng hét gã đang nghe thấy là từ chính mình phát ra. Tay Elise ôm cứng lấy chân gã, khiến gã không thể quay người bỏ chạy. Trong khi đó, Courtnee cúi gập người cười ngặt nghẽo. Jimmy suýt lăn đùng ra ngất khi Courtnee bế thốc con chuột khổng lồ lên khỏi mặt đất. Khi thứ đó liếm cằm cô, gã nhận ra đó không phải chuột, mà là một con chó. Một con cún. Hồi nhỏ, gã từng trông thấy chó trưởng thành tại khu giữa tháp giống của mình, nhưng chưa bao giờ thấy chó con cả. Khi thấy con vật không phải phường ác ôn gì, Elise nới lỏng tay ra.
“Là mèo!” Elise đã khóc.
“Không phải mèo đâu,” Jimmy nói. Gã biết mèo mà.
Lúc Courtnee vẫn đang cười chưa dứt cơn, một anh chàng trẻ măng chạy vù đến từ đằng sau góc quanh, thở hổn hển. Hẳn là cậu chàng đã bị tiếng hét thảng thốt của Jimmy triệu đến.
“Mày đây rồi,” cậu ta nói, đón lấy con vật từ tay Courtnee. Con cún cào vai anh thanh niên và ra sức cắn dái tai cậu ta. “Bố cái con dở này.” Cậu thợ cơ khí đẩy mặt con chó ra. Cậu ta túm gáy nó, mặc cho chân nó quẫy đạp trên không.
“Lại thêm nữa à?” Courtnee hỏi.
“Cùng cái lứa cũ thôi,” người thanh niên nói.
“Đáng lẽ Conner phải triệt lũ chúng nó từ mấy tuần trước rồi chứ.”
Cậu thanh niên nhún vai. “Conner còn đang bận đào cái đường hầm chết tiệt kia. Nhưng em sẽ nhắc nó vụ này.” Cậu ta gật đầu chào Courtnee và bỏ đi theo hướng ban nãy vừa đến, với con thú vẫn bị tóm gáy lủng lẳng.
“Làm ông lãnh một phen hú hồn,” Courtnee nói, mỉm cười với Jimmy.
“Tôi tưởng nó là chuột,” Jimmy nói, nhớ lại những bầy chuột từng chiếm đóng các nông trại tầng dưới.
“Hồi một số người từ bộ phận Vật Tư xuống tá túc dưới này, nơi đây trở nên đầy rẫy chó,” Courtnee nói. Cô dẫn bọn họ đi dọc hành lang, theo hướng thanh niên ban nãy đã đi. Lần này, Elise lon ton lao lên trước đoàn. “Kể từ đận đó, chúng cứ sinh con đẻ cái liên tục. Tôi từng phát hiện ra một lứa chó con trong phòng máy bơm, bên dưới bộ trao đổi nhiệt. Vài tuần trước, người ta đã phát hiện thêm một lứa khác trong tủ dụng cụ. Chẳng mấy nữa, bọn tôi sẽ thấy chúng nằm chình ình trên giường của mình cho xem, sư bố nhà chúng nó. Chúng chẳng làm được trò trống gì ngoài ăn và bày bừa khắp nơi.”
Jimmy nghĩ về thời trai trẻ trong phòng máy chủ của mình, về quãng đời ăn đậu sống trong hộp và bĩnh ra ngay trên vỉ sàn. Sao lại có thể căm ghét một sinh vật sống vì nó đang... sống được, đúng không?
Ở đằng trước, hành lang không còn dẫn tiếp đến đâu nữa. Elise đã quay sang ngó nghiêng mé trái, như thể nó đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Xưởng của Walker ở đằng này,” Courtnee nói.
Elise ngoái lại nhìn. Có tiếng ăng ẳng từ đâu đó vọng đến, và nó quay lại, tiếp tục đi.
“Elise,” Jimmy gọi.
Nó hé nhìn qua một cánh cửa đang mở, rồi chạy tọt vào trong. Courtnee với Jimmy vội vã đuổi theo.
Khi rẽ qua góc tường, họ thấy nó đang đứng bên một thùng đựng linh kiện, và anh chàng bọn họ gặp ngoài hành lang đang bỏ thứ gì đó vào trong. Elise nắm chặt mép thùng và nhoài người tới trước. Từ thùng nhựa vọng ra tiếng ăng ẳng và tiếng cào.
“Cẩn thận đấy cháu.” Courtnee hối hả tiến đến chỗ con bé. “Chúng nó cắn cho bây giờ.”
Elise quay sang Jimmy. Một con trong bầy đang ngó ngoáy trong vòng tay con bé, thụt thò chiếc lưỡi hồng. “Đặt nó vào lại đi,” Jimmy nói.
Courtnee với lấy con vật, nhưng người thanh niên quây chó đã tóm gáy nó. Cậu ta thả con cún trở vào với những con khác và đá cho nắp đóng sầm lại.
“Xin lỗi sếp nhé.” Cậu ta dùng chân đẩy cái thùng sang bên trong khi Elise hờn dỗi than vãn.
“Em đang nuôi bọn chúng đấy hả?” Courtnee hỏi. Cô chỉ vào một đống đồ ăn thừa trên một chiếc đĩa cũ.
“Conner nuôi đấy. Thề chứ. Lũ này đều từ cái con chó mà nó đã nhận nuôi ra cả đấy. Sếp biết cứ dính đến chuyện này là nó lại thế nào mà. Em đã lặp lại lời sếp cho nó nghe, nhưng nó cứ lần lữa mãi.”
“Để sau hẵng bàn nhé,” Courtnee nói, đánh mắt sang chỗ Elise. Jimmy nhận ra cô không muốn thảo luận về việc cần làm trước mặt đứa trẻ. “Đi nào.” Cô dẫn Jimmy ra cửa và trở lại hành lang. Còn gã thì dắt một đứa trẻ kèo nhèo kêu ca theo sau.