Chương 23
ĐÓN ĐỢI HỌ Ở ĐIỂM ĐẾN là một cái mùi khó chịu quen thuộc. Đó là mùi của đồ điện nóng, giống mùi đống máy chủ kêu ro ro và mùi hôi của những người đã lâu chưa tắm rửa. Đối với Jimmy, cái mùi sực nức trong mũi chính là mùi hương ngày trước của gã, cũng như mùi ngôi nhà cũ của gã. Tại gã cũng ngập tràn những âm thanh xưa cũ. Có tiếng nhiễu lẹt xẹt – một tiếng thì thầm quen thuộc, ma quái, giống như âm thanh mở bộ đàm của gã phát ra. Gã theo Courtnee bước vào một căn phòng toàn bàn thợ cùng tàn tích của vô số dự án đang được thực hiện hoặc đã bị bỏ ngang. Khó mà phân biệt được hai trường hợp ấy.
Có một đống linh kiện máy tính nằm rải rác trên bàn cạnh cửa, và Jimmy nghĩ rằng nếu bố gã thấy chúng bị vứt vạ vật như vậy ông hẳn sẽ nạt gã một trận nhớ đời. Từ bên một chiếc bàn đặt cuối phòng, một người đàn ông mặc áo khoác da quay lại, tay cầm một thanh kim loại bốc khói, dụng cụ nhét chật cứng trên ngực và thò ra từ hàng trăm ngăn túi; trên mặt lão là một bộ râu hoa râm và đôi mắt ánh lên vẻ hoang dại. Trước giờ Jimmy chưa từng trông thấy ai như vậy cả.
“Courtnee,” người đàn ông đó nói. Lão rút một sợi dây bạc dài sáng loáng ra khỏi môi, đặt thanh kim loại xuống và phẩy tay xua khói trước mặt. “Đến giờ ăn tối rồi hả?”
“Vẫn còn chưa ăn trưa mà,” Courtnee bảo lão. “Cháu muốn bác gặp hai người bạn của Juliette. Họ đến từ tháp giống kia.”
“Tháp giống kia.” Walker hạ một lăng kính xuống khỏi một bên mắt và nheo mắt nhìn những vị khách của mình. Lão chậm rãi đứng dậy khỏi ghế. “Anh đã nói chuyện với chú,” lão nói. Lão lau lòng bàn tay vào sau bộ đồ liền thân và đưa tay ra. “Độc Một Mình, phải không nhỉ?”
Jimmy bước tới nắm lấy tay Walker. Hai người bọn họ bặm môi bặm mép nhìn nhau một hồi. “Tôi thích được gọi là Jimmy hơn,” cuối cùng gã nói.
Walker gật đầu. “Ừ, ừ. Phải rồi.”
“Còn cháu là Elise.” Con bé vẫy tay. “Hannah gọi cháu là Lily, nhưng cháu không thích bị gọi là Lily. Cháu thích Elise.”
“Cái tên hay đó,” Walker tán đồng. Lão vuốt râu và ngả người ra sau, quan sát con bé.
“Họ đang mong liên lạc với Jules,” Courtnee nói. “Cháu cũng phải gọi và cho cô ấy biết họ đang ở đây. Cô ấy... mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Walker như bừng tỉnh khỏi một con mê. “Gì cơ? À. Ừ.” Lão vỗ tay. “Mọi thứ có vẻ đều suôn sẻ hết. Con bé đã quay vào trong rồi.”
“Cô ta đi ra ngoài làm gì?” Jimmy hỏi. Gã biết Juliette toan tính chuyện gì đó, nhưng không biết tường tận. Chỉ biết rằng đấy là một dự án mà cô không bao giờ muốn bàn thảo qua đài, bởi vì cô chẳng biết có những ai đang lắng nghe.
“Nghe nói nó ra xem ngoài kia có gì,” Walker nói. Lão lẩm bẩm gì đó và nhăn mũi nhìn cánh cửa dẫn vào xưởng, bấy giờ đang để mở. Xem chừng lão không nghĩ đấy là lý do chính đáng để rời đi, bất kể là đi đâu. Sau một khoảng lặng gượng gạo, lão nhìn xuống bàn làm việc. Đôi bàn tay già nua lanh lợi nhấc một chiếc đài lên. Nó trông rất kỳ quặc, đầy nút bấm và núm vặn. “Xem có gọi được nó không nhé,” lão nói.
Lão gọi Juliette, và một người khác nghe máy. Người ấy nói đợi một lát. Walker đưa bộ đàm cho Jimmy. Vốn đã thông thạo cách kiểu máy này vận hành, Jimmy đón lấy nó.
Một giọng nói lạch xạch vang lên: “Vâng? A lô...?”
Đó là giọng của Juliette. Jimmy siết cái nút.
“Jules à?” Gã liếc lên trần nhà và nhận ra rằng đã lâu lắm rồi, cô mới lại ở đâu đó trên đầu gã, và cả hai người bọn họ đều cùng ở dưới một mái nhà. “Cô có đó không?”
“Độc Một Mình!” Gã không sửa lời cô. “Ông đang ở chỗ Walker. Courtnee có đấy chứ?”
“Có.”
“Tuyệt vời. Thật tuyệt quá. Rất xin lỗi là tôi không có mặt ở đó nhé. Tôi sẽ xuống ngay khi có thể. Người ta đang thu xếp một chỗ gần khu nông trại cho bọn trẻ; sẽ giống ở nhà hơn đấy. Chỉ là tôi bị vướng… một dự án nho nhỏ cần hoàn thành trước. Chắc chỉ mất dăm hôm thôi.”
“Không sao,” Jimmy nói. Gã bồn chồn mỉm cười với Courtnee và đột nhiên cảm thấy mình trẻ hẳn ra. Thật ra, dăm hôm nghe cứ dài lê thê. Gã muốn gặp Jules hoặc về nhà. Hoặc cả hai. “Tôi muốn sớm được gặp cô,” gã đổi ý nói thêm. “Đừng lâu quá nhé.”
Một loạt tiếng nhiễu. Âm thanh của sự ngẫm ngợi truyền qua sóng vô tuyến. “Sẽ không lâu đâu. Tôi hứa đấy. Ông đã gặp bố tôi rồi chứ? Ông ấy là bác sĩ. Tôi đã cử ông ấy xuống để khám cho ông và lũ nhóc.”
“Bọn tôi đã gặp ông ta rồi. Ông ta đang ở dưới này.” Jimmy nhìn xuống Elise. Con bé đang kéo gã về phía cánh cửa, chắc đang nghĩ đến ngô ngọt.
“Tốt. Ông bảo Courtnee có ở đó. Ông đưa bộ đàm cho cô ấy được không?”
Jimmy đưa bộ đàm qua và thấy tay mình đang run. Courtnee đón lấy nó. Cô nghe Juliette bảo gì đó về cây cầu thang khổng lồ và Courtnee cập nhật tình hình đào bới cho cô. Họ nhắc đến chuyện đem bộ đàm lên cho Jules giữ, cãi vã về chuyện tại sao bố cô không trực trên đỉnh để đảm bảo cô và một người tên Nelson không bị làm sao, cùng nhiều điều mà Jimmy không hiểu. Gã cố gắng theo kịp cuộc trò chuyện, nhưng tâm trí gã vẩn vơ trôi đi chỗ khác. Và rồi gã nhận ra Elise đã biến mất tăm.
“Con bé kia đi đâu rồi nhỉ?” gã hỏi. Gã cúi xuống nhìn vào dưới chiếc bàn chế đồ, nhưng chẳng thấy gì ngoài một đống phụ tùng và máy móc hỏng. Gã đứng thẳng dậy và kiểm tra đằng sau một chiếc bàn cao. Giờ không phải thời điểm thích hợp để chơi trốn tìm. Gã kiểm tra góc phòng phía xa, và một cảm giác hoảng loạn lạnh toát dâng lên trong cổ họng. Hồi còn ở tháp giống của gã, Elise cứ nhoằng một cái là biến mất; con bé dễ bị phân tâm, và chỉ cần có thứ gì lấp lánh hay một làn hương trái cây thoang thoảng dạt đến, là nó liền bỏ về phía đó. Nhưng ở đây thì... một nơi đầy người lạ và toàn những chốn gã không biết. Jimmy lầm lũi băng qua phòng, ngó vào giữa những chiếc bàn và đằng sau mấy gian kệ lộn xộn. Mỗi giây trôi qua, tiếng nhịp tim của gã lại càng thêm dồn dập trong tai.
“Nó vừa...” Walker dợm nói.
“Cháu ở ngay đây mà,” Elise gọi. Con bé đang đứng ngay ngoài cửa, từ hành lang vẫy tay vào. “Mình quay lại chỗ Rickson được không ạ? Cháu đói rồi.”
“Cô cũng đã hứa sẽ đãi cháu ngô ngọt,” Courtnee mỉm cười nói. Cuộc trò chuyện của cô với Juliette đã kết thúc. Cô đã không để ý thấy Jimmy phát hoảng tột độ suốt chừng một, hai phút qua. Trên đường ra cửa, cô đưa cho gã cái bộ đàm kỳ lạ. “Jules muốn ông mang cái này theo người.”
Jimmy rón rén nhận lấy nó.
“Cô ấy bảo có thể sẽ phải mất một, hai ngày, nhưng cô ấy sẽ gặp mọi người tại nơi ở mới, gần khu nông trại tầng dưới.”
“Cháu đói lắm rồi này,” Elise sốt ruột gọi. Jimmy bật cười bảo nó phải lịch sự, nhưng bụng gã cũng đang réo ầm ĩ. Gã ra ngoài hành lang cùng với nó, và thấy nó đã lấy cuốn sách nhớ quá khổ ra khỏi túi. Nó ôm chặt cuốn sách vào ngực. Những trang giấy sặc sỡ, lỏng lẻo, chưa được nó khâu lại, xộc xệch lòi ra.
“Đi theo tôi,” Courtnee nói, dẫn họ đi dọc hành lang. “Mọi người sẽ thích mê món ngô ngọt của Má Jean cho mà xem.”
Jimmy chắc mẻm lời phán ấy không thể lệch vào đâu được. Gã vội vã bám theo Courtnee, háo hức trông ngóng được ăn và sau đó là gặp gỡ Jules. Đằng sau gã, Elise bé bỏng từ tốn nối bước. Con bé ôm cuốn sách lớn bằng cả hai tay – khe khẽ ngâm nga vì không biết huýt sáo – trong khi chiếc túi đeo vai của nó quẫy đạp, vặn vẹo và phát ra những tiếng động riêng.