← Quay lại trang sách

Chương 25 Tháp giống 1

CÓ THỨ GÌ RUNG LẮC LOẠN XẠ TRONG LỒNG NGỰC DONALD, vung qua vẩy lại như một linh kiện bị đấu nối lỏng lẻo, một báo động bên trong rằng bệnh tình của anh đang trở nặng – rằng anh đang suy nhược. Anh ép mình ho, dù anh ghét cay ghét đắng việc ấy, dù cơ hoành của anh đau nhừ vì phải làm vậy, dù cổ họng anh rát và cơ bắp nhức nhối. Anh ngồi rướn tới trước trên ghế và khù khụ ho, cho đến khi thứ gì đó sâu bên trong anh rời ra và trượt qua lưỡi, văng vào miếng vải vuông hôi hám của anh.

Thay vì nhìn thứ ấy, anh gấp miếng vải lại và ngả người ra trên ghế, mướt mải mồ hôi và kiệt sức. Anh hít một hơi thật sâu, lúc này đã đỡ khò khè hơn. Lại một hơi nữa. Một vài hơi thở hổn hển, mát mẻ, không tra tấn anh quá mức. Đời này còn gì tuyệt vời bằng một hơi thở không gây đau đớn đây?

Anh đờ đẫn nhìn quanh căn phòng, tiếp thu tất cả những gì mình từng xem nhẹ: thức ăn thừa, một cỗ bài, một cuốn sách bìa mềm mở banh với những trang giấy ngả màu và gáy vằn vện nếp gấp – dấu tích chịu đựng của từng ca trực đã qua, nhưng không phải chịu đựng trong khổ sở. Anh thì lại đang khổ sở. Anh khổ sở chờ đợi tháp giống 18 trả lời. Anh nghiên cứu sơ đồ của tất cả các tháp giống khác, những tòa tháp anh xót dạ lo cho. Anh nhìn thấy rặt những thế giới chết. Tất cả những tháp đấy đều sẽ chết, ngoại trừ một tháp duy nhất. Cổ họng anh như nghẹn lại, và anh biết chắc rằng mình sẽ xanh cỏ trước khi kịp ra bất cứ quyết định gì, trước khi anh tìm ra được cách giúp đỡ hoặc lựa chọn hoặc lèo lái dự án khỏi con đường tự sát. Anh là người duy nhất biết hoặc buồn để tâm – và hiểu biết cũng như lòng trắc ẩn của anh sẽ bị chôn vùi cùng anh.

Mà thực ra, anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ? Nghĩ rằng anh có thể khắc phục mọi thứ ư? Rằng anh có thể vãn hồi một thế giới mình đã giúp phá hủy? Từ lâu lắm rồi, thế giới đã không còn có thể được khôi phục. Từ lâu lắm rồi, thế giới đã đánh mất cơ hội vãn hồi. Chỉ vừa thoáng thấy những cánh đồng xanh tươi và khoảng trời trong xanh từ một chiếc máy bay điều khiển từ xa thôi, là đầu óc anh đã rối bời hết cả. Nhưng giờ, vì đã quá lâu kể từ cái lần trông thấy khung cảnh kia, anh lại đâm hồ nghi nó. Anh biết cơ chế của các vụ lau chùi. Anh biết mình tốt nhất không nên tin hình ảnh do máy móc truyền về.

Nhưng một niềm hy vọng ngu ngốc đã khiến anh xuất hiện ở đây, bên trong căn phòng liên lạc này, một lần nữa tìm cách kết nối. Hy vọng ngu ngốc đã khiến anh mơ tưởng đến việc chấm dứt tất cả, đến một phương thức nào đó để giúp những sinh linh trong các tòa tháp kia được sống cuộc đời của chính mình, không bị kẻ khác can thiệp như hiện tại. Thứ thúc đẩy anh còn là sự tò mò, lòng ham muốn giải mã nốt cái bí ẩn lớn cuối cùng: điều gì đang diễn ra bên trong các máy chủ. Và để khám phá ra nó, anh chẳng còn cách nào khác ngoài viện cầu sự trợ giúp của anh chàng trưởng bộ phận IT mình đã đích thân kết nạp. Donald chỉ muốn có câu trả lời. Anh khao khát sự thật và một cái chết không đau đớn cho bản thân và Charlotte. Hồi kết cho các ca trực và những giấc mơ. Có lẽ là một chốn an nghỉ cuối cùng trên ngọn đồi kia, nơi có thể nhìn thấy mộ Helen nữa. Anh không nghĩ mong mỏi này của mình có gì quá to tát.

Anh nhìn đồng hồ trên tường. Họ đã trễ lịch nghe điện. Mười lăm phút rồi. Đã có chuyện xảy ra. Anh quan sát kim giây giần giật quay và sực nhận ra rằng toàn bộ hệ thống, tất cả các tháp giống, đều chẳng khác nào một chiếc đồng hồ khổng lồ. Tất thảy đều tự động vận hành. Chúng đang đếm ngược.

Những cỗ máy vô hình cưỡi gió ngao du khắp hành tinh, tiêu diệt mọi con người, biến cả thế giới một lần nữa trở thành miền hoang vu. Những người bị chôn vùi dưới lòng đất là những hạt giống tiềm sinh, phải đợi thêm hai trăm năm nữa mới có thể nảy mầm. Hai trăm năm. Donald cảm thấy cổ họng lại bắt đầu nhột nhạt, anh tự hỏi liệu mình có sống được hai ngày nữa không.

Hiện thời, anh chỉ có mười lăm phút. Mười lăm phút trước khi tổng đài viên quay lại trực. Những phiên trò chuyện này của anh nay đã trở nên thường xuyên. Xua hết nhân viên ra ngoài để tổ chức các cuộc bàn thảo tuyệt mật cũng chẳng phải chuyện bất thường gì cho cam, nhưng việc ngày nào anh cũng làm thế vào cùng một khung giờ đang bắt đầu trở nên khả nghi. Anh có thể thấy cách mọi người nhìn nhau lúc cầm cốc và nối đuôi nhau bước ra ngoài. Có lẽ bọn họ nghĩ rằng anh đang cò cưa ai đó. Lắm khi, Donald cũng cảm thấy đây hao hao một mối tình lãng mạn. Một mối tình với quá khứ xa xưa và sự thật.

Giờ thì anh đang bị cho leo cây. Phân nửa phiên này đã bị lãng phí cho việc nghe tiếng máy đổ chuông và không thấy ai phản hồi. Bên kia đang gặp chuyện gì rồi. Một chuyện tệ hại. Hoặc có thể anh chỉ đang căng thẳng vì đã nhận được một số báo cáo về một xác chết được tìm thấy trong tháp giống của chính anh, về một vụ án mạng nào đó đang được nhân viên bộ phận An Ninh điều tra làm rõ. Kỳ lạ thay, tình hình gần như không khiến anh rúng động mấy. Anh quan tâm đến những tháp khác nhiều hơn, còn đối với tháp của chính mình thì anh đã trở nên vô cảm hoàn toàn.

Một tiếng tạch vang lên trong bộ tai nghe đang đổ chuông của anh. “A lô?” anh hỏi, giọng mệt mỏi và yếu ớt. Anh phó mặc cho máy móc để khiến giọng mình nghe khỏe mạnh hơn.

Không có lời đáp, chỉ có tiếng thở của ai đó. Nhưng chừng ấy cũng đã đủ thay lời giới thiệu rồi. Lukas lúc nào cũng chào hỏi cả.

“Thị trưởng,” anh nói.

“Ông thừa biết tôi không thích bị gọi bằng cái chức đấy,” cô nói. Nghe giọng cô có vẻ hụt hơi, như thể cô vừa chạy đến. “Cô muốn được gọi là Juliette hơn ư?”

Im lặng. Donald tự hỏi tại sao mình lại thích có cô nghe điện hơn. Anh quý Lukas. Anh đã tham dự Nghi lễ của chàng thanh niên này, và Donald ngưỡng mộ sự tò mò của cậu ta, cách cậu ta nghiên cứu bộ Di Sản. Nói chuyện với Lukas về thế giới cũ khiến anh tràn trề hoài niệm. Nó như một dạng liệu pháp tâm lý vậy. Lukas cũng là người đã giúp anh cạy vỏ đống máy chủ ra để nghiên cứu nội dung bên trong chúng.

Juliette thì sở hữu một sức hút khác. Nó đến từ những lời cáo buộc và sỉ nhục mà anh biết mình hoàn toàn xứng đáng. Nó đến từ sự im lặng hà khắc cùng những lời đe dọa. Trong thâm tâm, Donald phần nào còn muốn cô đến kết liễu đời mình trước khi cơn ho của anh kịp làm thế. Bị lăng nhục, sau đó hành quyết – đó sẽ là con đường giải tội của anh.

“Tôi biết tỏng mánh khóe của ông rồi,” Juliette cuối cùng cũng nói, giọng hùng hổ. Độc địa. “Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra. Tôi nhận ra rồi.”

Donald nhấc một bên tai nghe ra và lau mồ hôi. “Cô hiểu cái gì cơ?” anh hỏi. Anh tự hỏi có phải Lukas đã phát hiện ra gì đó ở một máy chủ, một điều khiến Juliette nổi cơn tam bành.

“Các vụ lau chùi,” cô rít lên.

Donald kiểm tra đồng hồ. Mười lăm phút trôi qua chớp nhoáng lắm. Chẳng mấy chốc, cái người đang đọc dở truyện kia sẽ quay trở lại, cũng như các nhân viên kỹ thuật đang chơi dở ván bài. “Tôi rất sẵn lòng nói về các vụ lau chùi...”

“Tôi vừa mới ra ngoài xong” cô nói với anh.

Donald che micro lại và ho. “Ngoài chỗ nào cơ?” anh hỏi. Anh nghĩ về đường hầm từng được cô tuyên bố đang đào, về những huyên náo mà gần đây đã lắng xuống ở đằng ấy. Anh tưởng ý cô là mình đã thoát ra được khỏi ranh giới tháp giống của cô.

“Bên ngoài kia ấy. Chỗ dãy đồi. Thế giới mà người xưa để lại. Tôi đã lấy mẫu.”

Từ trên ghế, Donald chồm tới trước. Cô định đe dọa anh, nhưng tất cả những gì anh nghe ra chỉ là một lời hứa. Cô muốn tra tấn anh, nhưng tất cả những gì anh cảm thấy là niềm phấn khích. Bên ngoài . Và còn lấy mẫu nữa chứ. Nỗ lực đầy mạo hiểm đó là mơ ước của anh. Anh mơ được khám phá xem mình đã hít gì vào người lúc ở ngoài kia, xem họ đã làm gì với thế giới, xem liệu nó đang trên đà cải thiện hay càng thêm sa sút. Ắt hẳn Juliette nghĩ anh nắm giữ mọi câu trả lời, nhưng anh thực chất chẳng có gì ngoài những câu hỏi.

“Cô đã phát hiện được gì vậy?” anh thì thầm. Và anh nguyền rủa mớ máy móc vì chúng khiến giọng anh nghe dửng dưng, khiến anh nghe như đã biết thừa. Sao anh lại không thể cứ thế bộc bạch rằng anh không biết thế giới hay bản thân mình đang bị làm sao, và làm ơn, làm ơn hãy giúp anh đi? Hãy giúp đỡ nhau đi.

“Ông không phái bọn tôi ra ngoài đó lau chùi. Ông lùa một thứ khác ra. Để tôi nói cho ông nghe tôi đã phát hiện ra điều gì nhé...”

Đối với Donald, toàn thể vũ trụ gói gọn trong giọng nói của cô. Khối đất nặng đè trên đầu anh biến mất, cả lớp nền vững chắc dưới chân cũng tan biến theo. Chỉ có mình anh bên trong một quả bong bóng, cùng với cái giọng đó.

“... bọn tôi đã lấy hai mẫu, cùng với một mẫu lẽ ra phải là khí trơ ở chốt gió. Bọn tôi đã lấy một mẫu tại con dốc và một mẫu tại dãy đồi.”

Anh bất chợt im bặt. Bộ đồ liền thân của anh dính vào người. Anh chờ mòn chờ mỏi, nhưng cô lì lợm hơn anh. Cô muốn anh phải cầu xin. Có lẽ cô biết anh đang hoang mang thế nào.

“Cô đã phát hiện được gì?” anh hỏi lại.

“Rằng ông là một kẻ dối trá đốn mạt. Rằng tất cả những gì bọn tôi được nghe kể, bất cứ khi nào bọn tôi tin tưởng ông, đều biến bọn tôi thành một lũ ngu. Bọn tôi nghiễm nhiên coi mọi thứ ông trưng ra cho xem, mọi điều ông nói cho nghe đều là đúng cả, trong khi toàn bộ cái mớ đấy là giả dối hết. Có lẽ chẳng có người xưa nào hết. Còn mấy quyển sách khốn kiếp ở đây ấy hả? Đốt sạch là vừa. Ba cái chuyện tào lao như thế mà ông cũng lừa cho Lukas tin được...”

“Chỗ sách nói sự thật đấy,” Donald nói.

“Láo toét. Giống như cái khí argon ấy hả? Argon có thật không thế? Ông bơm cái quái gì vào chốt gió mỗi khi bọn tôi ra ngoài lau chùi vậy hả?”

Donald lặp lại câu hỏi của cô trong đầu. “Ý cô là sao?” anh hỏi. “Đừng vờ vĩnh nữa. Giờ thì tôi biết hết rồi. Khi cho bọn tôi ra ngoài, ông bơm một chất ăn mòn gì đó vào trong chốt gió của bọn tôi. Đầu tiên, nó ăn lớp niêm và các miếng đệm trước, sau đó đến lượt cơ thể của bọn tôi. Ông sắp đặt cái trò này bài bản thật đấy nhỉ? Chà, tôi đã mò ra mấy cái máy quay ông giấu. Tôi đã cắt phéng chúng đi từ vài tuần trước. Đúng thế, vụ đó là do tôi làm đấy. Tôi cũng đã thấy đường dây điện dẫn vào. Tôi đã thấy các đường ống. Chỗ khí ở trong mấy cái đường ống, đúng không nào?”

“Juliette, nghe tôi này...”

“Đừng gọi tên tôi như thể ông quen biết tôi. Ông chẳng biết gì về tôi hết. Ba cái buổi trò chuyện này, nào là kể cho tôi nghe cách tháp của tôi được dựng nên như thể ông đã đích thân xây nó, nào là kể cho Lukas về một thế giới đã mất như thể ông từng tận mắt nhìn thấy nó. Ông bảo muốn giúp bọn tôi để làm gì? Muốn phỉnh phờ để lấy cảm tình của bọn tôi hả? Để bọn tôi tưởng ông là bạn hả?”

Donald nhìn đồng hồ tích tắc đếm ngược. Nhóm kỹ thuật viên sẽ trở lại sớm. Anh sẽ phải quát bảo họ ra ngoài. Anh không thể để cuộc trò chuyện kết thúc như thế này.

“Ngưng gọi bọn tôi đi,” Juliette nói. “Tiếng chuông báo và mấy ngọn đèn nhấp nháy cứ làm bọn tôi ong hết cả đầu lên. Nếu ông tiếp tục ngày ngày làm thế, tôi sẽ đập tanh bành mọi thứ. Tôi đã có đủ chuyện cần lo nghĩ rồi.”

“Làm ơn hãy nghe...”

“Không, ông dỏng tai lên mà nghe đây. Bọn tôi sẽ ngắt liên lạc với ông. Bọn tôi không muốn ba cái máy quay, điện đóm, với khí của ông nữa. Tôi sẽ cắt bằng hết. Từ nay trở đi, sẽ không có ai ra lau chùi nữa. Không còn argon, ar-ghiếc gì cả. Lần ra ngoài tiếp theo, tôi sẽ sử dụng khí sạch. Bây giờ thì cút đi cho khuất mắt và để bọn tôi yên.”

“Juliette…”

Nhưng kết nối đã bị ngắt.

Donald rút tai nghe ra và quẳng nó xuống bàn. Mấy lá bài văng tá lả, và cuốn sách rơi bộp xuống, làm mất chỗ đọc dở.

Argon ư? Cô mắc cái chứng gì vậy? Lần cuối cùng cô tức giận như thế là hồi cô bảo mình đã tìm thấy một cỗ máy nào đó, đe dọa sẽ qua lùng anh. Nhưng chuyện này thì khác. Argon. Bơm ra cùng với một vụ lau chùi. Anh chẳng hiểu cô đang nói đến thứ gì cả. Bơm ra cùng với một vụ lau chùi...

Một cơn xây xẩm mặt mày ập đến, và Donald sụp người xuống ghế. Mồ hôi thấm ướt bộ đồ của anh. Anh siết chặt miếng giẻ đẫm máu và nhớ lại một chốt gió đầy sương mù. Anh nhớ mình loạng choạng bước xuống một con dốc giữa đám đông chen lấn, gân cổ gọi Helen, nhớ hình ảnh bom nổ in hằn lên võng mạc, nhớ mình bị Anna và Charlotte kéo xềnh xệch đi, trong khi một đám mây trắng cuồn cuộn bao quanh anh.

Chỗ khí. Anh biết quy trình lau chùi diễn ra như thế nào. Khí để tạo áp lực cho chốt gió. Khí để chặn lại không khí bên ngoài. Khí để xả ra ngoài .

“Trong không khí có bụi,” Donald nói. Anh dựa vào bàn, đầu gối bủn rủn. Với mỗi đợt lau chùi, lũ rô bốt nano gặm nhấm nhân loại lại được thả ra, từng cụm khí be bé như chiếc đồng hồ, đều đặn đếm ngược theo từng ca lưu đày.

Tai nghe nằm im phăng phắc. “Tôi là người xưa đây, Donald nói, sử dụng cách gọi của cô. Anh chộp lấy bộ tai nghe trên bàn và lớn tiếng lặp lại vào micro, “Tôi chính là người xưa! Tôi đã gây ra chuyện này!”

Anh một lần nữa gục xuống bàn, kịp đỡ lấy thân mình trước khi sụp hẳn xuống đất. “Tôi xin lỗi,” anh lẩm bẩm. “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Rồi lặp lại to hơn, gào lên, “Tôi xin lỗi!”

Nhưng nào có ai nghe đâu.