← Quay lại trang sách

Chương 26

CHARLOTTE CHO CẢNH LIỆNG BÊN TRÁI CỦA chiếc máy bay điều khiển từ xa gập lên gập xuống. Cáp điều khiển cánh vẫn còn chút vấn đề. Cô vớ một miếng giẻ móc trên đuôi máy bay và chấm chấm gáy mình. Cô thò tay vào túi đồ nghề, lựa lấy một chiếc tuốc nơ vít cỡ vừa. Nằm rải rác bên dưới máy bay là một lố linh kiện đã được cô bới ra từ trong ruột máy, tất cả đều là những món nó không cần đến. Máy tính ném bom, giá chứa đạn gắn trên cánh, động cơ thả bom. Cô đã tháo mọi máy quay ra, chỉ chừa lại một chiếc, thậm chí còn tháo bỏ một số thanh giằng vốn dùng để giúp máy bay có thể chịu được gia tốc hàng chục G. Chuyến bay này sẽ đi theo một đường thẳng tắp, không gây áp lực cho cánh. Lần này họ sẽ bay thấp và nhanh, thây kệ cho máy bay bị phát hiện. Cái chính là phải quan sát được xa hơn, phải chắc chắn, phải xác minh mọi sự. Charlotte đã dành nguyên một tuần tu sửa thứ của nợ này, nhưng cô chỉ có thể nghĩ đến chuyện hai chiếc trước hỏng nhanh thế nào, và chuyến bay đầu tiên dường như đã may mắn ra sao.

Cô nằm ngửa trên sàn, ngó ngoáy vai với hông, uốn éo chuồi vào dưới đuôi máy bay. Panô công tác đã được mở sẵn, dây nhợ lồ lộ phơi ra. Mọi panô đều sẽ được bôi kỹ một lớp trám trước khi lắp vào như cũ, bịt kín cho máy khỏi bị bụi xâm nhập. Sẽ thành công thôi, cô tự nhủ trong lúc điều chỉnh tay giữ cáp của động cơ. Không thể thất bại được. Trông vào ông anh mình, trông vào tình trạng của anh, cô không khỏi nghĩ rằng họ sẽ chẳng còn lần bay nào khác nữa. Đây sẽ là một chuyến bay được ăn cả ngã về không. Những trận ho không phải vấn đề duy nhất – anh hiện còn như đang mất trí nữa.

Sau khi thực hiện xong cuộc gọi mới đây, anh đã quên mang bữa tối cho cô lúc quay về. Anh cũng quên luôn cả việc mang nốt chỗ linh kiện cuối để lắp đài như đã hứa. Bây giờ, trong khi cô làm việc, anh cứ đảo vòng quanh chiếc máy bay, miệng lẩm bà lẩm bẩm. Anh bước dọc hành lang, vào phòng họp, và lục lọi những ghi chép của mình. Anh huỳnh huỵch lại chỗ máy bay, khù khụ ho, và lại tiếp tục cuộc trò chuyện mà cô cảm thấy chẳng liên quan gì tới mình.

“... nỗi sợ hãi của bọn họ, em hiểu không? Chúng ta lợi dụng nỗi sợ của bọn họ.”

Từ bên dưới máy bay, cô hé mắt nhìn ra và thấy anh đang vung vẩy tay. Trông anh xám ngoét. Bộ đồ của anh lấm lem vết máu. Đã sắp đến lúc phải bỏ cuộc, bước vào thang máy, và cùng nhau đầu thú. Chỉ để anh có thể được đi khám.

Anh trông thấy cô đang nhìn mình.

“Nỗi sợ của họ không chỉ ảnh hưởng đến thế giới quan của họ,” anh nói, mắt như hóa dại. “Họ còn đầu độc thế giới thông qua nó nữa. Nỗi sợ hãi này là một loại độc dược. Họ phái người của mình đi ra ngoài lau chùi, và chính hành động ấy đầu độc thế giới!”

Charlotte không biết phải trả lời như thế nào. Cô ngọ nguậy bò ra để chỉnh tiếp cánh liệng, thầm nghĩ công việc sẽ tiến triển nhanh hơn bao nhiêu nếu có hai người cùng xúm vào làm. Cô tính nhờ anh giúp đỡ, nhưng anh cô xem chừng đến đứng yên còn không nổi, nói gì đến chuyện cầm cờ lê.

“Và điều này khiến anh nghĩ về chỗ khí. Ý anh là, đáng lẽ anh phải đoán được chứ nhỉ? Một khi không còn cần đến họ nữa, chúng ta sẽ bơm nó vào nhà họ. Đó là cách ta kết liễu họ. Cùng một thứ khí cả thôi. Anh gây tội tày trời rồi.” Donald đi tới đi lui, vài bước lại vòng về, ngón tay chọc chọc vào ngực mình. Anh ho vào khuỷu tay. “Chúa biết anh đã gây tội. Mà đâu phải chỉ có mỗi thế!”

Charlotte thở dài và rút tuốc nơ vít ra. Vẫn cần vặn thêm.

“Có khi bọn họ sẽ lật ngược được tình hình đấy, em biết không?” Anh bắt đầu thơ thẩn đi trở lại phòng họp. “Họ tắt hết máy quay rồi. Và từng có một cái tháp đã ngắt được hệ thống phá hủy của mình nữa chứ. Chưa biết chừng họ sẽ ngắt được chỗ khí...”

Giọng anh bé dần theo từng bước chân. Charlotte quan sát hành lang cuối kho. Ánh sáng hắt ra từ phòng họp nhảy múa cùng với cái bóng của anh trong khi anh đi đi lại lại, vòng tới vòng lui giữa mớ ghi chú và biểu đồ. Cả hai anh em họ đều mắc kẹt trong những vòng luẩn quẩn. Cô có thể nghe thấy anh chửi thề. Hành vi thất thường của anh gợi cho cô nhớ đến người bà đã ra đi trong tình trạng chẳng lấy gì làm thanh nhã của họ. Sau khi anh mất, hình ảnh anh trong hồi ức của cô sẽ là như thế này đây: ho ra máu và lảm nhảm những điều vô nghĩa. Anh sẽ không bao giờ là nghị sĩ Keene trong bộ com lê là ủi phẳng phiu, không bao giờ là người anh tài ba, không bao giờ còn quay lại làm con người như thế được nữa.

Trong khi anh khắc khoải suy tính xem nên làm gì, Charlotte cũng có những tâm tư riêng. Hay là họ đánh thức mọi người dậy, hệt như Donald đã làm với cô nhỉ? Mỗi ca chỉ có khoảng một trăm người trực. Có cả ngàn phụ nữ nằm ngủ. Nhiều ngàn người. Charlotte nghĩ về đội quân mình sẽ có thể huy động. Nhưng cô lại lo, biết đâu Donny đã nói đúng – biết đâu họ sẽ không chịu chiến đấu chống lại bố mình, chồng mình, các anh em của mình. Phải sở hữu một thứ can đảm khác thường thì mới làm nổi điều đó.

Ánh sáng cuối hành lang lại chập chờn với những cái bóng. Đi tới đi lui, đi lui đi tới. Charlotte hít sâu một hơi và bắt tay vào điều chỉnh cánh tà. Cô nghĩ về cái ý tưởng kia của anh, ý tưởng chỉnh đốn lại thế giới, thanh lọc không khí và giải phóng những người đang bị cầm tù. Hoặc ít nhất là cho tất cả bọn họ một cơ hội. Một cơ hội bình đẳng. Anh đã ví nó với việc phá bỏ các biên giới trong thế giới cũ. Anh từng nhắc lại một câu tục ngữ gì đó, chỉ những người nắm lợi thế trong tay và muốn giữ rịt lấy cái lợi ấy, những kẻ qua cầu rút ván. “Hãy bắc ván sang sông,” anh đã hơn một lần nói vậy. Đừng để máy tính quyết định. Hãy để con người quyết.

Charlotte vẫn chưa hiểu như vậy sẽ là thế nào. Và rõ ràng là anh cô cũng thế. Cô ngó ngoáy chui trở vào dưới gầm máy bay và thử mường tượng cái thời ai cũng được định sẵn nghề nghiệp ngay từ lúc lọt lòng, khi họ chẳng có lựa chọn nào khác. Con trai trưởng nối nghiệp bố. Con trai thứ ra trận, đi biển, hoặc đi tu. Những người con tiếp theo thì bị bỏ mặc cho tự loay hoay. Con gái thì được gả cho con trai của người khác.

Cờ lê của cô trượt khỏi cáp căng xiên – khớp ngón tay cô đập bốp vào thân máy bay. Charlotte chửi thề và săm soi bàn tay, thấy máu đang ứa ra. Cô mút khớp và nhớ về một sự bất công khác, một chuyện từng khiến cô phải khựng lại. Cô nhớ hồi đấy mình đang đồn trú ở hải ngoại, và đã thầm cảm tạ ông trời vì đã cho mình sinh ra ở Mỹ chứ không phải Iraq. Một xác suất ngẫu nhiên. Những biên giới vô hình được vẽ trên bản đồ, song lại thật chẳng kém gì mấy bức tường tháp giống. Bị hoàn cảnh cầm chân. Cuộc đời ta được định đoạt bởi một phép tính dựa trên dân tộc của ta, lãnh đạo của ta, như cách những chiếc máy tính kiểm đếm số phận ta.

Cô lại bò trở ra và thử điều khiển cánh. Cáp đã không còn trục trặc nữa. Chiếc máy bay hiện đã ở trong điều kiện tốt nhất mà Charlotte có thể đem đến cho nó. Cô thu thập lại những chiếc cờ lê không cần dùng nữa, và vừa bắt đầu nhét chúng vào túi dụng cụ thì một tiếng kính coong chợt vang lên ở phía cuối các kệ để đồ, về hướng thang máy.

Charlotte đông cứng người. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là thức ăn. Tiếng kính coong luôn báo hiệu Donny mang đồ ăn xuống cho cô. Nhưng cô có thể thấy bóng anh mình ở cuối hành lang.

Cô nghe thấy tiếng của thang máy trượt mở. Có tiếng người chạy. Nhiều người. Tiếng giày nện rầm rập như sấm, và Charlotte đánh liều hô tên Donald. Cô gân cổ hét một tiếng về phía cuối hành lang, sau đó hộc tốc chạy vòng sang bên kia máy bay và chộp lấy tấm bạt. Cô quăng tấm bạt như lưới đánh cá, phủ kín đôi cánh rộng cùng mớ linh kiện và dụng cụ nằm rải rác. Phải trốn ngay. Che giấu thành phẩm của cô, sau đó ẩn thân. Donny đã nghe thấy cô. Anh cũng sẽ trốn.

Một khối khí bên dưới đỡ cho tấm bạt chầm chậm hạ xuống; nó phồng lên rồi nằm yên vị. Charlotte quay về phía hành lang, dợm chạy đến chỗ Donny, nhưng ngay lúc ấy, người từ sau những chiếc kệ cao ùa ra. Cô tức khắc nằm bẹp xuống sàn, đinh ninh mình đã bị phát hiện. Giày huỳnh huỵch lao qua chỗ cô. Cô nắm lấy mép bạt, từ từ nhấc nó lên và co gối vào người. Dùng vai và hông, cô uốn éo luồn vào dưới tấm bạt, nhập bọn với chiếc máy bay. Donny đã nghe thấy tiếng hô của cô. Anh sẽ nghe thấy tiếng giày và trốn vào nhà vệ sinh trong phòng họp, nấp vào buồng tắm. Hay đâu đó. Không thể có chuyện đám người ấy biết bọn họ đang ở dưới này. Làm sao những người này lọt vào đây được? Anh cô đã bảo anh nắm quyền truy cập cao nhất.

Tiếng chân chạy bé dần. Họ đang tiến thẳng về phía cuối nhà kho, như thể đã biết hết rồi. Có tiếng người ở gần. Ai đó đang nói chuyện. Có tiếng bước chân chậm hơn đi ngang chỗ máy bay. Charlotte có cảm tưởng mình nghe thấy tiếng Donny rú lên vì đã bị phát hiện. Cô bò sấp bụng dưới máy bay, qua đến mép bạt bên kia. Tiếng người nhỏ dần, những bước chân chậm rãi đi qua. Anh cô đang gặp nguy. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện vài ngày trước và tự hỏi có khi nào anh đã bị nhận ra trong thang máy không. Một người thợ đã trông thấy anh. Nghĩ đến cảnh bị bỏ lại một mình, cảnh anh bị bắt đi, cô thấy bóng tối bên dưới tấm bạt như trùm xuống mình. Cô sống dựa vào anh. Mới chỉ chết gí trong cái nhà kho này với anh bầu bạn mà cô đã muốn phát điên lên rồi. Nếu không có anh... cô không muốn tưởng tượng viễn cảnh ấy.

Tựa cằm lên lớp thép lạnh, cô thò tay tới trước và dùng mu bàn tay vén tấm bạt lên. Một khe nhỏ hé lộ thế giới bên ngoài. Cô có thể nhìn thấy những đôi giày ở cự ly gần đến nguy hiểm. Cô có thể ngửi thấy mùi dầu trên sàn. Trước mặt cô hình như là một người đi lại khó khăn, được một người khác mặc đồ bạc dìu đi; chân họ lê bước như thể được cùng một tâm trí điều khiển.

Đằng trước họ, một hành lang bừng sáng; tất cả những ngọn đèn Donny toàn để tắt nay đã được bật hết lên. Charlotte hít vào một hơi khi anh cô bị lôi ra khỏi phòng họp. Một người mặc đồ bạc sáng màu đấm vào sườn anh. Anh cô hự một tiếng, và Charlotte cảm thấy sườn mình cũng như vừa bị thụi cho một phát. Cô buông một tay khỏi tấm bạt, kinh hãi che miệng. Bàn tay kia run rẩy nhấc tấm bạt lên cao hơn, cô cần phải quan sát dù chẳng muốn chút nào. Anh cô lại bị đánh thêm phát nữa, nhưng cái người lê chân bước kia phẩy tay. Cô có thể nghe thấy một giọng nói yếu ớt ra lệnh cho chúng dừng lại.

Hai người mặc đồ bạc đè anh cô xuống đất và làm y lệnh. Charlotte quên cả thở, quan sát người kia lê bước như thể đang rất yếu – nhìn lão bước vào hành lang sáng trưng ánh đèn. Lão có mái tóc bạc phơ, rõ ràng không kém những bóng đèn trên đầu. Lão khó nhọc bước đi, dựa vào người thanh niên bên cạnh đang khoác tay đỡ sau lưng lão, cho tới khi lão ra đến trước mặt anh cô.

Charlotte có thể nhìn thấy ánh mắt Donny. Anh cách xa tận năm mươi mét, nhưng cô vẫn trông thấy chúng mở lớn ra sao. Anh cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông già yếu lụ khụ này, thậm chí còn chẳng quay đi chỗ khác lúc cú thụi vào xương sườn ban nãy kích cho ho khù khụ, át cả lời của cái lão đứng còn không vững ấy.

Anh cô gượng nói. Anh liên tục lặp lại điều gì đó, nhưng cô không nghe ra được. Trong khi ấy, lão già hom hem liêu xiêu với mái tóc bạc trắng kia vẫn đủ sức đung đưa giày. Lão được gã thanh niên bên cạnh đỡ lấy, và Charlotte, rúm người run rẩy, quan sát một bàn chân đong đưa qua lại, sau đó sút thẳng tới trước, chiếc giày nặng nề tung một đòn trời giáng vào người anh cô; chân của Donny cuống cuồng tìm cách co lên che thân, ống đồng ghì sát người, trong khi chính anh bị hai gã đàn ông ghì chặt xuống sàn, không để anh có đường né tránh những cú đá dã man, tàn khốc và giận dữ.