← Quay lại trang sách

Chương 27 Tháp giống 18

EM CÓ CHẮC THỌC NGOÁY trong đó là ý hay không đấy?” Lukas hỏi.

“Giữ yên đèn xem nào,” Juliette nói. “Em vẫn còn một vít nữa.”

“Nhưng mình cũng nên bàn qua về chuyện này trước đã chứ?”

“Em chỉ nhìn thôi mà, Luke. Mỗi tội hiện thời, em chẳng thấy được cái quái gì hết.”

Lukas chỉnh lại ngọn đèn và Juliette bò tới trước. Đây là lần thứ hai cô xuống mò mẫm dưới tấm ghi sàn đặt tại chân thang phòng máy chủ. Đây cũng chính là nơi cô đã lùng thấy vết tích đường truyền dữ liệu máy quay hơn một tháng trước, sau khi vừa được Lukas đưa lên làm thị trưởng. Anh đã cho cô xem họ có thể theo dõi mọi ngóc ngách trong tháp giống ra sao và Juliette đã hỏi còn ai khác xem được các hình ảnh này không. Lukas một mực cam đoan rằng chẳng còn ai nữa cả, cho đến khi cô phát hiện ra dây truyền dữ liệu tuồn qua một cổng bít kín ở nơi đáng lẽ phải là mép tường ngoài của tháp giống. Cô nhớ mình từng thấy còn một số đường dây khác nữa trong chùm dây điện đó. Bây giờ cô muốn xem lại cho chắc.

Cô vặn nốt con vít cuối cùng trên nắp che. Nó rơi ra, để lộ hàng chục sợi dây điện đã bị cô cắt, sợi nào sợi nấy chứa hàng trăm dây tơ tí hon, trông chẳng khác nào những sợi tóc bạc. Chạy song song với các chùm dây điện là những sợi cáp dày, khiến cô liên tưởng đến cáp nguồn chính của hai máy phát điện dưới bộ phận Cơ Khí. Ngoài ra còn có hai ống đồng vùi bên dưới.

“Nhìn ngắm vậy đủ chưa?” Lukas hỏi. Anh ngồi xổm xuống đằng sau cô, nơi miếng ghi sàn đã được gỡ bỏ, và chiếu đèn qua vai cô.

“Trong tháp giống bên kia, tầng này vẫn còn điện. Toàn bộ tầng ba mươi tư đều đầy đủ điện đóm, mặc dù chẳng có máy phát điện nào còn hoạt động cả.” Cô gõ tuốc nơ vít lên những sợi cáp dày. “Các máy chủ ở đó vẫn ro ro chạy. Và một số người sống sót đã câu trộm nguồn điện này để chạy máy bơm và đủ thứ khác khắp trong tháp. Em nghĩ toàn bộ chỗ điện đó đều từ đây mà ra.”

“Tại sao thế?” Lukas hỏi. Anh lia đèn trên chùm dây, có vẻ đã quan tâm hơn.

“Bởi vì họ cần tiếp năng lượng cho máy bơm và đèn gieo trồng,” Juliette nói, ngạc nhiên là mình phải giải thích rạch ròi ra như thế.

“Không, ý là từ đầu người ta đã cung cấp điện như vậy để làm gì ấy?”

“Có lẽ bọn họ không tin chúng ta có thể tự mình duy trì hoạt động. Hoặc có lẽ các máy chủ đòi hỏi nhiều năng lượng hơn mức ta tạo ra được. Em chẳng biết nữa.” Cô nằm nghiêng qua và ngoái lại nhìn Lukas. “Điều em muốn biết là lý do bọn họ vẫn tiếp tục cấp điện sau khi đã tìm cách giết hết tất thảy. Sao không cắt phéng nó đi cùng với mọi thứ khác?”

“Biết đâu họ đã cắt thật. Có thể cái ông bạn của em đã xâm nhập vào đây và bật lại nó.”

Juliette bật cười. “Không. Độc Một Mình không làm được đâu...”

Một giọng nói vang vọng trong hành lang. Lukas chĩa ngược đèn pin lại và cái hốc trở nên tối om. Ở dưới này lẽ ra phải không còn ai khác.

“Là bộ đàm đấy,” anh nói. “Để anh xem là ai.”

“Đèn pin,” Juliette gọi – nhưng anh đã đi mất rồi. Tiếng giày gõ cồm cộp xa dần trong hành lang.

Juliette với tay ra trước và lần tìm những ống đồng. Chúng có kích thước phù hợp. Nelson đã chỉ cho cô nơi cất giữ các bình argon. Có một cơ chế bơm và lọc đúng lý ra sẽ hút argon mới từ sâu dưới lòng đất lên, hoạt động theo nguyên lý tương tự hệ thống xử lý không khí. Nhưng giờ, Juliette biết mình không nên tin gì cả. Lúc cạy các tấm panô sàn và panô tường phía sau các bình khí ra, cô đã phát hiện hai đường ống nối vào trong bình, tách biệt với hệ thống cung cấp. Cái hệ thống cung cấp mà cô hiện đang nghi ngờ là vô dụng hoàn toàn. Cũng giống như các miếng đệm và băng nhiệt, nguồn cấp điện thứ hai, tấm kính che dối trá, tất cả mọi thứ đều khoác lên một cái mã giả tạo. Sự thật bị chôn vùi bên dưới.

Lukas huỳnh huỵch quay về chỗ cô. Anh quỳ xuống và ánh sáng lại rọi chiếu cái hốc.

“Jules, anh cần em ra khỏi đó.”

“Đưa đèn cho em đi,” cô nói với anh. “Em chẳng nhìn thấy cái cóc khô gì cả.” Sẽ lại cãi nhau nữa cho mà xem, giống như hồi cô cắt dây máy quay vậy. Làm gì có chuyện cô sẽ cắt những đường ống này trước khi biết chúng chứa gì bên trong cơ chứ...

“Anh cần em ra đây. Anh... xin em đấy.”

Và rồi cô để ý thấy sắc thái trong giọng của anh. Đã có chuyện chẳng lành. Juliette ngoái ra sau và bị ánh đèn pin rọi thẳng vào mắt.

“Đợi tẹo,” cô nói. Cô ngọ nguậy chống tay và quỳ lên, bò lùi về phía anh, cho tới khi ra ngoài cái hốc đang mở. Cô bỏ con dao đa lưỡi lại đằng sau.

“Sao thế?” Cô ngồi nhổm dậy, duỗi lưng, tháo cột tóc, gom những sợi tóc xổ ra và bắt đầu buộc lại. “Ai gọi đó?”

“Bố em...” Lukas bắt đầu.

“Bố em bị làm sao à?”

Anh lắc đầu. “Không, là bố em gọi thôi. Vấn đề là một đứa trẻ đã gặp chuyện rồi.”

“Bị lạc hả?” Nhưng cô biết ý anh không phải vậy. “Lukas, đã xảy ra chuyện gì thế?” Cô đứng dậy, phủi bụi trên ngực và đầu gối, tiến về phía bộ đàm.

“Họ đang trên đường lên nông trại. Một đám đông thì lại đang trên đường đi xuống. Một đứa trẻ đã lộn nhào ra ngoài lan can…”

“Bị ngã à?”

“Hai mươi tầng,” Lukas nói.

Juliette không thể tin nổi điều ấy. Cô chộp lấy bộ đàm và chống một tay lên tường, đột nhiên choáng váng cả đầu. “Ai thế?”

“Ông ấy không nói.”

Trước khi siết nút bật micro, cô nhận thấy bộ đàm vẫn được để nguyên ở kênh 17, y như lần chót cô gọi cho Jimmy. Bố cô hẳn đã sử dụng bộ đàm mới của Walker. “Bố à? Bố nghe được con không?”

Cô đợi. Lukas chìa bi đông của mình ra, nhưng Juliette phẩy tay từ chối.

“Jules? Để lát bố gọi lại được không? Vừa có chuyện khác xảy ra.”

Giọng bố cô nghe có vẻ run run. Đường truyền dày đặc tiếng nhiễu. “Con cần biết chuyện gì đang xảy ra,” cô bảo ông.

“Chờ chút. Elise...”

Juliette up tay lên miệng.

“... bọn bố đã để lạc mất Elise. Jimmy đã đi tìm nó. Cưng à, bọn bố sắp gặp rắc rối rồi. Có một đám đông đang đi xuống. Một đám đông giận dữ. Họ biết bố đang ở với ai. Và Marcus đã ngã ra ngoài lan can. Bố rất tiếc...”

Juliette cảm thấy bàn tay của Lukas đặt lên vai mình. Cô lau mắt. “Nó có...?”

“Bố vẫn chưa xuống kiểm tra. Rickson bị thương trong vụ ẩu đả. Bố đang chăm sóc cho nó. Hannah với Miles và đứa bé vẫn ổn. Bọn bố hiện đang ở chỗ bộ phận Vật Tư. Nghe này, bố thực sự cần phải đi đây. Bọn bố không tìm thấy Elise, Jimmy đã chạy đi tìm nó. Có người nói họ nhìn thấy con bé đi lên. Bố không muốn con làm gì hết, nhưng bố nghĩ con sẽ muốn biết về vụ thằng bé.”

Tay cô run run nhấn nút micro. “Con sẽ xuống đấy. Bố đang ở bộ phận Vật Tư tầng một trăm mười à?”

Một khoảng lặng dài. Cô biết ông đang cân nhắc xem liệu có nên tranh cãi với cô về chuyện xuống đó hay không. Tiếng lách tách rộ lên trên bộ đàm báo hiệu ông bỏ cuộc, chẳng buồn cự cãi.

“Ừ, bố đang ở tầng một trăm mười. Bố đang chuẩn bị xuống xem thằng bé thế nào. Bố sẽ để Rickson và những đứa khác lại ở đây. Bố đã bảo Jimmy hãy đưa Elise về đây khi ông ta tìm thấy nó."

“Đừng để họ lại đó,” Juliette nói. Cô không biết họ có thể tin tưởng ai, hay đâu sẽ là nơi an toàn cho họ. “Đưa họ theo cùng đi. Bố ơi, hãy đưa họ về bộ phận Cơ Khí. Đưa họ về nhà đi.” Juliette lau trán. Toàn bộ chuyện này là một sai lầm. Đưa họ sang đây là một sai lầm.

“Con chắc chứ?” bố cô hỏi. “Bố nghĩ đám đông bọn bố đã chạm trán đang đi xuống dưới đó đấy.”