Chương 28
ELISE BỊ LẠC TRONG “KHU SỢ”. Con bé đã nghe ai đó gọi như thế, và cái tên đó rất hợp với nơi này – một chốn đông đúc ngoài sức tưởng tượng, một vùng đất lạ kỳ vô cùng, đến nỗi cái tên cũng chỉ lột tả được phần nào sự khiếp vía nơi đây khơi dậy.
Nguồn cơn nó lạc đến chỗ này có chút lằng nhằng. Giữa lúc đụng mặt một toán người lạ rất đông – chưa bao giờ nó nghĩ có thể có nhiều người cùng xuất hiện ở một chỗ đến vậy – con cún của nó chạy mất, và con bé đã đuổi theo. Hết người này đến người kia đã tốt bụng chỉ lên các tầng trên. Một phụ nữ mặc đồ vàng cho biết mình đã trông thấy một người đàn ông dắt chó leo về hướng “khu sợ”. Elise phăm phăm leo hết mười tầng đến chiếu nghỉ ở tầng một trăm.
Trên chiếu nghỉ có hai người đàn ông phì khói từ mũi. Họ bảo có người vừa mang một con chó đi ngang. Họ vẫy tay cho nó vào trong.
Ở nhà nó, tầng một trăm là một vùng đất hoang đáng sợ với các lối đi chật hẹp và những căn phòng trống, nhan nhản rác rưởi, mảnh vụn và chuột. Ở đây có tất cả những thứ đó, nhưng cũng lại đầy rẫy người và động vật, tất thảy đều hò hét và ca hát. Đó là một nơi đầy màu sắc sặc sỡ và những thứ mùi kinh khủng, nơi có hàng loạt người hít vào rồi phà ra những ngọn khói, chỗ khói được bọn họ kẹp trong ngón tay và tiếp tục duy trì với những tia lửa nhỏ. Có những người bôi sơn lên mặt. Một người phụ nữ mặc đồ đỏ có đuôi và sừng vẫy Elise vào trong lều, nhưng Elise đã quay đầu bỏ chạy.
Con bé cắm đầu bỏ chạy khỏi hết nỗi kinh hoàng này đến nỗi kinh hoàng khác, cho đến khi bị lạc hoàn toàn. Đâu đâu cũng toàn đầu gối để nó va phải. Giờ thì nó chẳng còn thiết tha gì chuyện tìm Cún nữa mà chỉ muốn thoát ra khỏi đây thôi. Nó bò xuống dưới một quầy hàng đông đúc và thút thít khóc, nhưng làm vậy chỉ vô ích. Tuy nhiên, chính nhờ thế mà nó đã được quan sát ở cự ly gần một con vật to béo và trụi lông, phát ra những âm thanh như tiếng ngáy của Rickson. Con vật này được dắt ngang chỗ nó với một sợi dây thừng buộc quanh cổ. Elise lau nước mắt và lôi cuốn sách của mình ra, lần giở các bức tranh cho đến khi con bé phát hiện ra đó là một con lợn. Lúc nào cũng hữu ích nếu ta có thể gọi tên được các thứ. Sau khi có tên, chúng gần như không còn quá đáng sợ nữa.
Chính Rickson đã cho con bé động lực lên đường, mặc dù thằng bé không có ở đó. Elise có thể nghe thấy cái giọng oang oang của nó vang khắp Miền Hoang, nói với con bé rằng không có gì phải sợ cả. Ngay khi vừa biết đi, con bé tối ngày bị nó và cặp song sinh sai đi làm việc vặt trong bóng tối. Hồi xung quanh vẫn còn có người để dè chừng, chúng hay phái nó đi hái mâm xôi, mận và những món cao lương mỹ vị khác gần cầu thang. “Đứa nào càng bé thì càng được an toàn,” Rickson từng bảo nó vậy. Đó là chuyện của nhiều năm trước. Nay nó đã chẳng còn bé bỏng gì nữa.
Con bé cất sách đi, quyết định rằng so với đám người bôi sơn lên mặt và xì khói ra khỏi mũi, thì Miền Hoang đen ngòm với những ngón lá quệt lên cổ nó cùng với tiếng máy bơm xung xoảng và tiếng răng gõ lạch cạch ghê gớm hơn nhiều. Với khuôn mặt khô nẻ vì khóc, nó bò ra từ dưới quầy và chen lấn vạch rừng đầu gối mà đi. Sau khi rẽ phải liên hồi – đó là mánh giúp băng qua Miền Hoang trong bóng tối – nó lọt vào một hành lang đầy khói với tiếng xì xèo, và một cái mùi hao hao chuột luộc tràn ngập không khí.
“Ê, nhóc, bị lạc à?”
Một cậu nhóc tóc cắt ngắn, mắt xanh lục quan sát nó từ mép một gian hàng. Cu cậu lớn hơn nó, nhưng không nhiều lắm. Lớn ngang cặp song sinh. Elise thoạt tiên lắc đầu. Sau khi cân nhắc lại, con bé mới gật.
Cậu nhóc bật cười. “Tên mày là gì?”
“Elise,” nó nói.
“Tên lạ thế.”
Nó nhún vai, không biết phải nói gì. Cậu nhóc nhận thấy mắt nó đang tăm tia một người đằng sau mình, bấy giờ đang nhấc những miếng thịt xì xèo lên bằng một cái dĩa lớn.
“Đói à?” cậu nhóc hỏi.
Elise gật đầu. Con bé luôn luôn thấy đói. Đặc biệt là khi nó sợ. Nhưng đó có thể là do nó thấy sợ mỗi khi ra ngoài tìm thức ăn, và nó chỉ ra ngoài tìm thức ăn những lúc thấy đói. Khó mà nhớ nổi cái nào xuất hiện trước cái nào. Cậu nhóc chạy biến ra sau quầy. Khi quay trở lại, nó mang theo một miếng thịt dày ú.
“Có phải chuột không vậy?” Elise hỏi.
Cậu nhóc cười. “Là lợn đấy.”
Elise nhăn mặt, nhớ lại con vật ban nãy vừa ủn ỉn khụt khịt với mình. “Vị nó có giống vị chuột không?” con bé hỏi, giọng đầy hy vọng.
“Mày mà nói to hơn là bố anh sẽ vụt cho tét đít đấy. Muốn ăn không nào?” Nó đưa miếng thịt qua. “Hẳn mày không mang theo hai tem phiếu trên người nhỉ?”
Elise nhận miếng thịt và không nói gì hết. Nó nhấm một miếng nhỏ, và hạnh phúc bùng nổ từng cơn be bé trong miệng nó. Món này ngon hơn chuột. Cậu nhóc chăm chú nhìn nó.
“Mày đến từ khu giữa, phải không?”
Elise lắc đầu và cắn một miếng nữa. “Em đến từ tháp giống 17,” nó vừa nói vừa nhai. Miệng nó ngập nước miếng. Nó đánh mắt nhìn người đàn ông đang nấu những miếng thịt. Marcus và Miles nên đến đây ăn thử một ít.
“Ý mày là tầng mười bảy hả?” Cậu nhóc nhíu mày. “Trông mày không giống dân trên đỉnh. Không, mày quá bẩn để làm dân trên đỉnh.”
“Em đến từ một tháp khác,” Elise nói. “Phía tây nơi này.”
“Tây Nơi Này là gì?” cậu nhóc hỏi.
“Phía tây ý. Hướng mặt trời lặn.”
Cậu nhóc nhìn con bé với ánh mắt kỳ lạ.
“Mặt trời ấy. Nó mọc lên ở phía đông và lặn xuống ở phía tây. Đó là lý do bản đồ trỏ lên trên. Chúng trỏ về phía bắc.” Con bé tính chuyện lôi cuốn sách của mình ra và cho nó xem bản đồ thế giới, giải thích cách mặt trời quay vòng quanh, nhưng tay nó đang dính đầy mỡ, vả lại cậu nhóc đằng nào cũng có vẻ không hứng thú. “Người ta đã đào sang bên đấy và giải cứu bọn em,” nó giải thích.
Nghe đến đây, cậu nhóc tròn xoe mắt. “Vụ đào xới. Mày đến từ tháp giống khác. Nó có thật à?”
Elise ăn nốt miếng thịt lợn và liếm ngón tay. Nó gật đầu. Cậu nhóc chìa tay về phía con bé. Elise chùi lòng bàn tay vào hông và bắt lấy nó.
“Tên anh là Shaw,” nó nói. “Mày muốn một miếng thịt lợn nữa không? Chui qua quầy đi. Anh sẽ giới thiệu mày với bố anh. Này bố, con muốn bố gặp một người.”
“Không được đâu. Em đang tìm Cún.”
Shaw nhăn mặt. “Cún hả? Vậy thì mày sẽ muốn qua cái hành lang kế bên.” Cu cậu dứ đầu chỉ hướng. “Nhưng thôi nào, lợn ngon hơn nhiều á. Chó dai nhách như chuột vậy, bọn chó con chỉ được cái đắt hơn chó lớn, nhưng mùi vị thì vẫn thế thôi.”
Elise đông cứng người. Con lợn buộc dây quanh cổ ban nãy vừa đi ngang có lẽ là một con vật cưng. Có thể bọn họ ăn thịt vật nuôi, giống như Marcus và Miles luôn muốn nuôi một con chuột cho vui cửa vui nhà, ngay cả khi những người khác đang đói rã họng. “Người ta ăn thịt cún à?” con bé hỏi cậu nhóc.
“Ừ, nếu mày có tem phiếu.” Shaw nắm lấy tay nó. “Ra chỗ lò nướng với anh đi. Anh muốn mày gặp bố anh. Ông ấy cứ bảo bọn mày không có thật.”
Elise rụt tay lại. “Em phải đi tìm con cún của em.” Nó quay lại và chạy vụt qua đám đông, phóng về hướng cậu nhóc đã dứ đầu.
“Cún của mày là sao cơ...?” cu cậu gọi với theo nó.
Vòng qua một dãy quầy hàng, Elise tìm thấy một hành lang mù mịt khói khác. Lại xuất hiện cái mùi giống như chuột xiên nướng trên lửa trần. Một bà lão vật lộn với một con chim, cặp cánh thòi ra từ nắm tay của bà, giận dữ vỗ phành phạch. Elise đạp trúng phân và suýt trượt chân. Khi con bé nghĩ đến chuyện Cún của mình đã mất tích, mọi sự quái lạ khắp xung quanh như đều tan chảy hết. Nó nghe thấy có người la lối gì đấy về một con chó và lùng tìm cái giọng vừa rồi. Một thằng bé lớn hơn, có lẽ trạc tuổi Rickson, đang giơ lên một miếng thịt đỏ khổng lồ, trên rằn ri những sọc trắng nhìn giống xương. Ở đó có một cái chuồng, phía trên gắn những tấm bảng đánh số. Đám đông thi thoảng lại có người dừng chân nhòm ngó bên trong. Một vài người chỉ trỏ vào chuồng và hỏi han này nọ.
Elise chật vật chen qua bọn họ, lấn về phía tiếng ăng ẳng. Trong chuồng có chó sống. Nó có thể nhìn xuyên qua các thanh gỗ, và khi kiễng chân lên, nó gần như nhìn hẳn được qua mép hàng rào. Một con vật to ngang ngửa lợn nhào về phía rào quây và gầm gừ dọa nó, làm rung chuyển cả hàng rào. Đó là một con chó, nhưng hàm cột dây nên không thể há ra. Elise cảm thấy được hơi thở ấm nóng phả ra từ mũi nó. Con bé lách ra né đường và chạy vòng sang bên.
Phía sau là một cái chuồng nhỏ hơn. Elise đi qua quầy hàng, về nơi có hai thanh niên đang đứng canh một lò nướng bốc khói nghi ngút. Họ bấy giờ đang quay lưng lại với con bé. Bọn họ nhận thứ gì đó từ một người phụ nữ và đưa cho cô ta một gói hàng. Elise nắm lấy mép hàng rào của chiếc chuồng nhỏ và hé mắt nhìn vào. Có một con chó nằm nghiêng với năm... không, sáu con thú nhỏ đang ăn bụng nó. Lúc đầu, Elise tưởng đó là chuột, nhưng chúng thực ra là những con chó con bé tí tị ti. So với chúng, Cún chẳng khác nào một con chó trưởng thành. Và chúng không ăn thịt con chó kia – chúng đang bú, giống như con của Hannah mút ti Hannah vậy.
Elise mê mải ngắm lũ thú nhỏ đến nỗi không để ý thấy con vật dưới chân rào lao vào mình cho đến khi quá muộn. Một cái mũi đen và chiếc lưỡi hồng nhảy lên, chạm vào quai hàm nó. Elise nhìn thẳng xuống bên trong hàng rào và trông thấy Cún, con vật lại chồm lên chỗ nó.
Elise buột miệng kêu lên một tiếng. Nó với qua hàng rào, nhưng vừa tóm được con vật bằng cả hai tay thì liền bị ai đó thộp lấy từ phía sau.
“Mày chắc không đủ tiền mua đâu,” một trong hai người đằng sau quầy hàng nói.
Elise giãy giụa trong vòng tay của hắn và cố giữ lấy Cún.
“Bình tĩnh nào,” gã trai trẻ nói. “Buông nó ra đi.”
“Buông cháu ra!” Elise gào.
Con chó tuột khỏi tay nó. Elise vùng thoát được, quai đeo của chiếc túi tuột qua đầu nó. Nó ngã oạch xuống dưới chân gã kia và chồm dậy, tiếp tục với tay về phía Cún.
“Ái chà chà,” nó nghe thấy gã thanh niên nói.
Elise thò tay qua hàng rào và một lần nữa tóm lấy con thú cưng của mình. Chân sau của Cún cào cào hàng rào để chồm lên chủ. Hai bàn chân trước gác lên vai con bé, chiếc lưỡi ướt át thè lè bên tai nó. Elise quay lại và thấy có người đang đứng sừng sững bên mình; buộc trước ngực hắn là một mảnh vải trắng đẫm máu, và hắn cầm cuốn sách nhớ của con bé trong tay.
“Cái gì thế này?” hắn hỏi, lật xem thử các trang. Một vài tờ giấy dán lỏng rơi ra làm hắn cuống quýt chộp lấy.
“Đó là sách của cháu,” Elise nói. “Trả lại đây.”
Gã kia cúi xuống nhìn nó. Cún liếm mặt nó. “Đổi nó lấy con kia nghen,” hắn nói, chỉ vào Cún.
“Cả hai đều là của cháu,” nó lì lợm nói.
“Không, tao đã trả tiền mua con ôn đó. Nhưng cái món này cũng đủ ngang giá đấy.” Hắn áng chừng cân nặng cuốn sách của nó trong tay, thế rồi cúi xuống đẩy Elise ra khỏi gian hàng và quay trở lại hành lang đông đúc.
Elise với lấy cuốn sách. Túi của nó bị bỏ lại phía sau. Cún cắn tay nó và suýt nữa vặn mình sổng ra. Nó nhận ra mình đang khóc nức nở, tru tréo đòi gã kia trả đồ lại cho mình. Hắn lúc này nổi giận, há miệng nhe nanh, túm lấy tóc nó. “Roy! Qua túm con nhãi này giúp tao.”
Elise ré lên. Thằng bé đứng bên ngoài hô “chó đây, chó đây” với người qua đường lúc này tiến về phía nó. Cún đã sắp vùng thoát ra rồi. Nó đang dần tuột tay nữa, còn cái gã kia thì sắp giật đứt tóc nó.
Nó để sổng mất Cún, và gã kia nhấc bổng nó lên, khiến nó ré váng trời. Đúng lúc ấy, có gì đó vụt đến, giống như một con chó vồ mồi, nhưng thứ nâu nâu phóng ngang là một bộ đồ chứ không phải lông, và cái tên to lớn kia hự lên một tiếng, sau đó lăn quay ra đất. Elise cũng ngã sõng soài theo.
Hắn không còn nắm tóc nó nữa. Elise nhìn thấy túi của mình. Cuốn sách của mình. Nó vơ lấy cả hai, nắm chặt một vốc giấy rời trong tay. Shaw, cậu nhóc đã cho nó ăn lợn, đang đứng ngay đó. Nó bế thốc Cún lên và nhăn nhở cười với Elise.
“Chạy đi,” cu cậu nói, phô nguyên hàm răng ra với con bé.
Elise bỏ chạy. Nó lạng lách tránh khỏi thằng bé bên ngoài, liên tục va phải hết người này đến người kia trong đám đông. Khi ngoái ra sau, nó thấy Shaw đang chạy theo mình; Cún được cu cậu ôm ghì vào ngực, mông lộn lên đầu, chân quẫy đạp trên không. Đám đông nhốn nháo né đường cho hai người từ gian hàng đuổi theo chúng.
“Lối này!” Shaw hét lên, vừa ha hả cười vừa chạy vượt qua Elise và rẽ vào một góc cua. Nước mắt Elise vẫn tuôn như suối, nhưng nó cũng đang cười. Vừa cười vừa hoảng sợ vừa vui sướng vì có được cuốn sách lẫn thú cưng, vì sắp chạy thoát, và vì cả cậu nhóc này, một người đối xử tốt với nó hơn cả hai đứa song sinh nữa. Chúng luồn xuống dưới một quầy hàng khác – mùi trái cây tươi – và ai đó quát mắng chúng. Shaw xộc qua một căn phòng tối om với những chiếc giường chưa dọn, qua một căn bếp có một người phụ nữ đang nấu ăn, rồi quay trở ra một gian hàng khác. Một người đàn ông da đen cao lớn hất xẻng vét bột về phía chúng, nhưng khi ấy, chúng đã lẩn biến vào đám đông, vừa chạy vừa cười vừa phóng dích dắc giữa...
Và rồi ai đó trong đám đông tóm lấy cu cậu. Đôi bàn tay to lớn và mạnh mẽ kéo thốc cậu nhóc lên không. Elise vấp ngã. Shaw quẫy đạp gào thét với người đấy, và khi ngước lên, Elise nhận thấy chính là Độc Một Mình đang tóm thằng bé. Qua bộ râu rậm rạp, gã mỉm cười với Elise.
“Độc Một Mình!” Elise kêu lên. Nó ôm ghì lấy chân gã.
“Thằng ranh này lấy đồ của mày hả?” gã hỏi.
“Không, anh ấy là bạn đấy. Bỏ anh ấy xuống đi.” Nó rà soát đám đông xem có thấy bóng dáng những kẻ đuổi theo chúng đâu không. “Chúng ta nên đi thôi,” nó bảo Độc Một Mình. Nó ghì lấy chân gã thêm lần nữa. “Cháu muốn về nhà.”
Độc Một Mình xoa đầu nó. “Đó chính là nơi chúng ta đang đến đấy.”