Chương 29
ELISE ĐỂ ĐỘC MỘT MÌNH CẦM TÚI VÀ QUYỂN SÁCH, trong khi nó ôm Cún khư khư. Họ len qua đám đông, ra khỏi “khu sợ” và quay lại chỗ cầu thang. Shaw bám theo họ, ngay cả khi Độc Một Mình đã bảo nó hãy trở về với gia đình đi. Và trên đường leo xuống cầu thang cùng Độc Một Mình để tìm những người khác, cứ mỗi khi liếc ra sau, Elise lại trông thấy Shaw trong bộ đồ nâu đang lén đi theo họ, ló ra từ sau cột trung tâm hoặc qua lan can của một chiếu nghỉ ở tầng cao hơn. Nó cân nhắc việc mách với Độc Một Mình rằng cậu nhóc kia vẫn đang đi theo, nhưng rồi ngậm tăm.
Sau khi đã xuống đến vài tầng bên dưới “khu sợ”, một người khuân vác bắt kịp bọn họ và chuyển lại cho họ một tin nhắn. Jewel đang xuống tìm họ. Cô đã phái phân nửa lực lượng khuân vác đi tìm Elise. Về phần Elise, con bé thậm chí còn chẳng hề hay biết mình đang mất tích.
Trong lúc đợi ở chiếu nghỉ tiếp theo, Độc Một Mình cho nó uống từ bi đông của gã. Sau đó, con bé rót một hũm nước nhỏ vào đôi tay già nua và nhăn nheo của gã, và Cún mừng rỡ nhấp từng ngụm. Phải chờ mòn chờ mỏi mới thấy Jewel tới nơi, nhưng cô đến cùng với một tràng tiếng chân chạy rầm rầm như sấm. Chiếu nghỉ rung bần bật. Jewel mướt mải mồ hôi, thở không ra hơi, nhưng Độc Một Mình xem chừng không nề hà chuyện này. Hai người bọn họ ôm chầm lấy nhau, và Elise tự hỏi liệu họ có bao giờ buông nhau ra nữa không. Dân tình nườm nượp lên xuống chiếu nghỉ, và lúc đi ngang, ai cũng nhìn bọn họ như nhìn một đám lập dị. Khi họ rốt cuộc cũng buông nhau ra, Jewel vừa cười vừa khóc. Cô nói gì đó với Độc Một Mình, và đến lượt gã bật khóc. Cả hai người bọn họ đều nhìn Elise, và nó có thể hiểu ngay họ vừa trao đổi bí mật hoặc một tin tồi tệ nào đấy. Tiếp theo, Jewel bế con bé lên và thơm má nó, sau đó ôm ghì nó vào lòng, chặt đến ngạt thở.
“Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi,” cô bảo Elise. Nhưng Elise chẳng hiểu có chuyện gì bất ổn.
“Cháu tìm lại được Cún rồi này,” con bé nói. Rồi nó nhớ ra Jewel không biết về con thú cưng mới của mình. Nó nhìn xuống và thấy Cún đang tè vào ủng của Jewel. Đấy hẳn phải là một lời chào.
“Một con chó,” Jewel nói. Cô bóp vai Elise. “Cháu không giữ nó được đâu. Chó nguy hiểm lắm.”
“Nó làm gì mà nguy hiểm!”
Cún con gặm tay Elise. Elise rụt tay về và xoa đầu Cún.
“Cháu lấy nó từ khu chợ hả? Cháu đã chạy đến đấy à?” Jewel nhìn Độc Một Mình, và gã gật đầu. Jewel hít sâu một hơi. “Cháu không thể lấy những thứ không thuộc về mình. Nếu cháu lấy nó từ một người bán hàng, nó sẽ phải quay trở lại đó.”
“Cún đến từ khu dưới sâu,” Elise nói. Nó cúi xuống choàng tay ôm lấy con chó. “Nó đến từ bộ phận Cơ Khí. Chúng ta có thể đưa nó về đó. Nhưng đến ‘khu sợ’ thì không. Cháu xin lỗi vì đã lấy nó.” Nó siết chặt Cún và nghĩ về người đàn ông giơ lên miếng thịt đỏ với xương sườn trắng. Jewel lại quay sang Độc Một Mình.
“Nó không đến từ chợ đâu,” gã xác nhận. “Con bé nẫng nó trong một cái hộp dưới bộ phận Cơ Khí.”
“Thôi được rồi. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này sau. Ta cần phải bắt kịp những người khác cái đã.”
Elise biết rằng ai cũng đều mệt mỏi, kể cả nó và Cún, nhưng họ vẫn lên đường. Mấy người lớn có vẻ rất nôn nóng muốn xuống dưới, và sau khi được thăm “khu sợ”, Elise cũng cảm thấy giống vậy. Nó nói với Jewel rằng mình muốn về nhà, và Jewel bảo họ đang trên đường đấy. “Mình phải làm cho mọi thứ trở lại như hồi trước,” Elise nói với cả hai.
Chẳng hiểu sao, câu đấy lại khiến Jewel bật cười. “Cháu còn trẻ vậy mà đã hoài cổ rồi,” cô nói.
Elise hỏi hoài cổ nghĩa là gì, và Jewel nói, “Là khi cháu nghĩ quá khứ tốt đẹp hơn thực tế khi đó, chỉ bởi vì hiện tại quá tồi tệ.”
“Cháu hay hoài cổ lắm,” Elise tuyên bố.
Và câu đó khiến cả Jewel lẫn Độc Một Mình cùng bật cười. Nhưng sau đó, trông họ buồn thiu. Elise thấy họ thường xuyên nhìn nhau theo cùng một kiểu, và Jewel cứ lau nước mắt suốt. Cuối cùng, Elise hỏi họ đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ dừng lại ở giữa cầu thang và kể cho con bé. Kể cho nó nghe rằng lúc đám đông điên rồ kia xô ngã nó và Cún chạy đi mất, Marcus đã nhào qua lan can. Marcus đã ngã xuống và chết. Elise nhìn sang lan can cạnh mình, chẳng tài nào hiểu nổi sao Marcus lại có thể trượt ngã qua một rào chắn cao đến thế. Nó không hiểu chuyện ấy đã xảy ra kiểu gì, nhưng nó biết sự kiện này cũng giống cái hồi bố mẹ chúng bỏ đi và không bao giờ quay trở lại nữa. Giống như thế đấy. Marcus sẽ chẳng còn cười cợt chạy ra từ Miền Hoang thêm lần nào nữa. Con bé lau mặt và cảm thấy thương Miles. Thằng bé đã không còn là song sinh nữa rồi.
“Đó là lý do chúng ta về nhà ạ?” nó hỏi.
“Chỉ là một phần thôi,” Jewel nói. “Lẽ ra cô không nên đưa cháu đến đây.”
Elise gật đầu. Chuyện đó không còn gì để bàn cãi. Có điều bây giờ nó đã có Cún, trong khi Cún lại đến từ đây. Và dù có nói gì với Jewel, Elise cũng sẽ chẳng bao giờ trả lại Cún đâu.
Juliette cho Elise dẫn đường. Chân cô đau nhừ vì đã phóng như bay xuống; đã hơn một lần cô suýt trượt chân. Giờ thì cô chỉ muốn cho lũ trẻ mau chóng được đoàn tụ và trở về nhà, đồng thời cô cũng không thể ngừng tự trách móc bản thân về chuyện đã xảy đến với Marcus. Hết tầng này đến tầng khác dần được băng qua trong nuối tiếc, thế rồi có người gọi vào bộ đàm.
“Jules, cô có đó không?”
Là Shirly, và giọng cô có vẻ gắt gỏng. Juliette rút bộ đàm ra khỏi thắt lưng. Hẳn Shirly đang ở chỗ Walker, sử dụng máy của lão. “Nói đi,” cô đáp. Cô giữ lan can bằng một tay, tiếp tục đi theo Elise và Độc Một Mình. Một người khuân vác và một đôi trẻ lách qua họ, đi ngược lên.
“Cái quái gì đang diễn ra vậy?” Shirly hỏi. “Một đám đông vừa tràn qua đây. Frankie bị giày xéo ngoài cổng. Anh ta giờ phải nằm phòng y tế. Và tôi có thêm tầm hai, ba chục người nữa đang đi qua cái đường hầm chết tiệt này của cô. Nếu biết có chuyện này xảy ra thì từ đầu tôi đã chẳng đồng thuận rồi.”
Juliette đoán đó chính là cái nhóm đã khiến Marcus thiệt mạng. Jimmy ngoái lại nhìn chiếc bộ đàm và tin tức nó vừa báo. Juliette vặn nhỏ âm lượng để Elise không nghe thấy.
“Hai, ba chục người nữa là sao? Dưới đấy còn ai nữa thế?” Juliette hỏi.
“Có đội đào xới của cô này. Một số thợ cơ khí từ ca ba, lẽ ra phải ngủ nhưng lại muốn xem bên kia có gì. Và Ủy ban Kế hoạch cô phái xuống.”
“Ủy ban Kế hoạch hả?” Juliette bước chậm lại.
“Ừ. Họ bảo rằng cô cử mình đến. Nói rằng mình có thể kiểm tra công tác đào. Có đem theo giấy tờ từ văn phòng của cô.”
Juliette nhớ Marsha đã nói về vụ này trước buổi họp thị chính. Nhưng cô mải bận với mấy bộ đồ quá.
“Cô không cử họ đến à?” Shirly hỏi.
“Có thể tôi đã cử thật,” Juliette thừa nhận. “Nhưng đám đông kia thì khác. Trên đường đi xuống, bọn họ đã đụng mặt bố tôi. Đã có người ngã chết.”
Đầu dây bên kia im bặt. Thế rồi: “Tôi nghe bảo mới có người bị ngã. Không biết chuyện đấy có liên quan. Nghe này, tôi muốn lôi hết tất cả về và dẹp phéng cái vụ này đi lắm rồi đấy. Sự tình vượt ngoài tầm kiểm soát mất rồi, Jules ạ.”
Tôi biết mà, Juliette thầm nghĩ. Nhưng cô không truyền thông điệp ấy đi. Không nói ra thành lời. “Tôi sắp đến rồi. Tôi đang trên đường đây.”
Shirly không đáp. Juliette kẹp bộ đàm vào thắt lưng và nguyền rủa bản thân. Jimmy lùi lại để nói chuyện với cô, cho Elise đi xa hơn đằng trước.
“Tôi xin lỗi về mọi chuyện nhé,” Juliette nói với gã.
Hai người bọn họ im lặng đi hết một vòng cầu thang.
“Lúc trong đường hầm, tôi thấy có một số người lấy đi những thứ không phải của họ,” Jimmy nói. “Khi họ đưa bọn tôi sang đây, trong đấy tối lắm, nhưng tôi thấy người ta khiêng đường ống và thiết bị từ tháp giống của tôi về lại tháp giống này. Như thể họ đã lên kế hoạch sẽ làm vậy ngay từ đầu rồi. Nhưng cô đã nói rằng chúng ta sẽ tái xây dựng nhà của tôi. Không phải dỡ nó ra lấy phụ tùng.”
“Đúng thế. Tôi nói thật lòng mà. Tôi muốn tái xây dựng nó thật đấy. Ngay khi ta xuống đó, tôi sẽ nói chuyện với họ. Bọn họ đâu có được lấy đồ đi.”
“Thế tức là cô không bảo họ rằng họ được phép làm vậy?”
“Không. Tôi... tôi đại khái đã nói với họ rằng qua đón ông và lũ trẻ là một hành động hợp lý, rằng thêm một tòa tháp nữa sẽ đồng nghĩa với. có thêm một số đồ dự phòng.”
“Đó chính là phụ tùng còn gì.”
“Tôi sẽ nói chuyện với họ. Tôi hứa đấy. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Họ bước đi trong im lặng một hồi.
“Ừ,” Độc Một Mình cuối cùng cũng nói. “Cô cứ nói thế suốt.”