← Quay lại trang sách

Chương 30 Tháp giống 1

CHARLOTTE THỨC DẬY TRONG BÓNG TỐI, người ướt đẫm mồ hôi. Lạnh quá. Sàn kim loại lạnh ngắt. Mặt cô đau rần vì nằm quá lâu trên thép. Cô nhích cánh tay tê dại ra từ dưới người và xoa mặt, cảm nhận những vết hằn do mặt sàn hình thoi để lại.

Hồi ức cuộc tập kích Donny ùa về như một giấc mơ mà cô chỉ loáng thoáng nhớ. Cô đã co quắp người lại và chờ đợi. Đã bằng cách nào đó kìm được nước mắt. Và vì kiệt sức do cố gắng không khóc, hoặc vì sợ hãi không dám nhúc nhích, cô cuối cùng cũng thiếp đi.

Cô dỏng tai nghe ngóng xem có tiếng bước chân hoặc giọng nói nào không, sau đấy mới vén bạt lên. Bên ngoài tối đen như mực. Đen chẳng kém gì dưới gầm máy bay. Như một con non trong ổ, cô bò ra từ bên dưới con chim kim loại; các khớp xương cô cứng đờ, ngực nặng như chì, xung quanh cô rặt một sự cô độc khủng khiếp.

Đèn của cô nằm đâu đó dưới tấm bạt. Cô kéo bạt ra khỏi chiếc máy bay và dò dẫm quanh quanh, sờ thấy vài món dụng cụ, thúc một bộ cần siết đổ loảng xoảng. Sực nhớ đến đèn pha của máy bay, cô lần mò bên trong một panô công tác để mở, tìm thấy công tắc thử và nhấn nó. Một tấm thảm vàng rực được trải ra trước mỏ chim. Chừng ấy đủ cho cô tìm thấy đèn pin của mình.

Cô chộp lấy nó cùng một cái cờ lê lớn. Cô đã không còn an toàn nữa. Một quả đạn cối đã giáng xuống trại và san bằng một cái lều, cướp đi sinh mạng một người đồng đội. Một quả đạn khác có thể rít gió lao đến bất cứ lúc nào.

Cô chiếu đèn pin về phía thang máy, e sợ những gì có thể bất chợt ùa ra từ đó. Trong không gian tĩnh lặng, cô có thể nghe thấy nhịp tim của bản thân. Charlotte quay lại và tiến về phía phòng họp, về nơi cô nhìn thấy anh lần cuối.

Trên sàn không có dấu hiệu vật lộn. Bên trong phòng họp, ghi chú vẫn còn vương vãi trên bàn. Có lẽ không còn nhiều như trước. Một số thùng đặt rải rác giữa các ghế đã biến mất. Kẻ chịu trách nhiệm cho chuyện này đã dọn dẹp rất qua loa. Hắn rồi sẽ trở lại.

Charlotte tắt đèn và quay đi. Lần này, khi bước qua nơi anh bị tấn công, cô trông thấy vết máu bắn tung tóe trên tường. Cô cảm nhận được từng con thổn thức mình đã ghìm xuống trước khi chìm vào giấc ngủ lại trồi lên, bóp lấy cổ họng cô. Cô tự hỏi liệu anh mình có còn sống không. Cô có thể mường tượng cảnh lão tóc bạc đứng đó, chân đá lia lịa với một cơn thịnh nộ tàn độc. Giờ thì cô chẳng còn ai nữa. Cô hối hả băng qua nhà kho tăm tối, tiến về phía chiếc máy bay đang rọi sáng. Bị lôi ra khỏi giấc ngủ, bị cho thấy một thế giới đáng sợ, và giờ thì bị bỏ lại một mình.

Ánh sáng từ mũi máy bay hắt qua sàn nhà, soi tỏ một cánh cửa.

Không hoàn toàn đơn độc.

Charlotte tĩnh tâm lại. Cô thò tay vào trong panô công tác và tắt đèn pha máy bay đi. Cô cẩn thận xếp lại tấm bạt. Không thể để đồ lung tung được nữa – cô phải luôn giả định sẽ có khách đến thăm. Với chiếc đèn làm việc đung đưa lên xuống, cô lại chỗ cánh cửa, thế rồi dừng chân, quay lại lấy túi dụng cụ. Chiếc máy bay đã không còn là ưu tiên cấp bách nữa. Với mớ dụng cụ và ngọn đèn, cô nhanh chân băng qua khu sinh hoạt đến cuối hành lang, vào trong phòng điều khiển máy bay. Trên chiếc bàn thợ kê trước bức tường cuối phòng là một chiếc đài, thành quả công cuộc lắp ráp suốt mấy tuần qua. Nó đã hoạt động. Cô và anh trai đã nghe thấy tiếng trò chuyện từ những thế giới xa xôi. Chưa biết chừng sẽ có cách khiến nó truyền phát được. Cô lục lọi mở phụ kiện anh để lại cho mình, tìm kiếm. Nếu không làm được gì khác thì ít nhất cô cũng có thể lắng nghe. Biết đâu cô sẽ phát hiện ra được bọn chúng đã làm gì anh. Biết đâu cô sẽ có thể nghe được giọng anh – hoặc liên hệ được với một sinh linh khác.