Chương 31
VỚI MỖI CƠN HO, xương sườn Donald lại nổ tung thành hàng nghìn mảnh vụn. Những mảnh văng ấy xuyên thủng phổi với tim anh và làm dềnh lên một làn sóng triều dọc cột sống. Anh tin chắc rằng quả thật đang có những quả bom xương và thần kinh nổ ầm ầm bên trong cơ thể mình như thế. Chưa gì anh đã thấy nhớ cái cảm giác phổi cháy ran và cổ họng khô rát. Sự tra tấn ấy mới giản đơn biết mấy. Những chiếc xương sườn bầm tím và nứt gãy của anh lúc này biến những cực hình cũ thành trò hề. Nỗi thống khổ ngày hôm qua giờ đã trở thành thứ để nhung nhớ hoài niệm.
Anh nằm trên giường, máu chảy đầm đìa, khắp người bầm tím, chẳng còn tơ tưởng đến chuyện đào thoát nữa. Cánh cửa rất chắc chắn, và khoảng trống phía trên các tấm trần không dẫn đến đâu cả. Anh không nghĩ mình đang ở tầng quản trị. Dễ chừng đây là bộ phận An Ninh. Có khi là khu dân cư. Hoặc một nơi nào đó anh không biết rõ. Hành lang bên ngoài yên tĩnh đến sởn tóc gáy. Có thể hiện đang là giữa đêm. Việc đập cửa đày đọa những rẻ xương sườn nhức nhối của anh, còn la hét khiến cổ họng anh rát nhừ. Nhưng hành động khiến anh đau đớn nhất là nghĩ về cảnh ngộ mình đã đẩy em vào, về số phận của cô. Khi lính canh hoặc Thurman quay lại, anh nên khai với họ rằng cô đang ở dưới đó, cầu xin họ hãy rủ lòng thương. Thurman quý cô như con cháu trong nhà, và Donald là người duy nhất chịu trách nhiệm cho việc đánh thức cô dậy. Thurman sẽ hiểu mà. Lão sẽ cho cô quay lại ngủ, và cô có thể yên giấc nồng cho đến tận ngày tàn của tất cả bọn họ. Như vậy sẽ là tốt nhất.
Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua. Nhiều tiếng đồng hồ chịu đựng những vết bầm sưng tấy và hàng chục chỗ nhói đau theo từng nhịp đập. Donald trằn trọc, ngày và đêm càng trở nên khó phân biệt hơn bên trong hầm mộ chôn ngầm này. Anh toát mồ hôi, người lên cơn sốt. Anh không đổ bệnh do viêm nhiễm, mà do hối hận và sợ hãi. Anh gặp ác mộng, mơ thấy các khoang đông lạnh bị đốt cháy phừng phừng, thấy lửa, băng và bụi, thấy thịt da chảy ra và xương tan thành bột.
Trong lúc lim dim nửa tỉnh nửa mê, anh lại mơ thấy một giấc mộng nữa. Mơ về một đêm lạnh giá trên đại dương mênh mông, về một con tàu đang chìm dần dưới chân mình, boong tàu bị biển cả dữ dội rung chuyển. Tay Donald bị đóng băng trên bánh lái của con tàu, hơi thở của anh như một làn sương dối trá. Sóng vỗ tràn qua lan can trong khi tàu của anh mỗi lúc một chìm sâu hơn. Và trên mặt nước xung quanh anh là những chiếc xuồng cứu sinh đang rực lửa. Phụ nữ và trẻ em chết cháy la liệt ngoài đó, gào thét, kẹt trong những chiếc xuồng mang hình khoang đông lạnh, vốn dĩ không thể cập được vào bờ.
Giờ thì Donald đã nhận ra điều đó. Anh nhận ra nó khi đang thức – thở hổn hển, họ khù khụ, vã mồ hôi – lẫn khi đang mơ. Anh nhớ mình từng nghĩ rằng họ đem phụ nữ đi trữ hết là để mọi người không còn có tranh giành nhau. Nhưng ngược lại mới đúng. Phụ nữ nằm đó để những người còn lại có cớ để chiến đấu . Có ai đó để cứu rỗi. Chính vì bọn họ, cánh đàn ông mới thức qua những ca trực tăm tối thế này, ngủ thâu những đêm trường u ám thế này, mơ về những điều sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Anh che miệng, trở mình trên giường, và ho ra máu. Có ai đó để cứu rỗi. Ngông ngạo thay, con người; ngông ngạo thay, những cái tháp giống chết tiệt mà anh đã góp sức xây nên; ngông ngạo thay, cái giả định rằng mọi thứ cần được cứu rỗi. Cả con người và hành tinh lẽ ra phải được để yên cho tự sinh tự diệt. Loài người có quyền tuyệt chủng. Đấy là cách thức vận hành của sự sống: nó tuyệt chủng. Nó nhường chỗ cho chủng loài tiếp theo. Nhưng luôn có những cá nhân loài người phản lại quy luật tự nhiên. Họ có những đứa con được nhân bản vô tính bất hợp pháp, có phương pháp trị liệu nano, có phụ tùng thay thế, và có các khoang đông lạnh. Những cá nhân như những kẻ đã gây ra chuyện này.
Tiếng chân đến gần báo hiệu một bữa ăn, đồng thời cũng báo hiệu hồi kết cho cơn ác mộng triền miên từ việc phải ngủ với những suy nghĩ điên dại và phải thức với nỗi đau thể xác. Đây hẳn phải là bữa sáng, bởi vì anh đang đói ngấu. Vậy tức là anh đã thức trắng đêm. Anh tưởng đây vẫn sẽ là tay lính canh từng giao đồ ăn cho mình lần trước, nhưng khi cánh cửa hé mở, Thurman xuất hiện. Một người mặc đồ An Ninh màu bạc đứng đằng sau lão, mặt mày nghiêm nghị. Thurman bước vào một mình và đóng cửa lại, tin chắc Donald sẽ chẳng làm gì được mình. So với hôm trước, trông lão có vẻ khá khẩm hơn, khỏe mạnh hơn. Chắc vì đã thức được một thời gian. Hoặc có lẽ mạch máu của lão đang nhung nhúc những bác sĩ mới.
“Ông định giam tôi ở đây bao lâu?” Donald ngồi dậy hỏi. Giọng anh khàn khàn và xa xăm, nghe như tiếng lá mùa thu.
“Không lâu đâu,” Thurman nói. Lão lôi cái rương ra xa chân giường và ngồi lên đó. Lão chăm chú nhìn Donald. “Cậu chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.”
“Chẩn đoán y tế đấy hả? Hay là một bản án vậy?”
Thurman nhướn một bên mày. “Là cả hai. Nếu chúng tôi giữ cậu ở đây và không điều trị cho cậu, thứ không khí cậu hít vào sẽ giết chết cậu. Thay vào đó, chúng tôi sẽ cho cậu đi ngủ đông.”
“Hóa kiếp cho tôi khỏi phải chịu đau đớn nữa thì chắc đắc tội với Chúa hả?”
Thurman ra chiều cân nhắc ý tưởng này. “Tôi đã tính đến chuyện để cậu chết rũ trong này. Tôi biết cậu đang đau đớn thế nào. Tôi có thể chữa cho cậu hoặc để cậu quỵ hẳn luôn, nhưng dù có chọn phương án nào thì tôi cũng không đành.”
Donald gượng cười, nhưng bị đau quá. Anh với lấy cốc nước trên khay và nhấp một ngụm. Khi anh hạ chiếc ly xuống, trên mặt nước xuất hiện một vệt máu hồng cuộn xoắn.
“Ca vừa rồi cậu làm việc năng nổ thật đấy,” Thurman nói. “Đã có mấy chiếc máy bay với bom đạn không hiểu thất lạc đi đâu. Chúng tôi đã phải dựng vài người vừa được cho ngủ đông dậy để xâu chuỗi hết mọi thứ lại và xác định xem cậu đã làm trò gì. Cậu có biết mình đã đùa với lửa thế nào không?”
Lẫn trong giọng Thurman là một sắc thái còn tệ hơn cả giận dữ. Lúc mới đầu, Donald không nhận ra được nó là gì. Không phải nỗi thất vọng. Cũng không phải thịnh nộ ở bất kỳ dạng nào. Lão đã trút hết thịnh nộ ra qua mũi giày của mình rồi. Đây là một sắc thái trầm hơn, hao hao nỗi sợ hãi.
“Tôi đã đùa với lửa ư?” Donald hỏi. “Tôi đi giải quyết hậu quả ông gây ra thì có.” Anh giơ tay chào người thầy cũ của mình, làm nước sánh khỏi cốc. “Các tháp giống ông đã phá hoại. Cái tòa tháp đã cắt đứt liên lạc từ bao năm trước. Nó vẫn ở đó...”
“Tháp giống 40. Tôi biết.”
“Và 17 nữa.” Donald hắng giọng. Anh chộp lấy lát ngoài cùng của ổ bánh mì trên khay và cắn một miếng khô khốc, nhai cho đến khi quai hàm nhức rần, làm thêm một ngụm nước nhuốm máu cho trôi. Anh biết rất nhiều chuyện Thurman không biết. Chỉ đến khi ấy, anh mới ngộ ra điều này. Tất cả những cuộc đàm luận với người trong tháp 18, quãng thời gian nghiền ngẫm các bản vẽ và ghi chú, hàng tuần lễ xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, gánh vác trách nhiệm lãnh đạo. Anh biết với thể trạng hiện tại, mình sẽ cầm chắc bàn thua nếu động tay động chân với Thurman, nhưng anh vẫn cảm thấy mình là kẻ trên cơ. Chính những thông tin anh nắm giữ đã giúp anh thấy tự tin như thế. “Tháp giống 17 chưa diệt vong đâu,” anh nói, sau đó cắn thêm một miếng bánh mì nữa.
“Tôi cũng đã nghe kể.”
Donald tiếp tục nhai.
“Hôm nay tôi sẽ cho tháp giống 18 ngưng hoạt động,” Thurman lặng lẽ nói. “Cơ sở đó đã báo hại ta biết bao nhiêu.” Lão lắc đầu, và Donald tự hỏi có khi nào lão đang nghĩ đến Victor, trưởng mọi tháp giống. Một cuộc nổi loạn bên tòa tháp đó đã đẩy ông ta đến nước đường tự găm một viên đạn vào đầu mình. Liền sau đó, anh chợt nhận ra rằng những con người mình đã gửi gắm muôn vàn hy vọng vào nay cũng đã tận số. Bao nhiêu công lao tuồn lậu linh kiện xuống cho Charlotte, mơ về một hồi kết cho hệ thống tháp giống, hy vọng về một tương lai dưới bầu trời xanh, tất cả đều là dã tràng xe cát. Lúc nuốt miếng bánh mì xuống, anh thấy nó thật vô vị.
“Tại sao?” anh hỏi.
“Cậu thừa biết lý do rồi còn hỏi. Cậu đã trò chuyện với họ, đúng không? Cậu nghĩ nơi đó rồi sẽ ra sao nào? Cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?” Những dấu hiệu giận dữ đầu tiên len lỏi vào trong giọng Thurman. “Cậu tưởng bọn họ sẽ cứu rỗi được cậu à? Rằng bất cứ ai trong chúng ta vẫn còn có thể được cứu rỗi nữa sao? Cậu nghĩ cái quái quỷ gì thế?”
Donald không muốn đáp lại, nhưng như một con họ, câu trả lời theo phản xạ bật ra: “Tôi nghĩ họ xứng đáng với những gì tốt đẹp hơn hiện tại. Tôi nghĩ họ xứng đáng có một cơ hội...”
“Cơ hội làm gì mới được chứ?” Thurman lắc đầu. “Không quan trọng. Không quan trọng. Chúng ta đã trù liệu đủ đường rồi.” Câu chót được lão lẩm bẩm cho bản thân nghe. “Thật đáng tiếc là tôi cần phải ngủ đông, không thể ở đây để quán xuyến mọi việc. Làm vậy chẳng khác nào phái máy bay điều khiển từ xa đi làm nhiệm vụ trong khi ta cần đích thân thị sát, cầm hẳn dây cương.” Thurman giơ nắm đấm lên trời. Lão săm soi Donald một lúc. “Sáng ra, cậu sẽ được cho đi ngủ đông ngay. Thế này đã là rất nhẹ so với hình phạt cậu đáng phải nhận đấy. Nhưng trước khi tống khứ cậu đi, tôi muốn cậu khai ra cho tôi nghe cậu đã làm thế nào, sao mà cậu lại mạo danh được tôi lên đến tận trên này. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa...”
“Hóa ra tôi bây giờ lại là một mối đe dọa.” Donald hớp thêm một ngụm nước nữa, nhấn chìm chỗ ngứa trong cổ họng. Anh thử hít một hơi sâu, nhưng con đau ở ngực khiến anh gập người lại.
“Cậu thì không, nhưng kẻ tiếp theo giở trò này có thể sẽ nguy hiểm. Chúng ta đã cố lường trước mọi tình huống, nhưng ta luôn biết điểm yếu lớn nhất nằm ở đâu. Trong mọi hệ thống trên đời, điểm yếu lớn nhất luôn là một cuộc nổi loạn do đội ngũ lãnh đạo cầm đầu.”
“Như vụ ở tháp giống 12,” Donald nói. Anh nhớ tòa tháp ấy đã sụp đổ khi một bóng đen hắc ám tràn ra từ phòng máy chủ của nó. Anh đã chứng kiến thảm họa ấy, đã kết liễu cái tháp giống đó, đã viết báo cáo về nó. “Sao ông lại không lường trước được cái chuyện đã xảy ra đằng đó cơ chứ?” anh hỏi.
“Chúng ta lường được mà. Chúng ta đã trù liệu đủ đường. Chính bởi thế nên ta mới thiết lập các tháp giống sơ cua. Chính bởi thế nên ta mới đẻ ra Nghi Lễ, một cơ hội để đánh giá linh hồn người ta, một chiếc hộp để tống những quả bom hẹn giờ kêu tích tắc vào. Cậu còn trẻ quá nên sẽ khó lòng hiểu được điều này, nhưng chuyển giao quyền lực tối thượng từ tay người này sang tay người khác là kỹ năng khó nhất nhân loại từng tập làm, và chẳng thể thạo nổi.” Thurman dang tay ra. Đôi mắt già nua của lão sáng ngời lên, bản chất chính khách lại trỗi dậy. “Mãi cho đến nay.. Ta đã giải quyết vấn đề ấy tại đây bằng các khoang đông lạnh và các ca trực. Quyền lực chỉ mang tính tạm thời, và nó vĩnh viễn nằm trong tay một nhóm người duy nhất. Không có sự chuyển giao quyền lực nào cả.”
“Xin chúc mừng,” Donald gắt. Và anh nhớ từng có lần, mình đã bảo với Thurman rằng lão có tiềm năng trở thành tổng thống, và Thurman đã đáp như vậy chẳng khác nào bị giáng chức. Giờ thì Donald đã hiểu tại sao rồi.
“Ừ. Đó là một hệ thống tốt. Cho đến khi cậu làm khuynh đảo nó.”
“Tôi sẽ cho ông biết tôi đã làm được kỳ tích ấy kiểu gì nếu ông chịu trả lời hộ tôi một câu.” Donald che miệng ho.
Thurman cau mày và đợi anh họ dứt cơn. “Cậu đang hấp hối,” lão nói. “Chúng tôi sắp quẳng cậu vào một cái hộp để cậu có thể sống trong chiêm bao cho đến mãn kiếp. Cậu còn muốn biết điều gì nữa đây?”
“Sự thật. Tôi đã khám phá ra rất nhiều phần rồi, nhưng vẫn còn một vài lỗ hổng. Chúng còn khiến tôi thấy đau đớn hơn cả những cái lỗ trong phổi của tôi.”
“Những thế cơ à?” Thurman nói. Tuy nhiên, lão có vẻ đang cân nhắc đề nghị đó. “Cậu muốn biết điều gì?”
“Các máy chủ. Tôi biết chúng lưu cái gì. Tất tần tật mọi thông tin chi li về cuộc đời của người dân trong các tháp giống, nơi họ làm việc, công việc họ làm, tuổi thọ của họ, họ có bao nhiêu đứa con, họ ăn gì, họ đi đâu, đủ hết mọi thứ. Tôi muốn biết làm thế để làm gì.”
Thurman nhìn anh chằm chằm. Lão không nói gì cả.
“Tôi đã tìm thấy những con số phần trăm. Bản danh sách cứ xáo lên xáo xuống. Đó là khả năng sống sót của những người này khi bọn họ được trả tự do, đúng không? Nhưng làm sao nó biết được điều đó?”
“Nó cứ thế biết thôi,” Thurman nói. “Và cậu nghĩ đó là mục đích của các tháp giống à?”
“Phải, tôi tin rằng đang có một cuộc chiến diễn ra. Một cuộc chiến giữa tất cả các tháp giống này, và sẽ chỉ có một tháp chiến thắng mà thôi.”
“Vậy cậu còn muốn hỏi gì tôi nữa?”
“Tôi nghi vẫn còn điều gì khác nữa. Nói tôi biết đi, và tôi sẽ tiết lộ cho ông tôi đã thế chỗ ông như thế nào.” Donald ngồi thẳng dậy ôm lấy chân mình trong khi một con họ tàn phá cổ họng và xương sườn anh. Thurman đợi anh họ xong.
“Các máy chủ làm đúng những việc cậu nói. Chúng theo dõi tất cả những con người đó, và cân đo sinh mạng bọn họ. Chúng cũng quyết định kết quả quay số, tức là chúng ta có thể uốn nắn những người này theo nghĩa đen. Chúng ta nâng cao xác suất thành công của mình, cho phép những dòng dõi ưu tú nhất phát triển. Bởi thế nên ta làm việc này càng lâu, cơ may của ta sẽ càng được cải thiện.”
“Tất nhiên rồi.” Donald cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Đáng lẽ anh phải biết. Anh đã nghe Thurman nói đi nói lại rằng họ không phó mặc bất kỳ điều gì cho may rủi. Chẳng phải quay số chính là trò may rủi đó sao?
Anh trông thấy ánh nhìn của Thurman. “Đến lượt cậu, lão nói. “Cậu đã làm cách nào?”
Donald dựa lưng vào tường. Anh họ vào nắm tay trong khi Thurman lẳng lặng nhìn anh, vẻ hoang mang. “Nhờ Anna đấy,” Donald nói. “Cô ấy đã phát hiện ra kế hoạch của ông. Ông định cho cô ấy đi ngủ đông sau khi cô ấy đã hỗ trợ ông xong, và cô ấy sợ rằng mình sẽ không bao giờ thức dậy nữa. Ông đã cấp cho cô ấy quyền truy cập vào hệ thống để cô ấy khắc phục vấn đề với tháp giống 40. Cô ấy thu xếp để tôi thế chỗ ông. Và cô ấy đã để lại một lời nhắn trong hộp thư đến của ông, nhờ tôi giúp đỡ. Tôi nghĩ cô ấy muốn đạp đổ cơ đồ của ông. Muốn chấm dứt chuyện này.”
“Không thể nào,” Thurman nói.
“Ồ, có thể chứ. Khi thức dậy, tôi chẳng hiểu cô ấy cần gì ở tôi. Lúc tôi phát hiện ra sự tình thì đã quá muộn. Trong thời gian đó, những rắc rối ở tháp giống 40 vẫn chưa được giải quyết dứt điểm. Khi tôi thức dậy và bắt đầu trực ca này, tháp giống 40...”
“Tháp 40 đã được xử lý rồi,” Thurman nói.
Donald ngả đầu ra sau, dán mắt lên trần nhà. “Họ khiến ông tưởng vậy thôi. Theo tôi nghĩ thì thế này. Tôi tin tháp giống 40 đã hack hệ thống, và Anna đã phát hiện ra. Họ đã hack nguồn cấp dữ liệu máy quay để ta không thể nắm được những gì đang xảy ra; một trưởng bộ phận IT phản nghịch, một cuộc nổi loạn do đội ngũ lãnh đạo cầm đầu, như ông đã nói đấy. Hành động cắt nguồn máy quay đánh dấu thời điểm ta mất liên lạc. Nhưng trước đó, họ đã hack đường dẫn khí để chúng ta không thể giết họ. Và trước cả lúc ấy nữa, họ đã hack những quả bom chịu trách nhiệm phá hủy tháp giống khi có bất kỳ biến cố gì như thế xảy ra. Họ làm ngược dần từng bước. Lúc cắt liên lạc, họ đã nắm mọi quyền kiểm soát. Giống tôi vậy. Giống như những gì Anna đã làm cho tôi.”
“Làm sao bọn họ lại có thể...?”
“Tôi biết thế nào được, có lẽ cô ấy đã giúp họ. Cô ấy đã giúp tôi đấy thôi. Và bằng cách nào đó, những tháp khác đã hay chuyện. Hoặc có thể lúc chữa cháy hộ ông xong, Anna nhận ra rằng làm như họ mới là đúng, còn ta đã sai. Có thể cô ấy rốt cuộc đã để cho tháp giống 40 được yên thân, muốn làm gì thì làm. Tôi tin cô ấy nghĩ rằng họ sẽ có thể cứu rỗi tất cả chúng ta.”
Donald ho, và nghĩ về những thiên anh hùng ca ngày xưa, về những người đàn ông và phụ nữ đấu tranh cho chính nghĩa, luôn là một kết thúc có hậu, luôn vượt qua những nghịch cảnh không tưởng, rặt toàn những điều nhảm nhí. Không có chuyện người hùng giành chiến thắng. Bất cứ ai tình cờ chiến thắng đều trở thành người hùng. Lịch sử thuật lại câu chuyện của bọn họ – người chết thì chẳng hó hé câu nào. Tất cả đều là nhảm nhí hết.
“Tôi đã đánh bom tháp giống 40 trước khi kịp hiểu sự tình,” Donald nói. Anh nhìn lên trần nhà, cảm nhận sức nặng của hàng bao tầng tháp, của đất đá và bầu trời mù mịt. “Tôi đánh bom bọn họ bởi vì tôi cần làm gì đó sao nhãng, vì tôi không quan tâm. Tôi giết Anna vì cô ấy đã đưa tôi đến đây, vì cô ấy đã cứu mạng tôi. Tôi đã làm thay phần việc của ông cả hai lần, phải không nào? Tôi đã đè bẹp hai cuộc nổi loạn mà ông không hề lường đến...”
“Không thể nào.” Thurman bật dậy. Lão đứng sừng sững phía trên Donald.
“Có thể chứ,” Donald nói. Anh chớp mắt để gạt đi những giọt lệ đang dâng trào, có thể cảm thấy nơi từng chứa đựng nỗi căm giận dành cho Anna nay chỉ còn là một lỗ hổng trơ trọi trong tim mình. Giờ đây, tất cả những gì còn lại ở đó chỉ là cảm giác tội lỗi và hối tiếc. Anh đã giết người yêu mình nhất trần đời, người đã chiến đấu vì lẽ phải. Anh chưa bao giờ ngừng lại để đặt nghi vấn, để suy nghĩ, để nói chuyện.
“Ông đã khơi mào cuộc nổi dậy này khi ông phá vỡ các quy tắc do chính mình đề ra,” anh nói với Thurman. “Ông đã khơi mào chuyện này khi đánh thức cô ấy dậy. Ông đã yếu lòng. Ông đã đẩy đại cuộc vào vòng nguy khốn, và tôi đã chấn chỉnh lại mọi thứ. Và tôi nguyền rủa ông vì đã nghe lời cô ấy. Vì đã đưa tôi đến đây. Vì đã biến tôi thành thế này!”
Donald nhắm mắt lại. Anh cảm thấy nhồn nhột khi những giọt nước mắt trào ra, lăn dài xuống thái dương. Ánh đèn chiếu qua mí mắt anh lay động khi bóng của Thurman phủ lên người anh. Anh gồng mình chuẩn bị hứng đòn. Anh ngửa đầu ra sau, hếch cằm lên, và chờ đợi. Anh nghĩ đến Helen. Anh nghĩ đến Anna. Anh nghĩ đến Charlotte. Và khi nhớ ra, anh mở miệng định kể cho Thurman nghe về em gái mình cùng nơi cô đã ẩn náu trước khi những cú đánh kia giáng xuống, trước khi anh bị một trận đòn thích đáng vì đã giúp đỡ lũ quái vật này, vì lúc nào cũng vô ý trở thành công cụ của chúng. Anh vừa định kể cho Thurman nghe về Charlotte, thì ánh sáng bên ngoài mí mắt anh chợt quay lại, bóng đen kia lướt đi, và cánh cửa đóng sầm đầy giận dữ.