Chương 32 Tháp giống 18
TỪ TRƯỚC KHI CẮM TAI NGHE VÀO GIẮC, Lukas đã cảm thấy có sự bất ổn. Ngọn đèn trên các máy chủ nhấp nháy đỏ, nhưng nó lại nháy sai thời điểm. Tháp giống 1 gọi đến một cách đều đặn như kim đồng hồ. Cuộc gọi này thì lại đến giữa giờ ăn tối. Những ánh đèn nhấp nháy vo vo đã sang đến văn phòng anh và sau đó ra ngoài hành lang. Sims, ông trưởng bộ phận An Ninh, đã vào phòng nghỉ tìm Lukas để báo cho anh biết đang có người gọi, và điều đầu tiên Lukas nghĩ đến là vị ân nhân bí ẩn của họ muốn cảnh cáo họ. Hoặc có thể ông ta gọi đến để cảm ơn vì bọn họ cuối cùng cũng đã chịu ngưng đào bới.
Tiếng lách cách vang lên trong tai nghe của anh khi máy kết nối thành công. Những ngọn đèn trên đầu đã ngưng màn nhấp nháy ma quỷ.
“A lô?” anh nói, hổn hển lấy hơi.
“Ai đấy?”
Một người khác. Giọng nói vẫn y như cũ, nhưng lời lẽ thì rất lạ. Tại sao người này lại không biết anh là ai?
“Đây là Lukas. Lukas Kyle. Ai đấy?”
“Cho tôi nói chuyện với trưởng tháp giống của cậu.”
Lukas đứng thẳng dậy. “Tôi là trưởng tháp giống này. Tháp giống 18 thuộc Chiến dịch Năm mươi của Trật tự Thế giới. Tôi đang nói chuyện với ai đây?”
“Cậu đang nói chuyện với người đã nghĩ ra cái Trật tự Thế giới đó. Giờ thì gọi trưởng tháp đến cho tôi. Tôi thấy ở đây ghi... Bernard Holland.”
Suýt nữa thì Lukas buột miệng nói rằng Bernard đã chết. Ai cũng biết Bernard đã chết rồi. Đó là một điều rất đỗi hiển nhiên. Anh đã chứng kiến gã thà chết cháy chứ dứt khoát không ra ngoài lau chùi, chứng kiến gã thà chết cháy chứ không để người khác cứu mình. Nhưng người đàn ông này không biết điều đó. Hóa ra ở phía bên kia đường dây không bao giờ sai lầm này lại là cả một nhịp sống phức tạp. Nhận thức được điều này, Lukas thấy cả căn phòng chao đảo. Các vị thần không toàn năng. Hoặc họ không ngồi ăn chung bàn với nhau. Hoặc nhân vật tự xưng là Donald còn phản động hơn Lukas nghĩ. Hoặc – như Juliette sẽ nói nếu cô ở đây – những người này đang giở trò vớ vẩn với anh.
“Bernard đang… ờm, ông ấy đang dở tay.”
Một khoảng lặng bao trùm. Lukas cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ mình, rịn ra do không chịu nổi nhiệt từ cả các máy chủ lẫn cuộc trò chuyện.
“Bao lâu nữa thì ông ta về được?”
“Tôi không chắc. Tôi có thể, ờm, thử gọi ông ấy cho ông?” Anh hơi cao giọng ở cuối câu, dẫu rằng đó đáng lẽ không phải là một câu hỏi.
“Mười lăm phút,” cái giọng kia nói. “Sau đó, sự tình sẽ trở nên vô cùng tồi tệ cho cậu và tất cả mọi người đằng đó. Tệ lắm đấy. Mười lăm phút.”
Trước khi Lukas kịp phản đối hoặc kì kèo xin thêm thời gian, đường truyền đã ngắt. Mười lăm phút. Căn phòng tiếp tục chao đảo. Anh cần Jules. Anh sẽ cần ai đó đóng giả Bernard – có thể là Nelson. Và người này bảo mình đã nghĩ ra Trật tự Thế giới là thế nào vậy? Chuyện ấy thật vô lý.
Lukas phóng ra chỗ thang và vội vàng leo xuống. Anh chộp lấy bộ đàm từ giá sạc và lồm cồm leo lại lên thang. Anh sẽ gọi cho Juliette trên đường đi tìm Nelson. Một giọng nói khác sẽ giúp câu giờ cho anh, tới khi anh tìm ra hướng giải quyết vụ này. Chính ra, anh đã luôn trông đợi một cuộc gọi như thế này, thực hiện bởi một người muốn biết chuyện quái gì đang xảy ra trong tháp giống của họ, nhưng bao lâu nay chẳng thấy nó đâu. Anh đã dự đoán được từ trước, vậy mà giờ nó lại khiến anh bất ngờ.
“Jules?” Anh lên đến đầu cầu thang và thử gọi bộ đàm. Nhỡ cô không trả lời thì sao? Mười lăm phút. Sau đấy thì sao? Những người đó thực sự có thể làm cho cuộc sống trong tháp của họ trở nên tệ đến mức nào đây? Cái giọng hồi trước – Donald – thỉnh thoảng vẫn buông dăm câu cảnh báo u tối song rỗng tuếch. Nhưng lần này nghe rất khác. Anh thử đánh điện cho Juliette thêm lần nữa. Đáng lẽ tim anh không nên đập như trống trận thế này. Anh mở cửa phòng máy chủ và chạy như bay dọc hành lang.
“Em gọi lại cho anh được không?” Jules hỏi, giọng cô nghe rè rè qua chiếc bộ đàm anh cầm trong tay. “Tình hình dưới này đang khủng khiếp lắm. Năm phút nữa nhé?”
Lukas đang thở dốc. Anh đã né vòng qua Sims lúc đang phi dọc hành lang, còn ông ta thì quay lại nhìn anh cắm đầu chạy. Nelson hẳn đang ở trong Phòng làm đồ bảo hộ. Lukas nhấn nút truyền tin. “Thật ra, anh cần trợ giúp ngay. Em vẫn đang trên đường xuống à?”
“Không, em xuống đến nơi rồi. Vừa gửi bọn trẻ lại chỗ bố em. Em đang qua chỗ bác Walker để lấy pin. Anh đang chạy đấy à? Anh không định xuống dưới này đấy chứ?”
Hít sâu mấy hơi. “Không, anh đang tìm Nelson. Có người vừa gọi, đòi nói chuyện với Bernard, không thì chúng ta sẽ gặp chuyện chẳng lành. Jules... anh có linh cảm xấu về vụ này.”
Anh quẹo qua khúc cua và thấy cửa Phòng làm đồ bảo hộ đang để mở. Những dải băng niêm phong bay phấp phới quanh rầm cửa.
“Bình tĩnh đi,” Juliette bảo anh. “Cứ từ từ xem nào. Anh bảo ai gọi cơ? Và anh tìm Nelson làm gì?”
“Anh đang tính bảo anh ta ra nói chuyện với cái lão này, giả vờ làm Bernard, ít nhất là để câu giờ cho mình. Anh không biết ai đang gọi cả. Nghe thì có vẻ vẫn là người cũ, nhưng không phải đâu.”
“Lão bảo gì?”
“Lão yêu cầu đưa Bernard đến, nói rằng chính lão đã nghĩ ra Chiến dịch Năm mươi. Chết tiệt, Nelson không có ở đây.” Lukas lướt mắt qua mấy chiếc bàn thợ và các tủ dụng cụ. Anh nhớ ban nãy mình có chạy ngang Sims. Ông trưởng bộ phận An Ninh được phép vào phòng máy chủ. Lukas rời Phòng làm đồ bảo hộ và vội vã quay trở ra hành lang.
“Lukas, anh nói gì vô lý quá.”
“Anh biết, anh biết. Này, anh sẽ gọi lại cho em sau. Anh cần tìm Sims...”
Anh chạy dọc hành lang. Các văn phòng vù vù lướt qua, hầu hết đều trống trơn, bởi lẽ nhân sự đã được chuyển khỏi bộ phận IT hoặc đang đi ăn tối. Anh trông thấy Sims đang rẽ vào một khúc cua, tiến về phía trạm an ninh.
“Sims!”
Trưởng bộ phận An Ninh nhìn lại qua khúc quanh, bước trở vào hành lang và đứng nhìn Lukas trong khi anh phóng tới. Lukas tự hỏi đã bao nhiêu phút trôi qua rồi, và cái người kia sẽ khắt khe đến mức nào.
“Tôi cần nhờ ông chút,” anh nói. Anh chỉ vào cửa phòng máy chủ, nằm ở ngã giao giữa hai hành lang. Sims quay lại và cùng anh nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Vâng?”
Lukas nhập mã của mình và đẩy cửa vào. Bên trong, đèn đã lại nhấp nháy đỏ rực. Không thể nào mười lăm phút lại trôi qua nhanh đến vậy. “Tôi cần nhờ ông một việc rất trọng đại,” anh bảo Sims. “Nghe này, chuyện... phức tạp lắm, nhưng tôi cần ông nói chuyện với một người giúp tôi. Tôi cần ông đóng giả Bernard. Ông biết rõ hắn mà, phải không?”
Sims khựng lại. “Đóng giả ai cơ?”
Lukas quay lại và nắm lấy cánh tay của người đàn ông to con, thúc giục ông ta đi tiếp. “Không còn thời gian để giải thích đâu. Tôi chỉ cần ông trả lời mấy câu của lão này thôi. Kiểu như một buổi tập dượt ấy mà. Cứ làm Bernard là xong. Hãy tự nhủ rằng ông là Bernard. Ra vẻ tức giận sao đó. Và ngắt máy nhanh hết mức có thể. Trên thực tế, càng kiệm lời càng tốt.”
“Tôi sẽ nói chuyện với ai thế?”
“Tôi sẽ giải thích sau. Tôi chỉ cần ông làm cho trót lọt vụ này thôi. Che mắt cái lão này.” Anh dẫn Sims lại bên chiếc máy chủ đang để mở và đưa bộ tai nghe cho ông ta. Sims nhìn chúng như thể cả đời chưa thấy thứ gì giống vậy. “Chỉ cần đeo nó lên tai thôi,” Lukas nói. “Tôi sẽ nối máy cho ông. Nó giống như một cái bộ đàm ấy. Hãy nhớ rằng, ông là Bernard. Cố gắng ăn nói cho giống hắn, hiểu chứ? Chỉ cần là hắn thôi.”
Sims gật đầu. Má ông ta đỏ bừng, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Ông ta trông trẻ ra đến mười tuổi và có vẻ bồn chồn khủng khiếp.
“Bắt đầu này.” Lukas cắm dây vào giắc, thầm nghĩ Sims có lẽ còn hợp vai hơn cả Nelson. Thế này sẽ giúp bọn họ có thêm thời giờ, cho đến khi anh hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Anh thấy Sims giật mình, hẳn do vừa nghe thấy lời chào vang lên trong tai nghe.
“A lô?” ông ta hỏi.
“Tự tin lên,” Lukas rít. Chiếc bộ đàm trong tay anh rè rè phát giọng Juliette, và anh vặn nhỏ âm lượng, không muốn người kia nghe thấy nó. Anh sẽ phải gọi lại cho cô sau.
“Vâng, Bernard đây.” Sims nói với giọng mũi, cao và nghèn nghẹt. Nghe như một người đàn ông đang nhái giọng phụ nữ hơn là phiên bản gần giống với giọng cựu trưởng tháp giống. “Là Bernard đây ,” Sims nói lại, giọng chắc nịch hơn. Ông ta quay sang Lukas và cầu xin bằng ánh mắt, trông bất lực tột cùng. Lukas xoay bàn tay. Sims gật đầu như đang lắng nghe điều gì, thế rồi rút tai nghe ra.
“Ổn cả chứ?” Lukas thì thào.
Sims đưa tai nghe cho Lukas. “Ông ta muốn nói chuyện với cậu. Tôi xin lỗi. Ông ta biết tôi không phải là hắn.”
Lukas rên rỉ. Anh kẹp bộ đàm dưới cánh tay, giọng Juliette nghe vừa bé vừa xa xăm, và đeo tai nghe lên, người ướt đẫm mồ hôi.
“Alô?”
“Cậu làm thế là bậy rồi.”
“Bernard đang…. Tôi không liên lạc được với ông ấy.”
“Ông ta đã chết. Là do tai nạn, hay là ông ta bị sát hại thế? Bên đấy đang có chuyện gì vậy? Ai là lãnh đạo? Ở đây chúng tôi chẳng có chút dữ liệu máy quay nào cả.”
“Tôi là lãnh đạo,” Lukas nói. Anh ý thức rất rõ rằng Sims đang nhìn mình. “Ở đây mọi thứ đều ổn mà. Tôi có thể bảo Bernard gọi cho ông…”
“Cậu đã nói chuyện với một người ở bên này.”
Lukas lặng thinh.
“Hắn đã nói gì với cậu?”
Lukas liếc nhìn chiếc ghế gỗ và chồng sách. Sims nhìn theo ánh mắt của anh và tròn xoe mắt khi thấy nguyên một núi giấy ngồn ngộn.
“Bọn tôi bàn về các báo cáo dân số,” Lukas nói. “Bọn tôi đã dập tắt một cuộc nổi loạn. Vâng, Bernard đã bị thương giữa lúc giao tranh...”
“Ở bên này tôi có một cái máy, hễ cậu nói dối là nó sẽ mách cho tôi luôn.”
Lukas cảm thấy như sắp ngất đến nơi. Nghe thật vô lý, nhưng anh tin lời người kia. Anh quay lại và đổ sụp xuống ghế. Sims ái ngại quan sát anh. Trưởng bộ phận An Ninh của anh có thể đoán được rằng đang có chuyện không ổn.
“Bọn tôi đang rất cố gắng,” Lukas nói. “Tình hình ở đây vẫn yên ổn cả. Tôi là bóng đeo của Bernard. Tôi đã vượt qua được Nghi lễ...”
“Tôi biết. Nhưng tôi nghĩ cậu đã bị đầu độc tư tưởng mất rồi. Rất xin lỗi, cậu trẻ, nhưng tôi đáng lẽ phải làm điều này từ lâu rồi. Đây là vì lợi ích của tất cả mọi người. Tôi thành thật xin lỗi.” Và rồi, với tông điệu bí hiểm và nhẹ nhàng, gần như đang nói cho một người khác nghe, cái giọng kia bảo, “Cho họ ngưng hoạt động.”
“Đợi đã...” Lukas nói. Anh quay sang Sims, họ cùng bất lực đưa mắt nhìn nhau. “Để tôi...”
Anh còn chưa kịp dứt câu thì tiếng xì xì đã vang lên từ trên đầu. Lukas ngước lên và thấy một đám mây trắng phà xuống từ lỗ thông hơi. Một làn sương đang lan rộng. Anh nhớ cách đây rất lâu, mình từng thấy những luồng khí như thế này, hồi anh bị nhốt trong phòng máy chủ và những thành viên bộ phận Cơ Khí tìm cách điều hướng khí ga vào để làm anh nghẹt thở. Cảm giác mình sắp chết ngạt trong căn phòng đó lại ùa về trong tâm trí. Nhưng làn sương này thì khác. Nó dày đặc và nham hiểm.
Lukas kéo áo lót lên che miệng và hét gọi Sims đi theo mình. Cả hai cùng học tốc lao qua phòng máy chủ, luồn lách giữa những ụ máy cao màu đen ngòm, cố hết sức né tránh màn sương. Họ chạy đến bên cánh cửa dẫn ra bộ phận IT, mà Lukas đoán là kín khí. Ngọn đèn đỏ trên bảng điều khiển nhấp nháy vui tươi. Lukas nhớ mình đâu có khóa cửa. Vừa nín thở, anh vừa nhập mã và đợi đèn chuyển xanh. Nó không chuyển. Anh nhập mã lần nữa, tập trung hết tâm trí, cảm thấy đầu hơi choáng vì thiếu dưỡng khí; bàn phím báo sai và con mắt độc nhất của nó vẫn đỏ quạch, nhấp nháy với anh.
Lukas quay sang định than van với Sims, nhưng rồi anh thấy người đàn ông to con ấy đang nhìn xuống lòng bàn tay của mình. Hai tay ông ta bê bết máu. Từ mũi Sims, máu đang chảy xuống thành dòng.