Chương 33
JULIETTE NGUYỀN RỦA CHIẾC BỘ ĐÀM và rốt cuộc cũng để Walker thử chỉnh nó. Courtnee lo lắng quan sát cả hai người họ. Họ đã kết nối với Lukas được vài lần, nhưng tất cả những gì họ nghe thấy là tiếng giày chạy lộp cộp và tiếng rít – hoặc tiếng thở của anh hoặc một dạng tiếng nhiễu nào đó.
Walker kiểm tra bộ đàm. Vì lão lắp thêm đủ kiểu nút bấm và núm vặn, chiếc bộ đàm đã trở nên phức tạp một cách không cần thiết. Lão loay hoay chỉnh gì đó rồi nhún vai. “Tao thấy ổn mà,” lão vuốt râu nói. “Chắc vấn đề nằm ở đầu bên kia.”
Trên bàn, một chiếc bộ đàm khác lục khục cất tiếng. Chính là chiếc bộ đàm lớn lão đã chế ra, với dây điện lủng lẳng thòng từ trên trần xuống. Một giọng nói quen thuộc xuất hiện, nối đuôi bởi một tràng tiếng nhiễu, “A lô? Có ai không? Dưới này bọn tôi đang gặp vấn đề.”
Juliette chạy vòng qua bàn và chộp lấy micro trước Walker với Courtnee. Cô nhận ra cái giọng đó. “Hank, Juliette đây. Đang có chuyện gì vậy?”
“Bọn tôi nhận được... ờm, báo cáo từ khu giữa về một vụ rò rỉ hơi nước gì đó. Cô có còn ở khu vực đó không?”
“Không, tôi đang ở dưới bộ phận Cơ Khí. Rò rỉ hơi thế nào vậy? Và rò từ đâu thế?”
“Tôi nghĩ là rò ở trong cầu thang. Tôi đang ở ngoài chiếu nghỉ và chẳng thấy gì cả, nhưng tôi nghe thấy có náo loạn ở bên trên. Nghe như thể người ta đang nườm nượp di chuyển vậy. Không xác định được là họ đang đi lên hay đi xuống. Nhưng không thấy báo động hỏa hoạn nào hết.”
“Ngưng chút. Ngưng chút.”
Một giọng khác xen vào. Juliette nhận ra đó là Peter. Cậu ta đang yêu cầu tạm dừng trò chuyện để mình nói. “Nói đi, Peter.”
“Jules, trên này cũng đang bị rò rỉ gì đó đây. Nó rò ra trong chốt gió.”
Juliette nhìn sang Courtnee, thấy cô nhún vai. “Xác minh xem thứ trong chốt gió có phải là khói không,” cô nói.
“Tôi không nghĩ đó là khói đâu. Với cả nó đang ở trong chốt gió cô đã dựng thêm, cái chốt mới ấy. Khoan đã. Không... lạ thật đấy.”
Juliette nhận ra mình đang đi đi lại lại giữa mấy cái bàn của Walker. “Cái gì lạ cơ? Tả lại những gì anh thấy xem nào.” Theo hình dung của cô, đây là một vụ rò khí thải, bốc ra từ máy phát điện chính. Họ sẽ phải tắt nó đi, trong khi máy phát dự phòng lại đang không có ở đây. Khốn kiếp. Đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô. Courtnee cau mày nhìn cô, có lẽ cũng đang nghĩ điều tương tự. Khốn kiếp, khốn kiếp.
“Jules, cánh cửa màu vàng đang mở. Tôi nhắc lại, cửa trong của chốt gió đầu tiên đang mở toang. Và không phải do tôi làm đâu nhé. Mới nãy nó vẫn còn được khóa.”
“Còn chỗ khói thì sao?” Juliette hỏi. “Nó có đang trầm trọng thêm không? Cúi thấp người xuống và che mặt lại đi. Anh sẽ cần một miếng giẻ ướt hay gì đó...”
“Nó không phải khói đâu. Và nó ở trước cánh cửa mới được cô hàn. Cánh cửa đó thì vẫn đóng. Tôi đang nhìn qua ô kính đây. Toàn bộ chỗ khói đều ở trong chốt gió mới. Và tôi... tôi có thể nhìn xuyên qua cánh cửa vàng. Nó đang mở toang. Nó... mẹ kiếp...”
Juliette cảm thấy tim mình đập dồn dập. Cái giọng điệu ấy. Quen biết Peter bao lâu nay, cô nhớ mình chưa từng thấy cậu ta văng tục lần nào, mà cả hai còn từng cùng nhau vượt qua những thời khắc cam go nhất. “Peter?”
“Jules, cửa ngoài đang mở.” Tôi lặp lại, chốt gió bên ngoài đang mở toang. Tôi có thể nhìn qua chốt gió và thấy... thứ gì trông như một con dốc. Hình như tôi đang nhìn ra bên ngoài. “Chúa ơi, Juliette, tôi đang nhìn thẳng ra bên ngoài...”
“Tôi cần anh ra khỏi đó,” Juliette nói. “Bỏ hết lại mọi thứ và rời đi. Ra xong thì đóng cửa khu nhà ăn. Kiếm gì niêm phong nó lại. Băng dính hoặc keo hoặc thứ gì đó từ nhà bếp. Anh nghe rõ không?”
“Vâng. Vâng.” Cậu ta hổn hển đáp.
Juliette nhớ Lukas đã bảo rằng sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Cô nhìn Walker, bấy giờ vẫn đang cầm chiếc bộ đàm mới trong tay. Cô cần chiếc cũ. Lẽ ra cô không nên để lão sửa nó.
“Cháu cần bác gọi cho Luke,” cô nói.
Walker bất lực nhún vai. “Tao đang cố đây,” lão nói.
“Jules, lại là Peter đây. Trên cầu thang đang có một dòng người tiến đến chỗ tôi. Tôi có thể nghe thấy họ. Nghe như tận phân nửa tháp ấy. Tôi không biết tại sao họ lại đi lên trên này.”
Juliette nghĩ đến lời của Hank, báo rằng ông ta nghe thấy tiếng người di chuyển trên cầu thang. Nếu xảy ra hỏa hoạn, mọi người hoặc phải đi cầm vòi phun, hoặc phải xuống một tầng an toàn chờ cứu hộ. Người ta chạy lên làm gì vậy?
“Peter, đừng để họ lại gần văn phòng. Giữ họ tránh xa chốt gió. Đừng cho họ vào.”
Đầu óc cô quay cuồng. Nếu ở trên đỉnh, cô sẽ làm gì? Phải khoác đồ bảo hộ lên người và xông vào đó đóng cửa lại. Nhưng làm thế đồng nghĩa với việc mở cửa chốt gió mới ra. Chốt gió mới! Đúng lý ra nó không tồn tại. Quên vụ khói đi, không khí bên ngoài nay đã bám vào tháp. Không khí bên ngoài...
“Peter?”
“Jules... tôi... tôi không ở lại được. Mọi người như đã hóa rồ vậy. Họ vào đến trong văn phòng rồi, Jules oi. Tôi... tôi không muốn bắn ai đâu… tôi không thể.”
“Nghe tôi này. Về cái làn hơi kia ấy. Nó là argon, đúng không?”
“Chắc thế. Ừ. Trông khá giống. Tôi mới thấy nó xả ngập chốt gió đúng một lần thôi, hồi cô ra ngoài. Nhưng mà ừ...”
Juliette cảm thấy tim mình thắt lại, đầu óc quay cuồng. Cô đi đi lại lại, giày như không chạm đất, tâm trí trống rỗng, đờ đẫn, còn tai ù hẳn đi. Cái khí. Chất độc. Miếng nêm biến mất khỏi lọ mẫu. Cái quân chó đẻ ở tháp giống 1 và những lời đe dọa của lão. Lão đã làm thật. Lão đang giết tất cả bọn họ. Hàng ngàn kế hoạch và mưu mô vô nghĩa lướt qua óc Juliette, không còn hy vọng gì nữa, tất cả đều đã muộn. Quá muộn mất rồi.
“Jules?”
Cô bóp micro dợm trả lời Peter, thế rồi nhận ra giọng nói kia phát ra từ tay của Walker. Nó phát ra từ chiếc bộ đàm. “Lukas,” cô thốt lên. Cô với lấy nó, mắt nhòe đi.