← Quay lại trang sách

Chương 34

“JULES? KHỐN KIẾP. Ban nãy anh vặn nhỏ âm lượng. Em có nghe thấy anh không?”

“Em nghe được anh rồi, Lukas. Cái quái gì đang diễn ra vậy?”

“Mẹ kiếp. Mẹ kiếp.”

Juliette nghe thấy một tràng tiếng ồn chát chúa.

“Anh không sao. Anh không sao. Mẹ kiếp. Là máu à? Được rồi, phải đến kho đồ ăn. Em vẫn còn đấy chứ?”

Juliette nhận ra mình đang nín thở. “Anh đang bảo em à? Máu gì thế?”

“Ừ, anh đang nói chuyện với em. Vừa bị ngã xuống thang. Sims đã chết rồi. Họ đang ra tay. Họ đang cho chúng ta ngưng hoạt động. Cái mũi ngu ngốc của anh. Anh đang đi vào kho đồ ăn...” Đường truyền chỉ còn toàn tiếng nhiễu.

“Lukas? Lukas!” Cô quay sang Walker và Courtnee; cả hai người bọn họ đều đang giương tròn cặp mắt ướt đẫm nhìn cô.

“... không ổn. Chong đõ hông cõ xõng.” Giọng Lukas bị bóp méo, như thể anh đang bịt mũi hoặc cố kìm một cơn hắt hơi. “Em yêu, em phãi cách ly mình. Hông ngăn được mũi chãy...”

Cảm giác hoảng loạn dâng lên trong Juliette. Cho họ ngưng hoạt động. Những lời đe dọa rằng chỉ cần nhấn một nút thôi, bọn họ sẽ bị trừ khử. Kết liễu họ. Một tòa tháp tương tự tháp của Độc Một Mình. Một giây trôi qua, hoặc có khi hai giây, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô nhớ lại lúc gã kể cho mình nghe về sự sụp đổ của tháp gã, về vụ người ta ồ ạt leo lên trên đỉnh, cái cách họ tràn ra bên ngoài, những xác người chồng chất lên nhau mà nhiều năm sau cô đã phải vạch lối đi xuyên qua. Chỉ trong một tích tắc, cô bị đẩy tới lui giữa quá khứ và tương lai. Đây là quá khứ của tháp giống 17; cô đang chứng kiến quá trình sụp đổ của tòa tháp đó được tái hiện ngay trong mái nhà mình. Và cô cũng đã nhìn thấy tương lai nghiệt ngã của họ, đã chứng kiến những gì sẽ xảy đến với thế giới của cô. Cô biết toàn bộ chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Cô biết rằng số Lukas đã tận.

“Quên bộ đàm đi,” cô bảo anh. “Lukas, em muốn anh mặc xác cái bộ đàm đấy và nhốt mình trong kho đồ ăn. Em sẽ cố cứu càng nhiều người càng tốt.”

Cô chộp lấy chiếc bộ đàm kia, được chỉnh để bắt đúng sóng trong tháp của cô. “Hank, ông nghe được tôi không?”

“Vâng….?” Cô có thể nghe thấy ông ta thở hổn hển. “A lô?”

“Đưa mọi người xuống bộ phận Cơ Khí. Tất cả những người ông có thể gom được, và thật khẩn trương vào. Ngay.”

“Tôi nghĩ tôi nên đi lên,” Hank nói. “Ai nấy đều đang ùn ùn leo lên.”

“Không!” Juliette hét vào bộ đàm. Walker giật mình và đánh rơi micro của cái bộ đàm kia. “Nghe tôi này, Hank. Gom hết tất cả những ai ông có thể gom được. Xuống dưới này. Ngay lập tức!”

Cô ôm bộ đàm trong tay, lia mắt nhìn quanh phòng xem mình nên lấy thêm thứ gì nữa.

“Mình sẽ phong tỏa Cơ Khí lại hả?” Courtnee hỏi. “Như hồi trước ấy?”

Courtnee ắt hẳn đang nghĩ đến lớp thép được hàn quanh trạm an ninh trong giai đoạn cố thủ. Những vết sẹo nối vẫn còn nhìn thấy được, mặc dù lớp thép đã bị gỡ từ lâu.

“Không có thời gian cho việc đó đâu,” Juliette nói. Cô không nói thêm rằng chưa biết chừng, giờ có làm gì cũng đều vô nghĩa. Nhiều khả năng không khí đã bị ô nhiễm rồi. Ai mà biết được quy trình đấy diễn ra trong bao lâu. Một phần tâm trí cô muốn tập trung vào những gì ở phía trên kia, mọi thứ cô đã không thể cứu được, cả con người lẫn đồ vật. Mọi thứ tốt đẹp và cần thiết trên đời mà giờ đã không còn chạm đến được nữa.

“Cái gì thiết yếu thì hãy lấy, xong thì đi thôi.” Cô nhìn hai người bọn họ. “Ta cần phải đi ngay bây giờ. Courtnee, đến chỗ bọn trẻ và đưa chúng trở lại tháp giống của chúng đi...”

“Nhưng cô nói... đám đông đó...”

“Tôi không quan tâm đến họ. Đi ngay đi. Và đưa bác Walk theo. Đảm bảo bác ấy đến được khu đào. Tôi sẽ gặp cô ở đó.”

“Cô đi đâu thế?” Courtnee hỏi.

“Đi cứu thêm càng nhiều người càng tốt.”

Quái lạ thay, hoảng loạn không hề xuất hiện trong các hành lang của bộ phận Cơ Khí. Juliette chạy ngang những khung cảnh rất đỗi bình thường: những con người chuẩn bị đi trực ca hoặc đang từ chỗ làm về, những cỗ xe goòng chở phụ tùng và máy bơm nặng nề, một trận mưa tia lửa bắn ra từ người thợ đang hàn, một cây đèn pin nhấp nháy và một người qua đường vỗ nó bằng nắm tay. Bộ đàm đã báo trước tình hình cho cô. Không ai khác biết cả.

“Đến khu đào đi,” đi ngang chỗ ai cô cũng hô như vậy. “Đó là lệnh đấy. Ngay lập tức. Đi luôn đi.”

Họ phản ứng lề mà lề mề. Hỏi han. Viện cớ. Người ta giải thích mình đang đi đâu, bảo rằng mình đang bận, rằng mình hiện không có thời gian.

Juliette trông thấy Raina, vợ Dawson, lúc này hẳn vừa tan ca. Juliette nắm lấy vai chị. Bị động chạm thô bạo, Raina mở to mắt, người cứng đờ lại.

“Đến lớp học đi,” Juliette nói với chị. “Đón mấy đứa nhà chị về, đón hết chúng nó, và đưa chúng qua đường hầm. Ngay và luôn.”

“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế?” ai đó hỏi. Một vài người chen lấn xô đẩy trong lối đi hẹp. Một người thợ kỳ cựu hồi trước từng làm cùng Juliette cũng có mặt do phải trực ca đầu. Một đám đông đang hình thành.

“Mẹ kiếp, đến khu đào đi,” Juliette gân cổ hét. “Chúng ta phải di tản hết. Gặp được ai thì hãy lôi đi luôn, cả con cái nữa, bất cứ thứ gì mọi người nghĩ mình sẽ cần. Không phải diễn tập đâu. Đi mau. Đi mau!"

Cô vỗ tay. Raina là người đầu tiên quay đầu chạy đi, chen qua hành lang đông đúc. Liền sau đó, đến lượt những người biết rõ cô nhất lập tức hành động, tập hợp những người khác lại. Juliette chạy về phía cầu thang, vừa lao đi vừa hô hào mọi người chạy sang tháp giống bên kia. Cô nhảy vọt qua cổng an ninh, khiến anh bảo vệ trực ban giật mình ngước lên, buột miệng kêu, “Này!” Cô có thể nghe thấy ai đó đằng sau đang tri hô, bảo tất cả đi theo mình, giục họ lên đường. Trước mặt cô, cầu thang run lên bần bật. Cô có thể nghe thấy tiếng các mối hàn nghiến ken két và những thanh chống lỏng lẻo rung lắc. Trên nền những âm thanh đó, cô có thể nghe thấy tiếng giày huỳnh huỵch lao xuống chỗ mình.

Juliette đứng cuối cầu thang và ngước lên, dõi mắt nhìn qua khoảng trống mênh mang giữa cầu thang và bức tường bê tông. Phía trên, hàng loạt chiếu nghỉ chìa ra - những dải thép rộng càng lên cao càng nhỏ lại. Ống trục chìm dần vào bóng tối. Và rồi ở trên cao hơn, cô nhìn thấy những dải mây trắng, trông tựa như khói. Có lẽ từ khu giữa tràn ra.

Cô nhấn bộ đàm. “Hank?”

Không ai đáp.

“Hank, trả lời đi.”

Cây cầu thang ngân nga giai điệu của dòng người đông nghịt ở xa. Juliette bước lại gần và đặt một tay lên lan can. Nó rung động, khiến tay cô tê đi. Tiếng chân rầm rập ngày một lớn. Khi nhìn lên, cô có thể trông thấy phía trên mình là những bàn tay đang rễ theo lan can trượt dần xuống, có thể nghe thấy tiếng người la hét, vừa có động viên vừa có hốt hoảng.

Một nhúm người ở cụm tầng một trăm ba mươi túa ra từ khúc quanh cuối cùng và xem chừng bối rối không biết nên đi đâu tiếp. Mặt họ mang vẻ hoang mang, như thể những người này chưa bao giờ biết rằng cầu thang có điểm kết thúc, rằng bên dưới nhà của họ có một lớp sàn bê tông. Juliette gào lên bảo họ vào trong. Cô quay lại và hét với bộ phận Cơ Khí, gọi người ra chỉ đường cho họ, dẫn họ qua chốt an ninh. Họ loạng choạng đi qua, hầu hết đi tay không, một hai người có con địu sát ngực hoặc bế trên tay hoặc được kéo xềnh xệch sau lưng. Họ bảo đang có lửa, có khói. Một người đàn ông khập khiễng lê chân, tay ôm chiếc mũi bê bết máu. Y khăng khăng bảo họ nên leo lên, rằng tất cả bọn họ cần phải leo lên.

“Anh gì ơi,” Juliette nói, túm lấy cánh tay y. Cô chăm chú quan sát mặt y, quan sát dòng máu đỏ thẫm chảy ra khỏi những đốt ngón tay y. “Anh từ đâu đến? Đã xảy ra chuyện gì thế?” Cô chỉ vào mũi y.

“Tôi bị ngã,” y đáp, bỏ tay che mặt ra để nói chuyện. “Ban nãy tôi đang ở chỗ làm...”

“Được rồi. Không sao đâu. Bám theo những người khác đi.” Cô chỉ. Bộ đàm của cô ông ổng phát ra một giọng nói vô chủ. La lối. Một tràng om sòm inh ỏi. Juliette dịch xa khỏi cầu thang và bịt một bên tai lại, áp bộ đàm vào tai kia. Nghe hao hao Peter. Cô đợi đến khi cậu ta quát tháo xong.

“Chẳng nghe được gì cả!” cô hét. “Đang có chuyện gì thế?” Cô lại bịt tai và tập trung nghe xem cậu ta nói gì. “... lọt qua. Ra bên ngoài rồi. Họ đang lọt qua.”

Lưng cô áp vào bờ tường bê tông của cây cầu thang. Cô trượt xuống, ngồi xổm trên nền đất. Vài chục người nhốn nháo phóng xuống khỏi thang. Lác đác nối đuôi họ là vài người mặc đồ vàng của bộ phận Vật Tư, tay ôm theo mấy món đồ. Hank cuối cùng cũng đến, bắt đầu điều phối giao thông, hễ thấy ai hăm hở quay trở lên là nạt nộ, bảo họ đi theo hướng ngược lại. Một nhóm người từ trong bộ phận Cơ Khí chạy ra giúp một tay. Juliette tập trung vào giọng Peter.

“... không thở được,” cậu ta nói. “Đám mây đang tràn vào. Tôi đang ở trong bếp. Người ta đang dồn hết lên đây. Tất cả mọi người. Hành xử như mất trí vậy. Lăn đùng ra đất. Tất cả chết hết rồi. Bên ngoài...”

Cứ nói được vài ba chữ là cậu ta lại hổn hển và khò khè. Đường truyền bị ngắt. Juliette hét vào trong bộ đàm mấy lần, nhưng không thấy cậu ta bắt máy nữa. Khi ngước nhìn lên cầu thang, cô trông thấy màn sương trên đầu. Làn khói phà ra ngoài cầu thang dường như đang dày lên. Trước cặp mắt kinh hãi của Juliette, nó càng lúc càng trở nên dày đặc.

Và rồi một vật thể tối màu đâm xuyên qua – một cái bóng giữa cả vùng trắng phau. Nó to dần. Nó nhào xuống ở phía cầu thang đối diện, xuống mãi, xuống mãi, vọt qua các chiếu nghỉ. Nó kéo theo một tiếng la – một tiếng ré thảm thiết. Thế rồi không gian vang lên tiếng huych khi cái người đó đập xuống đất. Cú va chạm dữ dội đến mức Juliette còn cảm thấy được chấn động lan đến giày mình.

Có thêm nhiều tiếng la hét nữa. Lần này, chúng phát ra từ gần đó – mấy chục nhân mạng đang tuôn ra khỏi cầu thang, một nhóm nhỏ những người đã kịp thoát. Họ giẫm đạp lên nhau, cuống quýt chạy vào bộ phận Cơ Khí. Trong khi ấy, làn khói trắng vẫn tràn dọc theo cầu thang như một cây búa bổ xuống.