Chương 35
JULIETTE THEO NHỮNG NGƯỜI KHÁC vào trong bộ phận Cơ Khí – cô là người cuối cùng đi vào. Tay cửa tại một cổng an ninh đã bị đập hỏng, oặt hẳn ra sau. Một biển người ồ ạt tràn qua cổng, trong khi vài cá nhân nhảy qua khoảng trống bên hông. Anh bảo vệ, người đáng lẽ phải ngăn chặn một chuyện như vậy xảy ra, lại đứng ở đầu bên kia đỡ người ta xuống và chỉ đường cho họ.
Juliette nhảy qua cổng và hối hả chen qua đám đông, tiến về phía căn phòng đã được khoán cho lũ trẻ ở. Lúc đi ngang phòng nghỉ, cô nghe thấy ai đó đang nhộn nhạo lục lọi bên trong; hy vọng là họ đang cuỗm đồ thiết yếu. Hy vọng là họ đang cuỗm . Thế giới đột nhiên hóa điên mất rồi.
Căn phòng trống trơn. Cô đoán Courtnee đã đến đây trước mình. Dù gì thì cũng đâu có ai rời khỏi bộ phận Cơ Khí. Vả chăng, giờ có khi đã quá muộn rồi. Juliette quay ngược trở lại hành lang và tiến về phía cây cầu thang xoắn dẫn xuyên qua các tầng của bộ phận Cơ Khí. Cô cùng một đám đông lúc nhúc lao xuống phòng máy phát điện và khu đào.
Những đống phế thải và các tảng bê tông cắm cốt thép chất ngồn ngộn xung quanh giàn khoan dầu, lúc này vẫn tiếp tục gục gặc đầu lên xuống như thể thấu hiểu lẽ đời buồn đau, như thể ủ dột cam chịu những gì đang diễn ra, như thể nói, “Đương nhiên là thế. Đương nhiên là thế rồi.”
Bên trong phòng máy phát có thêm hàng đống phế thải và đá vụn nữa, tất thảy những thứ chưa được xúc đổ xuống hầm mỏ sáu. Có lác đác mấy người, nhưng không đông như Juliette đã hy vọng. Những nhóm đông người chắc đã chết sạch. Thế rồi một ý nghĩ chợt xẹt qua óc, thôi thúc cô phá lên cười và cảm thấy mình thật lố bịch, ý tưởng rằng làn khói chẳng qua chỉ là chuyện bé xé ra to, rằng chốt gió trên đỉnh vẫn trụ vững, rằng mọi sự đều ổn hết và chẳng mấy chốc nữa, bạn bè cô sẽ cười cô thối mũi vì đã làm náo loạn hết cả lên.
Nhưng hy vọng ấy tan biến nhanh chóng hệt như lúc xuất hiện. Không gì có thể lấn át vị hãi sợ đắng nghét trên lưỡi cô, giọng Peter thông báo với cô rằng chốt gió đang mở toang, rằng người người đang ngã rạp, Lukas bảo cô Sims đã chết.
Cô lách qua đám đông đang tuôn vào đường hầm, cất tiếng gọi lũ trẻ. Rồi cô nhìn thấy Courtnee và Walker. Walker đang trợn mắt, quai hàm há hốc. Khi đặt bản thân vào địa vị của lão và quan sát đám đông, Juliette nhận ra mình đã khoán cho Courtnee cả một gánh nặng: thử thách một lần nữa lôi lão ẩn sĩ này ra khỏi cái hang của mình.
“Cô có thấy lũ trẻ đâu không?” cô hét lên, át tiếng đám đông.
“Chúng sang bên kia rồi!” Courtnee lớn tiếng đáp lại. “Cùng với bố cô.”
Juliette bóp tay cô rồi vội vã lao vào trong bóng tối. Phía trước xuất hiện ánh đèn loang loáng – đến từ nhóm nhỏ những người có đèn pin, những người đội mũ thợ mỏ nhưng nằm giữa những luồng sáng ấy là những trảng rộng tối đen như mực. Cô xô huých với những con người tàng hình từ trong bóng tối hiện ra. Đá lộp bộp rơi xuống từ những đống phế thải ở cả hai bên thành hầm; từ trên trần hầm, bụi và vụn đá lả tả rơi xuống, khơi lên bao tràng la hét và chửi rủa. Các đống đổ nát dàn hàng, bóp hẹp lối đi. Đường hầm vốn dĩ chỉ để cho một nhúm người đi qua, không hơn. Xà bần thải ra trong quá trình đào xới đã bị bỏ mặc cho choán phần lớn không gian của cái lỗ khổng lồ xuyên lòng đất.
Tại những nút ách tắc, vài người đã thử trèo lên và đi men trên những đống phế thải kia. Làm thế chỉ khiến cả đống đất đá đổ xuống những người đi giữa, làm đường hầm tràn ngập tiếng la oai oái và rủa sả. Juliette giúp đào một người ra và kêu gọi mọi người đi giữa hầm, không xô đẩy nhau, ngay cả khi cô bị ai đó gần như trèo hẳn qua lưng.
Một số người tìm cách quay đầu; họ sợ hãi, bối rối, và không tin tưởng tuyến đường chạy thẳng tắp trong bóng tối này. Juliette và những người khác gân cổ hò, bảo họ hãy cứ tiến tiếp. Một cơn ác mộng hình thành từ những cú va chạm vào các thanh xà đỡ được dựng vội giữa hầm, từ việc phải chống tay chống gối bò lồm cồm qua những mô đất cao do sập hầm, từ tiếng gào khóc tức tưởi ở đâu đó của một đứa trẻ. Người lớn kìm nén cơn nức nở giỏi hơn, nhưng Juliette đã đi ngang hàng chục người giọt ngắn giọt dài. Cuộc hành trình sao mà dài bất tận, như thể họ sẽ vĩnh viễn phải lăn lê bò toài và va vấp băng qua đường hầm này, cho đến khi bị luồng khí độc phía sau đuổi kịp.
Phía trước xuất hiện một điểm nghẽn, thiên hạ thúc vào lưng nhau, và ánh đèn pin hắt lên bức tường thép của máy đào. Đã đến cuối hầm. Cửa vào ở phía sau cỗ máy đang để mở. Juliette trông thấy Raph đang cầm một chiếc đèn pin đứng cạnh cửa, khuôn mặt nhợt nhạt của anh như phát sáng trong bóng tối, cặp mắt mở to trắng dã.
“Jules!”
Với muôn vàn giọng nói vọng tới vọng lui trong đường hầm tối tăm, cô gần như chẳng nghe được tiếng anh. Cô len lỏi tiến lại chỗ anh, hỏi anh xem đã có những ai băng qua rồi.
“Tối om om thì biết đâu mà lần,” anh nói. “Họ chỉ có thể vào lần lượt từng người một thôi. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế? Tại sao lắm người vậy? Bọn tôi tưởng cô nói...”
“Để sau,” cô bảo, lòng thầm hy vọng sẽ vẫn còn một tương lai sau này để bàn chuyện. Cô không mấy lạc quan về điều đó. Nhiều khả năng, sẽ có hàng đống thi thể chồng chất ở cả hai đầu tháp. Đó sẽ là khác biệt lớn giữa tháp giống 17 và tháp giống 18. Thi thể ở cả trên đỉnh lẫn dưới sâu. “Lũ trẻ đâu?” cô hỏi. Vừa dứt câu, cô liền tự hỏi tại sao với ngần ấy người đã thiệt mạng và đang hấp hối, mình lại cứ tập trung vào mỗi một nhóm nhỏ. Cô đoán đây là bản năng làm mẹ mà mình chưa bao giờ được trải nghiệm. Một thôi thúc nguyên thủy, giục giã cô đi chăm sóc đàn con, dẫu cho có những điều quan trọng gấp bội đang lâm nguy.
“Ừ, có nhiều trẻ con đi qua đây lắm.” Anh dừng lại và lớn tiếng ra lệnh cho một cặp vợ chồng đang ngần ngừ không muốn bước vào cánh cửa kim loại ở đuôi máy. Juliette chẳng trách cứ gì họ cả. Họ thậm chí còn không phải thành viên bộ phận Cơ Khí. Chẳng biết những người này nghĩ chuyện gì đang xảy ra nhỉ? Chắc chỉ đi theo tiếng la lối hoảng loạn của người khác. Có lẽ họ tưởng mình đã lạc lối trong hầm mỏ. Ngay cả với Juliette, người từng trèo lên các quả đồi và nhìn thấy thế giới bên ngoài, đây vẫn là một trải nghiệm điên rồ.
“Còn Shirly thì sao?” Juliette hỏi.
Anh chĩa đèn pin vào bên trong. “Có thấy cô nàng, chắc chắn luôn. Hình như nàng ta đang ở trong máy. Điều phối giao thông.”
Cô bóp tay Raph, ngoái lại nhìn những hình hài đen kịt đang ngó ngoáy đằng sau mình. “Nhớ là anh cũng phải vào trong đấy nhé,” cô dặn anh, và khuôn mặt nhợt nhạt của anh gật.
Juliette lách vào dòng người và bước vào đuôi cỗ máy. Bên trong, tiếng kêu khóc và gào la huyên náo như trẻ con hét vào hộp xúp rỗng. Shirly đang ở cuối buồng đặt máy phát, hướng dẫn đoàn người hỗn độn và xô đẩy đi qua một khe hở trong bóng tối, hẹp đến độ ai cũng phải quay ngang người. Mở đèn được lắp bên trong máy đào để xử lý phế thải đang bị tắt, máy phát điện dự phòng không hoạt động, nhưng Juliette có thể cảm nhận được nhiệt dư nó tỏa ra do vừa chạy ban nãy. Cô có thể nghe thấy tiếng kim loại kêu lách cách trong khi cỗ máy nguội dần. Cô tự hỏi phải chăng Shirly đã cho chạy nó để di chuyển cả cỗ máy lẫn máy phát về lại tháp giống 18. Cô và Courtnee từng tranh cãi về chuyện nên đặt chiếc máy đào ở đâu.
“Cái quái gì thế này?” Shirly hỏi khi nhìn thấy Juliette.
Juliette muốn bật khóc. Làm sao giải thích điều cô lo sợ, giải thích rằng đây là dấu chấm hết đối với mọi thứ họ từng biết đây? Cô lắc đầu và cắn môi. “Chúng ta đang bị mất tháp,” cuối cùng cô cũng cất nên lời. “Bị khí bên ngoài xâm nhập.”
“Vậy tại sao lại đưa bọn họ sang đây?” Shirly phải gào tướng lên để át bao tiếng người huyên náo. Cô kéo Juliette sang đầu kia máy phát, tránh xa mọi tiếng la hét.
“Không khí đang tràn xuống cầu thang,” Juliette nói. “Vô phương ngăn cản. Tôi sẽ niêm kín khu đào lại.”
Shirly cân nhắc ý tưởng này. “Đánh sập trụ đỡ à?”
“Không hẳn. Các kíp nổ cô muốn gài...”
Mặt Shirly đanh lại. “Mấy kíp nổ đó phải được kích hoạt từ đầu bên kia. Tôi gài chúng để còn bít kín bên này , bít kín tháp giống này , để bảo vệ chúng ta khỏi không khí ở đây .”
“Chà, bây giờ tất cả những gì ta có là không khí ở đây.” Juliette đưa bộ đàm cho Shirly, vật duy nhất cô mang từ nhà đi. Shirly ôm nó trong tay. Cô đặt nó chông chênh trên đèn pin của mình, hiện đang chiếu vào ngực Juliette. Trong quầng sáng hắt ngược lại, Juliette có thể nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt người bạn tội nghiệp của mình. “Trông nom mọi người nhé,” Juliette nói với cô. “Độc Một Mình và bọn trẻ...” Cô nhìn chiếc máy phát điện. “Các nông trại ở đây vẫn còn cứu vãn được. Và không khí...”
“Cô không định...” Shirly dợm nói.
“Tôi sẽ đảm bảo những người cuối cùng qua được bên này. Phía sau tôi còn vài chục người nữa. Có khi cả trăm.” Juliette nắm lấy cánh tay người bạn cũ. Cô băn khoăn liệu họ có còn là bạn không. Cô băn khoăn liệu mối thân tình ấy có còn tồn tại giữa họ nữa không. Cô quay đi.
“Không.”
Shirly chộp lấy tay Juliette, để chiếc bộ đàm rơi lạch cạch xuống sàn. Juliette cố giằng ra.
“Còn lâu mới có chuyện ấy,” Shirly quát. Cô xoay ngoắt Juliette lại. “Còn lâu mới có chuyện cô tống vụ này cho tôi, để tôi làm chỉ huy. Còn lâu mới có chuyện...”
Có tiếng khóc ré lên từ đâu đó, không rõ là tiếng trẻ con hay người lớn. Chỉ là một đống âm thanh hỗn loạn đầy hoang mang và sợ hãi, vang vọng trong không gian chật cứng của cỗ máy thép khổng lồ. Và trong bóng tối, Juliette không trông thấy cú đánh, không nhìn thấy nắm tay của Shirly. Cô chỉ cảm thấy nó bằng quai hàm mình, sửng sốt trước ánh sáng chợt lóe lên giữa bóng đêm đen kịt, thế rồi suốt một hồi sau đấy chẳng nhớ được gì nữa.
Một chốc hoặc vài phút sau, không rõ bao lâu, cô tỉnh dậy. Cô nằm bất động và co quắp trên sàn thép của cỗ máy đào, mặt đau ê ẩm; xung quanh cô, các giọng nói nghe rì rầm và xa xăm.
Không còn đông như trước nữa. Chỉ có những người đã thoát được đến đây, và họ đang tiếp tục băng qua lòng cỗ máy đào. Có vẻ cô đã ngất đi tầm một hoặc hai phút. Có khi lâu hơn. Lâu hơn thế nhiều. Ai đó đang gọi tên cô, tìm kiếm cô trong bóng tối, nhưng vì đang cuộn mình ở đầu bên kia máy phát, nơi những cái bóng chập chồng lên nhau, cô chẳng khác nào người tàng hình. Ai đó gọi tên cô.
Và rồi xa xa, một tiếng nổ lớn vang lên. Nghe như một tấm thép dày gần chục phân vừa rơi đánh rầm xuống ngay cạnh đầu cô. Lòng đất rền rĩ, một cơn rung chấn lan qua cả máy đào, và Juliette hiểu ra sự tình. Shirly đã đến phòng điều khiển và thế chỗ cô, đã kích hoạt những kíp nổ từng được gài nhằm bảo vệ ngôi nhà cũ của cô khỏi cái chốn mới này. Shirly đã để mình chịu chung số kiếp với những người khác.
Juliette bật khóc. Ai đó gọi tên cô, và Juliette nhận ra tiếng nói vọng đến từ chiếc bộ đàm ở gần đầu mình. Cô đờ đẫn với lấy nó, mọi giác quan đều rối loạn nhập nhèm. Là Lukas.
“Luke,” cô thì thầm, nhấn nút truyền tin. Nghe được giọng anh thế này tức là anh đang ở bên ngoài tủ khóa thép, cái kho kín khí và đầy ắp thức ăn. Cô nghĩ về Độc Một Mình, người đã sống sót hàng chục năm nhờ những hộp đồ ăn đó. Nếu là Lukas, anh sẽ có thể trụ được. “Quay vào trong đi,” cô thổn thức nói. “Hãy cách ly mình đi.” Cô ôm lấy chiếc đài bằng cả hai tay và vẫn nằm co người trên sàn.
“Anh không thể,” Lukas nói. Có tiếng ho, một tiếng khò khè đau đớn. “Anh phải... phải nghe giọng nói của em. Nốt lần cuối.” Juliette có thể cảm nhận được tràng ho tiếp theo, trong lồng ngực căng ứ như sắp vỡ tung của chính cô. “Anh thế là xong rồi, Jules. Anh xong rồi...”
“Không!” Chỉ mình Juliette nghe thấy tiếng kêu thổn thức ấy; thế rồi cô siết bộ đàm. “Lukas, vào trong cái kho kia ngay. Khóa nó lại và cố trụ ở đấy. Cứ cố trụ đi...”
Cô nghe anh ho và chật vật tìm cách lên tiếng. Giọng anh nghe thều thào khi cất được nên lời. “Không được. Cùng đường rồi. Cùng đường rồi. Anh yêu em, Jules. Anh yêu em...”
Câu cuối cùng chẳng lớn hơn một lời thì thầm là bao, gần ngang một tiếng nhiễu. Juliette khóc lóc, đập tay xuống sàn và gào lên với anh. Cô nguyền rủa anh. Cô nguyền rủa chính mình. Và qua cánh cửa máy đào để mở, một đám mây bụi theo làn gió mát cuộn vào, và Juliette có thể nếm thấy nó trên lưỡi, trên môi cô. Đó là bụi đá nghiền, tàn tích của vụ nổ do Shirly gây ra ở tít đầu bên kia đường hầm, mùi vị của mọi thứ cô từng biết... mà nay đều đã chết.