← Quay lại trang sách

PHẦN 3 NHÀ Chương 36 Tháp giống 1

CHARLOTTE CHOÁNG VÁNG NGẢ NGƯỜI RA SAU, cách xa cái đài. Cô trân trối nhìn bộ loa đang lẹt xẹt kêu, lắng nghe tiếng nhiễu và tua đi tua lại cảnh đó trong đầu. Một cánh cửa mở toang, khí độc tràn vào, người chết như ngả rạ, một vụ giẫm đạp, một tháp giống bị trừ khử. Tòa tháp anh cô đã không quản ngại nhọc nhằn cứu lấy nay đã ra đi.

Tay run run, cô với về phía nút xoay. Trong khi vặn lướt qua các kênh, cô nghe thấy giọng người từ các tháp giống khác, những mẩu hội thoại vụn vặt và khoảng lặng vô ngữ cảnh, bằng chứng cho thấy ở ngoài kia, cuộc sống vẫn tiếp diễn:

“... chuyện này đã xảy ra hai lần tháng này rồi. Anh đi mà báo với Carol rằng…”

“... nếu anh giữ được nó hộ tôi cho tới khi tôi đến đó thì tốt qu...”

“...”

“… đã rõ. Bọn tôi đang giam giữ ả...”

Từng đợt tiếng nhiễu xen giữa những cuộc trò chuyện ấy đại diện cho các tháp giống câm lặng. Những tháp giống đầy xác chết.

Charlotte vặn về tháp giống 18. Bộ khuếch đại vẫn truyền phát tín hiệu khắp tòa tháp đó; nghe tiếng rít là biết. Cô lắng nghe, chờ đợi cái giọng kia trở lại, giọng người phụ nữ đã hô hào kêu gọi mọi người chạy xuống các tầng dưới cùng. Charlotte đã nghe ai đó xướng tên cô này lên. Lạ lùng thay, cô nay đã nghe thấy giọng nói của người phụ nữ ám ảnh anh mình – người-lau-chùi-hồi-hương, hay cô thị trưởng nổi loạn, theo cách gọi của anh.

Cũng có khả năng đó là một người khác, nhưng Charlotte không nghĩ vậy. Những lời cô đã nghe là mệnh lệnh do một nhà lãnh đạo ban bố. Cô hình dung ra một người phụ nữ chui rúc dưới đáy một tháp giống xa xôi, trong một chốn tăm tối và cô đơn, và chợt thấy dạt dào đồng cảm. Nếu cô cũng có thể đánh điện đi chứ không chỉ lắng nghe thôi, nếu cô có một cách nào đó để thiết lập liên hệ, thì dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng cam lòng.

Cô rướn tới trước và xoa xoa mặt bên của chiếc đài, chỗ đáng lẽ để gắn micro. Cái kiểu chừa lại phần này đến cuối của anh cô mới khả nghi làm sao. Cứ như thể anh không tin cô, cho rằng cô sẽ bép xép với ai đó. Cứ như thể anh chỉ muốn cô lắng nghe thôi vậy. Hoặc biết đâu chính anh mới là người khiến anh lo lắng. Có khi anh sợ không biết mình sẽ làm gì nữa, một khi đã truyền phát được những suy nghĩ trong đầu. Người nghe sẽ không còn chỉ là các trưởng tháp giống, mà là bất kỳ ai có đài.

Charlotte vỗ ngực và lần tìm tấm thẻ căn cước anh đã đưa cho cô, và những hình ảnh về một chiếc giày nâng lên bổ xuống, về bức tường và mặt sàn loang lổ vết máu, vụt lóe lên trước mắt cô. Rốt cuộc, anh đã chẳng có cơ hội ấy. Nhưng cô phải làm gì đó chứ. Cô không thể cứ mãi ngồi ì ra lắng nghe tiếng nhiễu, nghe người khác chết được. Donny đã bảo cô sẽ có thể dùng thẻ ra vào thang máy. Thôi thúc hành động choán lấy cô.

Cô tắt đài và lấy một tấm bạt phủ kín nó. Cô xếp ghế sao cho nó trông như chưa hề bị ai xê dịch gì và ngắm nghía phòng điều khiển máy bay, tìm xem có dấu hiệu gì cho thấy từng có người sinh sống không. Cô trở lại giường, mở rương và săm soi các bộ đồ. Cô chọn bộ đỏ, màu lò phản ứng. Nó không bó như những bộ khác. Cô kéo nó ra, kiểm tra bảng tên. Stan . Cô đóng giả Stan được.

Cô mặc quần áo rồi đi vào kho. Chiếc máy bay đã bị tháo rời không thiếu dầu mỡ. Cô gom một ít vào lòng bàn tay, lục lọi bên trong một thùng đựng đồ để tìm mũ, thế rồi bước vào phòng tắm. Phòng dành cho nam. Charlotte từng thích trang điểm. Cái thời ấy tựa như một kiếp đời khác, và cô hồi ấy cứ như một con người khác. Cô nhớ mình đã chuyển từ trò chơi điện tử sang làm đỏm, đánh khối hai má để chúng trông đỡ mũm mĩm. Đấy là trước khi cô được đợt tập huấn tân binh rèn giũa thành thon gọn và rắn rỏi trong một thời gian ngắn. Đấy là trước khi cô bị hai đợt đóng quân giúp lấy lại vóc dáng tự nhiên, quen với cơ thể đó, chấp nhận nó, thậm chí còn yêu nó nữa.

Cô dùng dầu để làm xương gò má trông đỡ cao. Phết một chút để lông mày trông dày hơn. Quẹt vệt tanh tưởi để môi trông không quá thắm. Việc này trái ngược với mọi kiểu trang điểm cô từng làm. Cô nhét tóc vào trong mũ và kéo sụp vành mũ xuống, chỉnh lại bộ đồ cho đến khi bầu ngực trông giống nếp gấp vải.

Lốt cải trang này thật thảm hại. Cô nhìn thấu nó ngay lập tức. Nhưng xét cho cùng, cô đã biết từ trước rồi. Trong một thế giới phụ nữ không được phép tồn tại, liệu có ai nghi ngờ cô không đây? Cô không rõ. Cô không tài nào biết được. Cô chỉ ước Donny có ở đây để cô còn hỏi ý kiến anh. Cô tưởng tượng anh cười nhạo mình, và hình ảnh đó suýt nữa khiến cô bật khóc.

“Chớ có khóc đấy nhé, con điên kia,” cô nói với tấm gương, đưa tay chấm mắt. Cô sợ khóc sẽ làm ảnh hưởng đến lớp hóa trang. Dẫu thế, nước mắt vẫn chảy. Chúng tuôn ra mà chẳng làm hỏng gì cả. Chúng chỉ là những giọt nước lăn trên lớp dầu mỡ.

Có một lược đồ cất đâu đó. Charlotte tìm trong tập ghi chú đặt cạnh chiếc đài của Donny nhưng không thấy. Cô thử vào phòng họp, nơi anh cô vẫn thường ru rú để nghiên cứu những thùng tài liệu. Nơi đấy là một bãi chiến trường. Hầu hết các ghi chú của anh đều đã bị đem đi. Họ hẳn sẽ quay trở xuống lấy nốt phần còn lại, có lẽ là vào buổi sáng. Hoặc cũng có khả năng họ sẽ chường mặt đến ngay lúc này, và Charlotte sẽ phải giải thích mình đang làm gì ở đây.

“Tôi được cử xuống lấy... ờm...” Cái giọng trầm của cô nghe thật lố bịch. Cô lần giở các tập tài liệu để mở lẫn các trang giấy rải rác rồi thử lại, lần này sử dụng giọng nói bình thường của mình, chỉ có điều hơi đều đều. “Tôi được lệnh phải mang cái này đi tái chế,” cô phân bua với hư vô. “Hử? Và phòng tái chế đang ở tầng nào ấy à?” cô tự hỏi. “Biết chết liền,” cô thừa nhận. “Chính thế nên tôi mới đi tìm bản đồ đây.”

Cô tìm thấy một tấm bản đồ. Mỗi tội nó không phải tấm cô cần. Một mạng lưới các vòng tròn với những đường màu đỏ, hướng về một điểm duy nhất. Cô chỉ biết nó là bản đồ bởi vì cô nhận ra cái bố cục dạng lưới với các chữ cái nằm dọc một bên và những con số nằm ngang ở trên cùng. Không quân từng ấn định mục tiêu oanh kích hằng ngày trên những mạng lưới giống thế. Cô lấy một chiếc bánh vòng và cà phê từ phòng ăn, rồi một người đàn ông cùng gia đình ông ta tại D-4 sẽ về chầu trời trong một cơn lốc lửa. Nghỉ ăn trưa. Bánh mì lúa mạch đen kẹp giăm bông và phô mai.

Charlotte nhận ra các vòng tròn dàn trải trên mạng lưới. Đó là các tháp giống. Đã ba lần cô cho máy bay điều khiển từ xa bay qua những vùng trũng giữa đồi như kia. Các đường màu đỏ thì lạ lùng thật. Cô miết ngón tay lần theo một đường. Chúng gợi cho cô nhớ đến các tuyến bay. Chúng tỏa ra từ mọi tháp giống, ngoại trừ tháp gần trung tâm mà cô nghĩ có khả năng là tháp mình đang ở. Có lần, trên chiếc bàn lớn nay đã bị đủ loại giấy tờ lẻ tẻ chôn vùi, Donald đã cho cô xem bản đồ bố cục này. Cô gấp tấm bản đồ lại, nhét vào túi áo ngực và tiếp tục tìm kiếm.

Có vẻ tấm lược đồ tháp giống 1 cô từng thấy trước đây đã thất lạc, nhưng cô đã tìm ra một thứ hữu ích gần tương đương. Một tập danh mục. Nó liệt kê nhân sự theo cấp bậc, ca làm việc, nghề nghiệp, tầng sinh sống và tầng công tác. Nó dày ngang một cuốn danh bạ điện thoại của một thị trấn nhỏ – một lời nhắc nhở về việc có bao nhiêu người đang thay phiên nhau điều hành tháp giống. Mà người gì – chỉ đàn ông thôi. Khi đọc lướt tên tuổi, Charlotte thấy tất cả đều là đàn ông. Cô nghĩ về Sasha, người phụ nữ duy nhất từng tham gia khóa huấn luyện tân binh cùng với cô. Sasha nay đã chết, cũng như tất cả những thành viên trong trung đoàn của cô, cũng như mọi người khác tại trường đào tạo phi công. Tất cả bọn họ đều đã xanh cỏ từ lâu. Charlotte thấy cái suy nghĩ đó mới kỳ lạ làm sao.

Cô dò tên một người thợ lò phản ứng và tầng công tác của người đấy, lục tìm một cây bút giữa mớ hỗn độn, bới ra được một chiếc, và ghi lại số tầng. Cô phát hiện ra rằng đội ngũ quản trị làm việc ở tầng ba mươi tư. Oái oăm thay, liên lạc viên cũng làm việc ở tầng đấy. Cô ghét phải nghĩ về chuyện phòng liên lạc chỉ cách những kẻ điều hành nơi này một đoạn xuôi hành lang. Nhân viên bộ phận An Ninh làm việc ở tầng mười hai. Nếu Donny đang bị giam giữ, anh dễ chừng sẽ ở đó. Trừ phi bọn họ đã cho anh đi ngủ tiếp. Trừ phi anh đang ở nơi được coi là bệnh viện tại đây. Khu đông lạnh nằm bên dưới , cô thầm nghĩ. Cô nhớ sau khi được anh đánh thức, mình đã theo thang máy đi lên. Cô truy ra tầng đặt văn phòng đông lạnh chính bằng cách tra tên một nhân viên công tác dưới đấy, nhưng có lẽ đó không phải nơi trữ người. Hay chính là nó đấy nhỉ?

Những ghi chú của cô trở thành một nùi chữ nguệch ngoạc, một phác thảo sơ bộ về những thứ nằm trên và dưới cô. Nhưng cô phải bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình từ đâu đây? Cô chẳng thấy chỗ nào nhắc đến các phòng vật dụng và linh kiện từng bị anh cô vào thó đồ, chắc bởi vì không có ai thực sự làm việc tại các tầng đó. Cô lấy một tờ giấy mới, bắt đầu lại từ đầu, vẽ ra một hình trụ và cố gắng phác thảo một lược đồ tử tế nhất trong khả năng của mình, điền vào đó những tầng cô đã nắm được dựa vào nếp sinh hoạt của Donny cũng như tập danh mục. Cô đi dần từ khu nhà ăn ở trên đỉnh đến văn phòng đông lạnh, nơi sâu nhất cô xuống được theo các ghi chú của mình. Cô sẽ có nhiều cơ may hơn cả tại các tầng trống. Một số trong đó sẽ là nhà kho và phòng trữ đồ. Nhưng cũng rất có thể khi mở ra, thang máy sẽ dẫn vào một căn phòng đầy người đang đánh bài – hoặc bất cứ trò tiêu khiển nào nhằm giúp họ giết thời gian trong lúc đang sát hại cả thế giới. Cô không thể gieo súc sắc được; cô cần một kế hoạch.

Cô nghiên cứu bản đồ và cân nhắc các lựa chọn của mình. Có một nơi chắc chắn sẽ có micro, và đó là phòng liên lạc. Cô kiểm tra đồng hồ trên tường. Sáu giờ hai lăm. Giờ ăn tối và kết thúc ca làm, dòng người di chuyển sẽ rất tấp nập. Charlotte sờ lên mặt, chỗ cô đã bôi mỡ vào để gò má trông đỡ nổi bật. Đầu óc cô đang không được thông suốt, và có lẽ cô nên đợi đến sau mười một giờ hẵng đi đây đi đó. Hay sẽ tốt hơn nếu lẩn vào trong một đám đông nhộn nhịp? Ngoài kia có những gì? Cô đi đi lại lại và suy tính. “Tôi không biết, tôi không biết,” cô nói, thử dùng cái giọng mới của mình. Nghe chẳng khác nào cô đang bị cảm. Đó là cách giả giọng nam hữu hiệu nhất: vờ như bị cảm lạnh.

Cô trở lại nhà kho và quan sát cửa thang máy. Rất có thể ai đó sẽ xộc ra ngay lúc này, và cô sẽ chẳng phải quyết định nữa. Cô nên đợi thêm một lúc. Quay lại chỗ máy bay, cô kéo bạt ra khỏi chiếc mình đang sửa dở và săm soi các panô tháo rời cùng mớ dụng cụ nằm rải rác. Khi liếc ra sau, nhìn về phía phòng họp, cô lại trông thấy cảnh Donny co quắp trên sàn, cố gắng dùng ống quyển chống đỡ những cú đá lia lịa; thấy hai người khác ghì nghiến anh xuống; thấy một lão già đến đứng còn không vững tung ra những đòn kinh hoàng.

Charlotte nhặt một chiếc tuốc nơ vít lên, nhét nó vào một túi đựng dụng cụ của bộ đồ. Vì không biết phải làm gì, cô quay sang hí hoáy với chiếc máy bay để giết thời gian. Chốc nữa, lúc vắng người hơn và ít có nguy cơ bị phát hiện hơn, cô sẽ ra ngoài. Trước tiên, cô sẽ sửa cho chiếc máy bay tiếp theo sẵn sàng cất cánh. Donny không còn đây nữa – công việc của anh hãy còn dang dở – nhưng cô có thể tiếp tục dấn bước. Cô có thể lắp ráp lại tất cả, từng cái chốt và từng đai ốc một, cho đến khi chúng hoàn thiện như cũ. Và đến đêm, cô sẽ ra ngoài tìm linh kiện mình cần. Cô sẽ lấy lại được tiếng nói và liên hệ với những người trong tòa tháp đã bị thanh trừng, nếu ở đấy vẫn có ai còn sống.