← Quay lại trang sách

Chương 42

ELISE NGHE THẤY TIẾNG NÓI DƯỚI CẦU THANG. Có người lạ trong nhà nó. Người lạ. Để con bé và cặp song sinh chịu nghe lời, Rickson hay hù dọa chúng bằng những câu chuyện về người lạ, khiến chúng chẳng dám rời khỏi ngôi nhà đằng sau nông trại của mình. Rickson bảo rằng trước đây rất lâu, bất cứ ai ta không quen đều chỉ chăm chăm giết ta và cướp đồ của ta. Ngay cả một số người ta quen thật cũng không thể tin tưởng được. Đó là những gì Rickson hay kể vào lúc tối muộn, khi đồng hồ hẹn giờ khiến những ngọn đèn gieo trồng bỗng dưng tắt phụt.

Rickson kể đi kể lại cho chúng nghe câu chuyện nó được sinh ra từ hai con người yêu nhau – mặc dù chẳng hiểu thế tức là sao – kể rằng bố nó đã cắt một viên thuốc độc ra khỏi hông mẹ nó, và người ta sinh em bé theo kiểu vậy đấy. Nhưng không phải mọi đứa bé đều được sinh ra từ hai người yêu nhau. Thằng bé bảo rằng đôi khi, trẻ con đến từ những người lạ, những kẻ xuất hiện và muốn gì lấy nấy. Trong cái thời xa xưa đó, người lạ là đàn ông, và thường chúng sẽ muốn phụ nữ sinh em bé. Thế là chúng cắt những viên thuốc độc ra khỏi da thịt phụ nữ, và bọn họ sinh con.

Elise không có thuốc độc trong người. Chưa thôi. Hannah nói chúng về sau mới mọc, giống như răng người lớn vậy; bởi thế, ta nên sinh con càng sớm càng tốt. Rickson bảo điều đó chẳng đúng chút nào, bảo rằng nếu lúc mới đẻ ta không có thuốc ở hông thì cả đời sẽ không bao giờ có; nhưng Elise không biết phải tin điều gì. Nó dừng lại trên cầu thang và xoa hông, sờ xem có u bướu nào không. Trong lúc tập trung, con bé đẩy lưỡi vào kẽ hở giữa răng và cảm thấy có thứ gì cưng cứng đang lớn dần dưới nướu. Khi biết cơ thể mình có thể làm những điều ngu ngốc như để răng và thuốc mọc ra dưới thịt mà không buồn hỏi ý kiến chủ, nó muốn bật khóc. Con bé hô ngược lên trên cầu thang, gọi Cún. Nó đã lại ngó ngoáy sổng ra và chạy đi mất dạng. Cún hư vậy đấy. Elise bắt đầu tự hỏi liệu cún có phải là thứ người ta sở hữu được không, hay chúng lúc nào cũng bỏ chạy. Nhưng con bé không khóc. Nó nắm chặt lan can và bước thêm bước nữa. Nó không muốn em bé. Nó chỉ muốn Cún ở lại với mình. Sau đó thì cơ thể nó muốn làm gì cũng được.

Một người đàn ông đi ngang qua nó trên cầu thang – đó không phải Độc Một Mình. Độc Một Mình đã bảo con bé hãy bám sát gã. “Bảo Cún bám sát ấy,” nó sẽ đáp lại như vậy khi Độc Một Mình đuổi kịp mình. Việc có sẵn những lời bao biện như thế luôn hữu ích. Hệt như thủ sẵn hạt bí ngô trong túi. Người vừa bước vượt chỗ con bé ngoái ra sau nhìn nó. Ông ta là một người lạ, nhưng có vẻ ông ta không muốn lấy đồ của nó. Ông ta đã có đồ riêng – một cuộn dây màu đen và vàng, thứ dây buông thõng từ trên trần xuống trong các nông trại mà Rickson đã dặn không bao giờ được động vào. Có lẽ người đàn ông này không biết luật. Thấy những con người nó không hề quen biết xuất hiện trong nhà quả thật là kỳ quặc; nhưng Rickson đôi khi vẫn nói dối và thỉnh thoảng lại bị sai, biết đâu những câu chuyện đáng sợ thằng bé kể là giả dối hoặc sai lè, còn Độc Một Mình mới đúng. Có lẽ những người lạ này là một điều tốt lành. Thêm nhiều người phụ giúp một tay, sửa chữa mọi thứ và đào kênh rạch trên nền đất để cây nào cũng đều được uống no nê nước. Thêm nhiều người như Juliette, cái cô đã đến và làm cho ngôi nhà của họ trở nên tốt hơn, đưa họ đến nơi có ánh sáng ổn định và đun được nước để tắm táp. Những người lạ tốt bụng.

Một người đàn ông khác với đôi giày ồn ào xuất hiện sau khúc quanh. Anh ta mang theo một cái túi đầy những chiếc lá xanh, và mùi cà chua cùng mâm xôi chín phảng phất theo sau anh ta. Elise dừng lại, nhìn anh ta đi. Hái một lèo như thế là nhiều quá , con bé như nghe tiếng Hannah. Nhiều quá. Lại thêm những luật lệ không ai biết. Có khi Elise sẽ phải dạy bọn họ. Nó nắm trong tay một cuốn sách có thể dạy mọi người cách câu cá và cách theo dấu động vật. Nhưng rồi nó nhớ ra cá đã bị ăn hết. Và nó thậm chí còn không thể theo dấu một con chó con.

Nghĩ đến cá khiến Elise thấy đói. Nó chỉ thèm được ăn luôn, và ăn càng nhiều càng tốt. Trước khi không còn gì để ăn cả. Cơn đói ấy đôi khi lại xuất hiện những lúc nó thấy cặp song sinh ăn. Ngay cả khi không đói, nó vẫn muốn ăn. Ăn thật nhiều. Trước khi đồ ăn hết bay.

Nó lê bước leo lên thang, để chiếc túi đựng cuốn sách nhớ đập vào đùi, lòng thầm ước mình đã ở lại với những người khác hoặc Cún chịu ở yên một chỗ.

“Này cháu.”

Một người đàn ông ở chiếu nghỉ tiếp theo ngó qua lan can, nhìn xuống chỗ con bé. Y có bộ râu đen nhánh, chỉ có điều không bù xù như râu của Độc Một Mình. Elise thoáng khựng lại, rồi tiếp tục leo lên. Nó đi vòng vào phần thang nằm dưới người đàn ông và chiếu nghỉ, khiến cả hai bị khuất khỏi tầm mắt nó. Khi nó lên đến chiếu nghỉ, y đang đợi ở đấy.

“Cháu bị lạc đàn phỏng?” người đàn ông hỏi.

Elise nghiêng đầu sang bên. “Sao mà cháu ở trong đàn được,” nó nói.

Người đàn ông râu đen quan sát nó với đôi mắt sáng quắc. Y mặc đồ nâu. Rickson thỉnh thoảng cũng mặc một bộ giống vậy. Cậu nhóc ở “khu sợ” cũng mặc đồ như thế.

“Tại sao lại không thế?” người đàn ông hỏi.

“Cháu không phải một con cừu,” Elise nói. “Cừu mới tập hợp thành đàn, nhưng chẳng còn con cừu nào nữa đâu.”

“Cừu là cái gì thế?” người đàn ông hỏi. Và rồi cặp mắt sáng của y lóe lên sáng hơn nữa. “Bác từng thấy cháu rồi. Cháu là một trong những đứa trẻ sống ở đây, đúng không nào?”

Elise gật đầu.

“Cháu có thể gia nhập đàn của bọn bác. Một đàn là một nhóm người. Thành viên của một nhà thờ. Cháu có đi nhà thờ không?”

Elise lắc đầu. Nó đặt tay lên cuốn sách nhớ, bên trong có một trang về cừu, về cách nuôi và chăm sóc chúng. Cuốn sách nhớ của con bé mâu thuẫn với người đàn ông này. Nó cảm thấy hẫng trong dạ, loay hoay tính xem nên tin tưởng bên nào. Nó ngả về phía cuốn sách của mình, đằng nào thì sách cũng từng nói đúng về rất nhiều chuyện khác mà.

“Cháu muốn vào trong không?” Người đàn ông phẩy tay về phía cửa. Elise nhìn ra bóng tối phía sau y. “Cháu có đói không?”

Elise gật đầu.

“Bọn bác đang thu thập thức ăn. Bọn bác tìm thấy một nhà thờ. Chỉ chốc nữa thôi, sẽ có những người khác đi từ nông trại xuống. Cháu có muốn vào trong ăn uống gì đó không? Bác đã hái đủ những gì mình có thể mang theo. Bác sẽ chia sẻ với cháu.” Y đặt một tay lên vai con bé, và Elise thấy mình săm soi cánh tay rậm rạp lông đen của y, giống tay của Độc Một Mình nhưng khác tay Rickson. Bụng nó cồn cào, và khu nông trại sao mà xa lắc xa lơ.

“Cháu cần phải đi tìm Cún,” con bé nói, giọng nghe nhỏ xíu trong cái cầu thang mênh mang, một cụm sương tí hon giữa bầu không khí mát lạnh.

“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm con cún,” người đàn ông nói. “Vào trong thôi. Bác muốn được nghe kể về thế giới của cháu. Nó là một phép màu, cháu biết không? Cháu có biết rằng cháu chính là một phép màu không? Đúng thế đấy.”

Elise hoàn toàn không biết. Tất cả những quyển sách con bé đã dùng để chế cuốn sách nhớ đều chẳng đề cập gì đến chuyện đó. Nhưng xét cho cùng, con bé đã bỏ sót rất nhiều trang. Bụng nó cồn cào. Dạ dày đang thủ thỉ với nó, và vì vậy, nó đi theo người đàn ông râu đen này vào hành lang tăm tối. Phía trước có những giọng nói, một sự kết hợp đầy êm dịu và yên tĩnh của tiếng rì rầm và thì thào, Elise tự hỏi liệu đây có phải âm thanh của một đàn hay không.