Chương 43 Tháp giống 1
CHARLOTTE ĐÃ LẠI CHUI VÀO sống trong một chiếc hộp. Một chiếc hộp, nhưng không có hơi lạnh, không có cửa kính đóng băng và không có những ống truyền màu xanh sáng cắm ngập vào tĩnh mạch của cô. Chiếc hộp này thiếu những thứ đó, cả cơ hội được mơ những giấc chiêm bao ngọt ngào và trải nghiệm thức dậy đầy ác mộng nữa. Đó là một chiếc hộp kim loại tầm thường, móp méo, nghiến lên ken két mỗi khi cô dịch người.
Cô đã biến thang nâng máy bay thành một mái nhà tươm tất – một chiếc thùng kim loại thấp đến mức không ngồi thẳng được, tối đến mức có giơ bàn tay ra trước mặt thì cũng chẳng nhìn thấy, và yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng những suy nghĩ trong đầu. Cô đã hai lần nằm trong này lắng nghe tiếng giày bên kia cánh cửa lúc người ta săn lùng cô. Đêm đó, cô ở lì trong thang. Cô đợi chúng quay lại, nhưng chắc chúng còn nhiều tầng khác cần sục sạo.
Cứ vài phút, cô lại trở mình để được thoải mái, nhưng chỉ phí công. Có một lần, vì không nhịn được nữa và sợ mình sẽ bậy ra bộ đồ, cô đã ra ngoài đi vệ sinh. Xả nước hay không xả nước đây? Nên liều lĩnh gây tiếng ồn hay để lại bằng chứng trong bồn cầu đây? Cô xả nước, tưởng tượng ở một nơi xa xôi nào đó, đường ống lạch cạch rung lên và sẽ có người xác định được nguồn gốc của rung động ấy.
Cô kiểm tra cuối hành lang để chắc chắn chúng chưa phát hiện ra chiếc đài. Cô cứ nghĩ sẽ chẳng thấy cả nó lẫn những ghi chú của Donald nữa, nhưng tất cả vẫn còn đó, bên dưới tấm nhựa. Sau một thoáng do dự, Charlotte thu thập các tập hồ sơ. Chúng rất quý giá, không thể để mất được. Cô vội vã quay trở lại cái hốc của mình và đẩy đồ đạc vào một góc. Cô cuộn người nằm, nhớ lại cảnh đôi giày đạp xuống người anh mình.
Cô nghĩ về Iraq. Cô từng trải qua nhiều đêm tăm tối ở đó, nằm trên giường, trong khi những người lính đi gác đêm hết vào rồi lại ra ca cùng với những tiếng thì thầm và tiếng lò xo cót két. Trong những đêm tăm tối ấy, cô cảm thấy còn mong manh hơn cả chiếc máy bay điều khiển từ xa của mình trên trời. Doanh trại hệt như một nhà để xe trống giữa đêm khuya, với tiếng bước chân vọng đến từ xa, còn cô thì chẳng tìm thấy chìa khóa xe đâu cả. Trốn trong thang nâng nhỏ đó cũng khơi dậy ở cô cảm giác tương tự. Giống như ngủ qua đêm trong nhà để xe tối om, trong một doanh trại đầy đàn ông, tự hỏi khi thức dậy, mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Cô chẳng ngủ được mấy. Kẹp đèn pin giữa má và vai, cô tham khảo các tập hồ sơ của Donald, hy vọng đọc tài liệu khô khan sẽ giúp mình thiếp đi. Trong không gian tĩnh lặng như tờ, cô lại hồi tưởng về những lời nói và đoạn hội thoại trên đài. Đã thêm một tháp giống nữa bị phá hủy. Cô đã lắng nghe những giọng nói hoảng loạn của họ, báo cáo về cánh cửa dẫn ra ngoài mở toang, báo cáo về thứ khí độc mà anh cô từng bảo mình có thể trút xuống đầu những người này. Cô đã nghe thấy giọng Juliette, nghe người phụ nữ ấy nói rằng mọi người đã chết hết cả.
Trong một tập tài liệu, cô tìm thấy một biểu đồ nhỏ – một tấm bản đồ vẽ các vòng tròn được đánh số, trong đó nhiều vòng đã bị gạch bỏ. Có người sống trong những vòng tròn đó , Charlotte thầm nghĩ. Và bây giờ, đã có một vòng nữa trở nên trống không. Một dấu X nữa cần thêm vào. Chỉ có điều Charlotte, giống như anh mình, nay đã cảm thấy phần nào gắn bó với những người này. Cô đã cùng anh lắng nghe giọng nói của họ trên đài, đã lắng nghe Donald kể lại những nỗ lực của anh nhằm tiếp cận họ, tiếp cận cái tháp giống duy nhất chịu nghe anh giãi bày, giúp anh xâm nhập vào máy tính của họ để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô từng hỏi anh tại sao anh không liên hệ với các tháp giống khác, và anh đã nói một điều gì đó đại loại rằng lãnh đạo của chúng không an toàn. Họ sẽ tố giác anh. Bằng cách nào đó, anh cô và những người này đều đã nổi loạn, và giờ thì họ đã ra đi. Số phận của những kẻ làm loạn là như vậy đấy. Giờ chỉ còn mình Charlotte trong bóng tối và im lặng.
Cô lật giở những ghi chú của anh trai, và cổ cô bắt đầu bị chuột rút vì phải kẹp đèn pin trong tư thế đó. Nhiệt độ trong hộp tăng lên cho đến khi mồ hôi cô thấm qua bộ đồ. Cô không ngủ được. Nơi đây khác hẳn với cái hộp chúng từng tống cô vào. Và càng đọc, cô càng hiểu được tại sao anh mình cứ đi đi lại lại miết, hiểu được mong muốn làm một điều gì đó, mong muốn chấm dứt cái hệ thống họ đang mắc kẹt bên trong của anh.
Cô ăn uống rất tiết kiệm, nhấp từng ngụm nhỏ và cắn từng miếng bé; cô cảm thấy như đã ở trong này nhiều ngày trời, nhưng có khi mới chỉ mấy tiếng thôi. Khi lại cần đi vệ sinh, cô quyết định lẻn đến cuối hành lang và thử bật đài lần nữa. Thôi thúc được biết chuyện gì đang xảy ra cũng mạnh mẽ chẳng kém gì cơn mót tiểu. Đã có những người sống sót. Cư dân tháp giống 18 đã xoay xở vượt được qua những ngọn đồi và đặt chân đến một tháp giống khác. Một nhóm nhỏ đã sống sót – nhưng họ sẽ trụ được bao lâu đây?
Cô giật bồn cầu và lắng nghe tiếng dòng nước tái chế ồng ộc chảy qua các đường ống trên đầu. Cô đánh liều ghé phòng điều khiển máy bay. Cô vén bạt che đài lên, không bật đèn hành lang. Kênh 18 không có gì ngoài tiếng nhiễu. Kênh 17 cũng tương tự. Cô chuyển qua hàng chục kênh khác cho đến khi nghe thấy giọng nói và biết chắc rằng đài vẫn còn hoạt động. Cô đảo lại kênh 17 và đợi. Cô biết mình có thể đợi mãi. Cô có thể đợi cho đến khi chúng đến đây và phát hiện ra mình. Đồng hồ trên tường chỉ ba giờ hơn, khuya lắm rồi, và cô nghĩ thế là tốt. Có lẽ lúc này chúng không tìm cô. Nhưng đồng thời cũng có khả năng sẽ chẳng có ai lắng nghe cô cả. Dẫu vậy, cô vẫn cứ nhấn micro.
“Xin chào,” cô nói. “Có ai nghe thấy tôi không?”
Cô suýt nữa xưng danh, tiết lộ mình đang gọi từ đâu, nhưng sau đó tự hỏi liệu những người trong tòa tháp của cô có đang nghe lén, theo dõi tất cả các kênh không. Mà thế thì đã làm sao? Chúng chẳng cách nào biết được cô đang truyền tin từ đâu. Trừ phi chúng có thể theo dõi cô thông qua các bộ khuếch đại. Có khi chúng làm được thế thật. Nhưng chẳng phải đây là một trong những tháp giống đã bị loại khỏi danh sách của chúng sao? Sẽ chẳng có chuyện chúng nghe lén gì đâu. Charlotte dịch đống đồ nghề sang bên và tìm mảnh giấy Donny đã mang đến cho cô, trên đó ghi thứ hạng của các tháp giống. Tất cả những tháp giống đã bị phá hủy đều bị tống xuống dưới cùng...
“Ai vậy?”
Trên đài vang lên giọng một người đàn ông. Charlotte chộp lấy micro, tự hỏi liệu đây có phải một người trong tháp giống của mình, bấy giờ đang truyền phát ở tần số này hay không.
“Tôi là... Đây là ai thế?” cô hỏi, không biết phải trả lời như thế nào.
“Cô ở dưới bộ phận Cơ Khí à? Cô biết mấy giờ rồi không hả? Khuya lắm rồi đấy.”
Dưới bộ phận Cơ Khí. Đó là bố cục tháp giống của họ, không phải tháp của cô. Charlotte đoán đây là một trong những người sống sót. Cô cũng giả định đang có người khác nghe lén và quyết định nên cẩn tắc vô ưu.
“Phải, tôi ở bộ phận Cơ Khí đây,” cô nói. “Chuyện gì đang xảy ra ở đằng... ý tôi là, ở trên đó thế?”
“Tôi đang cố chợp mắt chứ còn gì nữa, nhưng Court bảo bọn tôi cứ để bộ đàm bật sẵn phòng khi cô ấy gọi. Bọn tôi đã phải đánh vật với ống dẫn nước. Trong khu nông trại, người ta đang chia đất, khoanh vùng đánh dấu các thửa. Ai gọi đấy?”
Charlotte hắng giọng. “Tôi đang tìm... tôi hy vọng sẽ liên hệ được với thị trưởng của anh. Juliette.”
“Cô ta không có ở đây. Tôi tưởng cô ta ở dưới đấy với các cô mà. Nếu không phải chuyện khẩn thì sáng ra hãy thử gọi lại. Và nói với Court rằng bọn tôi cần thêm người trên này. Một nông dân tử tế nếu có. Và một người khuân vác nữa.”
“Ờ... được rồi.” Charlotte lại liếc nhìn đồng hồ, xem mình sẽ phải đợi bao lâu. “Cảm ơn nhé,” cô nói. “Tôi sẽ gọi lại sau.”
Không có lời đáp, và Charlotte tự hỏi tại sao mình lại nổi cơn muốn liên lạc với họ. Cô đâu thể giúp gì được cho những người này. Hay là cô nghĩ họ có thể giúp đỡ được mình? Cô ngắm nghía chiếc đài mình đã chế, ngắm mớ đinh vít và dây điện thừa nằm rải rác quanh đế, đống đồ nghề. Ra ngoài thế này là rất mạo hiểm, nhưng cũng không đáng sợ bằng việc ru rú một mình trong thang nâng máy bay. Cơ hội thiết lập được liên lạc át hẳn nguy cơ bị phát hiện. Vài giờ nữa, cô sẽ thử lại. Cho đến lúc đó, cô sẽ cố gắng đánh một giấc. Cô che chiếc đài đi và cân nhắc lên ngủ trên chiếc giường trong khu sinh hoạt ở cuối hành lang; nhưng rốt cuộc, cái hộp kim loại không cửa sổ mới là nơi cô vào nằm.