Chương 44
LÚC NHẬN BỮA SÁNG, Donald còn được tiếp thêm cả một vị khách. Ngày hôm trước, chúng đã mặc kệ anh, bắt anh nhịn một bữa. Anh đoán đó là một dạng chiêu trò thẩm vấn. Cùng với nó là trò giậm chân rầm rầm giữa đêm, khiến anh không ngủ nổi. Mọi mánh khóe khả dĩ nhằm gây rối loạn nhịp sinh hoạt của anh, làm phiền anh, khiến anh phát điên. Hoặc có thể lúc đó đang là ban ngày còn bây giờ mới là đêm khuya, và anh chưa bỏ bữa nào cả. Khó xác định được lắm. Anh đã mất ý thức về thời gian. Phần tường từng treo một chiếc đồng hồ nay chỉ còn là một vòng tròn sạch sẽ, bên trong có một cái vít nhô ra.
Hai người mặc đồ An Ninh xuất hiện, mang đến cả bữa sáng và Thurman. Donald đã ngủ trong bộ đồ liền thân. Anh gác chân lên giường trong khi bộ ba kia chui rúc vào căn phòng chật hẹp của anh. Hai gã nhân viên bộ phận An Ninh nhìn anh ngờ vực. Thurman đưa khay cho anh, trên có một đĩa trứng, một chiếc bánh quy, nước lọc và nước ép trái cây. Donald đang đau vô cùng, nhưng anh cũng đang đói lả. Anh tìm kiếm dao nĩa nhưng không thấy, thế là bắt đầu dùng ngón tay bốc trứng ăn. Thức ăn nóng sốt giúp anh thấy chỗ xương sườn dễ chịu hơn.
“Kiểm tra các tấm trần đi,” một nhân viên An Ninh nói. Donald nhận ra gã. Brevard. Gã giữ chức trưởng bộ phận trong gần như toàn bộ ca trực của Donald. Donald biết Brevard không có thiện cảm với mình.
Người kia trẻ hơn. Donald không nhận ra hắn. Vì hay thức khuya để tránh bị phát hiện, anh biết rõ người gác đêm hơn những kẻ này. Tay sĩ quan trẻ hơn trèo lên chiếc tủ được hàn vào tường và nhấc một tấm trần lên. Hắn rút một cây đèn pin ở hông ra và chiếu đèn khắp mọi hướng. Donald biết rất rõ hắn đang nhìn thấy những gì. Chính anh cũng đã kiểm tra trên đấy rồi.
“Nó bị chặn,” tay sĩ quan trẻ nói.
“Cậu chắc chứ?”
“Không phải hắn đâu,” Thurman nói. Nãy giờ lão chẳng hề rời mắt khỏi Donald. Thurman phẩy tay bao quát căn phòng. “Máu me văng tung tóe khắp nơi. Nếu là hắn thì trên người đã vấy đầy máu rồi.”
“Trừ phi hắn đã tắm rửa ở đâu đó và thay quần áo.”
Thurman cau mày trước ý tưởng đó. Lão đứng cách Donald vài bước, và anh không còn thấy đói nữa. “Ai làm?” Thurman hỏi.
“Ai làm cái gì cơ?”
“Đừng giả ngu. Một người của tôi đã bị tấn công, và cũng trong đêm hôm đó, một kẻ ăn mặc như kỹ thuật viên lò phản ứng đã ký sổ qua cửa an ninh ở ngay tầng này. Kẻ ấy đã đi vào hành lang này, tôi đoán là để tìm cậu. Hắn đã đến phòng liên lạc, và tôi biết cậu hay lui tới đó. Cậu không thể nào tự tay thực hiện chuyện này được. Cậu đã thông đồng với ai đó, có thể là một người từ ca trực trước. Hắn là ai?”
Donald bẻ một miếng bánh quy cho vào miệng, kiếm việc cho môi mình làm. Charlotte. Cô đang làm gì thế? Lang thang khắp tháp giống tìm anh sao? Vào phòng liên lạc ư? Nếu đúng là cô thật thì cô mất trí rồi.
“Hắn biết gì đó,” Brevard nói.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì cả,” Donald nói. Anh nhấp một ngụm nước và nhận thấy tay mình đang run. “Ai bị tấn công thế? Anh ta có làm sao không?” Anh nghĩ đến khả năng chỗ máu chúng đã tìm thấy là của em gái mình. Sao anh lại đánh thức cô dậy chứ? Một lần nữa, anh nghĩ đến việc thú nhận tất cả và cho chúng biết nơi cô đang trốn, để cô không còn phải ở một mình nữa.
“Là Eren,” Thurman nói. “Cậu ta tan ca muộn, chạy vào thang máy, sau đó được tìm thấy trong một vũng máu dưới đây ba mươi tầng.”
“Eren bị thương sao?”
“Eren đã chết,” Brevard nói. “Bị một chiếc tuốc nơ vít đâm vào cổ. Máu anh ta bê bết trong một thang máy. Tôi muốn biết kẻ gây ra chuyện này đang ở đâu…”
Thurman giơ một tay lên và Brevard im lặng. “Cho chúng tôi một phút,” Thurman nói.
Tay sĩ quan trẻ đứng trên tủ chỉnh lại tấm trần cho đến khi nó về vị trí cũ. Hắn nhảy xuống và chùi tay vào đùi, để lại chiếc tủ phủ đầy xơ vải và hạt mút xốp như bông tuyết. Hai gã nhân viên bộ phận An Ninh đợi ở bên ngoài. Trước khi cửa đóng lại, có một nhân viên văn phòng đi ngang qua; Donald nhận ra người ấy, thiếu chút nữa thì cất tiếng gọi, tự hỏi mọi người nghĩ thế nào khi hay tin anh không phải người anh đã tự nhận.
Thurman thò tay vào trong túi ngực và lấy ra một miếng vải vuông gấp lại, một chiếc khăn mới. Lão đưa nó cho Donald, và anh cảm tạ nhận lấy. Kỳ lạ thay, những thứ có thể được coi là quà thế này. Anh chờ cơn ho đến, nhưng đây lại là một khoảnh khắc hiếm hoi nó tha cho anh. Thurman chìa một chiếc túi nhựa ra, giữ nó mở cho anh. Donald hiểu ra nó để làm gì, bèn lôi chiếc khăn cũ của mình ra và bỏ cái nùi bẩn thỉu đẫm máu ấy vào trong túi.
“Để mang đi phân tích, đúng không?”
Thurman lắc đầu. “Ở đây chẳng có gì chúng tôi chưa biết hết. Chỉ là một... hành động thiện ý thôi. Cậu biết đấy, tôi đã tìm cách giết cậu. Chỉ hạng nhu nhược mới làm vậy, và chính vì nhu nhược nên tôi đã không thành công. Hóa ra cậu đã đúng về Anna.”
“Eren chết thật rồi sao?”
Thurman gật đầu. Donald mở tấm vải ra và gấp lại. “Tôi thích anh ta.”
“Cậu ta là một người tử tế. Một người tôi đã đích thân tuyển mộ. Cậu có biết ai đã giết cậu ta không?”
Giờ thì Donald đã nhìn thấu mục đích của miếng vải. Cớm dữ và cớm hiền đã đổi vai cho nhau. Anh lắc đầu. Anh cố hình dung Charlotte thực hiện những chuyện này, nhưng không thể. Mặc dù vậy, công bằng mà nói, anh cũng chẳng thể mường tượng nổi cảnh cô lái máy bay điều khiển từ xa và thả bom, hay cảnh cô chống đẩy năm mươi lần. Cô là một bí ẩn, đã bị cất kỹ đi từ hồi anh còn nhỏ, liên tục làm anh phải ngạc nhiên. “Tôi không thể nghĩ ra được có ai tôi quen mà lại đang tâm giết người như vậy. Ngoại trừ ông.”
Thurman không phản ứng gì trước câu đó.
“Khi nào thì tôi sẽ đi ngủ đông?”
“Hôm nay. Tôi còn một câu hỏi khác.”
Donald nhấc ly nước khỏi khay và tu một hơi dài. Nước lạnh. Thật không thể tin được nước có thể ngon thế nào. Anh nên nói với Thurman về Charlotte ngay lúc đó. Hoặc đợi cho đến khi sắp bị đông lạnh. Bỏ cô lại ở đó một mình là điều duy nhất anh không thể làm. Anh nhận ra Thurman đang đợi mình. “Cứ hỏi đi,” anh nói.
“Lúc còn tỉnh, cậu có thấy Anna rời kho vũ khí bao giờ không? Tôi biết cậu chỉ ở với con bé một thời gian ngắn thôi.”
“Không” Donald nói. Mà anh không cảm thấy giai đoạn đó có gì ngắn ngủi cả. Nó như kéo dài cả một kiếp đời. “Tại sao thế? Cô ấy đã làm gì vậy?”
“Cậu có nhớ con bé từng đả động gì đến nguồn dẫn khí không?”
“Nguồn dẫn khí ư? Không. Tôi thậm chí không biết nó nghĩa là gì. Tại sao vậy?”
“Chúng tôi đã phát hiện dấu hiệu phá hoại. Đã có người can thiệp vào nguồn dẫn giữa bộ phận Y Tế và bộ phận Kiểm Soát Dân Số.” Thurman phẩy tay, gạt đi điều mình đang định nói. “Như tôi đã bảo đấy, tôi tin rằng cậu đã nói đúng về Anna.” Lão quay người bỏ đi.
“Đợi đã,” Donald nói. “Tôi có một câu hỏi.”
Thurman do dự, tay đặt trên cửa.
“Tôi bị làm sao thế?” Donald hỏi.
Thurman nhìn xuống chiếc khăn đỏ thẫm trong túi nhựa. “Cậu đã bao giờ nhìn thấy chiến tranh biến một vùng đất thành thế nào chưa?” Giọng lão trầm đi. Lắng xuống. “Cơ thể của cậu hiện đang là một bãi chiến trường. Hiện trạng bên trong người cậu là thế đấy. Các đạo quân với hàng tỷ binh lính mỗi bên đang gây chiến với nhau. Những cỗ máy muốn xé xác cậu chiến đấu với những cỗ máy hy vọng sẽ giữ cho cậu được vẹn thây. Và gót giày của chúng sẽ xéo cho cơ thể cậu chỉ còn là những mảnh đạn và bùn đất.”
Thurman ho vào nắm tay. Lão kéo mở cửa.
“Hôm đó tôi không trèo qua đỉnh đồi,” Donald nói. “Tôi không ra đó để cho người khác nhìn thấy. Tôi chỉ muốn chết thôi.”
Thurman gật đầu. “Về sau, tôi cũng đã đoán như vậy. Và đáng lẽ tôi nên để mặc cậu chết. Nhưng người ta đã rung chuông báo động. Lúc đến xem, tôi thấy người của mình đang loay hoay với mấy bộ đồ, còn cậu thì đã đi được nửa đường rồi. Một quả lựu đạn nằm chình ình trong hố cá nhân của tôi và nhiều năm nay tôi đã biết mình sẽ làm gì nếu một chuyện như vậy xảy ra. Tôi dùng thân mình để giải quyết nó.”
“Làm vậy là dại rồi,” Donald nói.
Thurman mở cửa. Brevard đang đứng bên kia, chờ đợi.
“Tôi biết,” lão nói. Và lão bỏ đi.