← Quay lại trang sách

Chương 45

DARCY BÒ LỒM CỒM LÀM VIỆC. Anh ta nhúng miếng giẻ vào xô nước đỏ, vắt cho đến khi nó hóa màu hồng, sau đó quay lại cọ rửa đống bầy hầy bên trong thang máy. Mấy bức tường đã sạch bong, các mẫu đã được gửi đi phân tích. Vừa làm, anh ta vừa nhái giọng Brevard càu nhàu: “Lấy mẫu đi, Darcy. Lau sạch chỗ này đi, Darcy. Lấy cà phê cho tôi đi, Darcy.” Anh ta không hiểu làm thế nào mà bây giờ, bưng bê cà phê và lau dọn máu lại trở thành một phần nhiệm vụ của mình. Darcy nhớ những ca gác đêm yên bình; anh ta chỉ mong mọi sự mau mau chóng chóng trở lại bình thường. Phi thường thay những thứ có thể được con người ta dần coi là bình thường. Anh ta gần như không còn ngửi thấy mùi đồng trong không khí nữa, và cái vị kim loại cũng đã biến mất khỏi lưỡi. Nó giống như chỗ thuốc phải uống trong cốc giấy hằng ngày, mớ thức ăn nhạt nhẽo hôm nào cũng phải nuốt, thậm chí cả tiếng è è khốn kiếp từ chiếc thang máy khi cửa bị chèn cho mở. Có từng ấy thứ cần phải quen, cho đến khi chúng biến mất. Những thứ dần nhạt nhòa thành nỗi đau âm ỉ, tựa như những ký ức từ kiếp trước.

Darcy không nhớ nhiều về cuộc sống cũ của mình, nhưng biết mình rất thạo công việc này. Anh ta có cảm giác mình từng làm nghề an ninh từ rất lâu rồi, hồi còn sống trong một thế giới không ai nhắc đến, một thế giới bị kẹt lại trong những bộ phim cũ, chương trình truyền hình chiếu lại và những giấc mơ. Anh ta mơ hồ nhớ mình đã được huấn luyện để đỡ đạn hộ người khác. Anh ta liên tục mơ thấy cảnh mình chạy bộ vào buổi sáng, sống động đến mức còn cảm nhận được không khí thổi mát rượi vào những giọt mồ hôi trên trán và cổ, nghe thấy tiếng chim hót líu lo; anh ta khi ấy đang chạy sau một người đàn ông lớn tuổi mặc quần thể thao, và nhận thấy người này đang bắt đầu bị hói. Darcy nhớ mình đeo một chiếc tai nghe trơn trượt, chẳng bao giờ chịu nằm yên vị trí, luôn tuột ra khỏi tai. Anh ta nhớ mình quan sát đám đông, tim đập thình thịch khi có tiếng bóng bay nổ và xe cũ nẹt pô, lúc nào cũng chờ đợi cơ hội đỡ lấy một...

Viên đạn.

Darcy ngừng kì cọ và lấy tay áo chấm mặt. Anh ta nhìn chằm chằm vào phần rãnh giữa sàn và tường thang máy, nơi có thứ gì đó đang lấp lánh – một viên kim loại nhỏ. Anh ta thử dùng ngón tay lấy nó, khốn nỗi không nhét vừa vào khe. Một viên đạn. Dù sao thì anh ta cũng không nên chạm vào nó.

Miếng giẻ rơi tõm xuống xô. Darcy vơ lấy bộ đựng mẫu ngoài hành lang. Thang máy tiếp tục kêu è è inh ỏi, ghét cảnh bị bắt đứng yên thế này và thèm được đi đến đâu đó. “Bình tĩnh cái coi,” Darcy thì thầm. Anh ta lấy một túi đựng mẫu ra khỏi chiếc hộp nhỏ đặt trong bộ dụng cụ. Nhíp không nằm đúng chỗ. Anh ta đào bới dưới đáy bộ dụng cụ cho đến khi tìm thấy nó, nguyền rủa những người trực ca khác vì chẳng biết tôn trọng đồng nghiệp gì cả. Hệt như hồi sống trong ký túc vậy , Darcy nghĩ. Không, sai từ, sai ký ức rồi. Hệt như hồi sống trong doanh trại mới đúng. Bề ngoài thì quy củ gọn gàng, nhưng ẩn bên dưới là hỗn độn bừa bãi. Những tấm ga trải giường sạch bong gấp góc phủ trên đệm ố bẩn. Vụ này cũng giống vậy: chẳng ai chịu đặt đồ về đúng nơi đúng chốn.

Anh ta dùng nhíp gắp viên đạn và thả vào túi ni lông. Nó bị biến dạng nhẹ, nhưng không nghiêm trọng. Nó không va vào thứ gì rắn chắc, nhưng nhất định đã va vào đâu đó. Sau khi chà xát phần túi quanh viên đạn và giơ nó lên trước ánh sáng, Darcy trông thấy một vệt màu hồng xuất hiện trên túi. Trên viên đạn có máu. Anh ta kiểm tra sàn xem liệu mình có làm đổ bất kỳ giọt máu nào gần nơi viên đạn găm vào không, có phải mình đã bất cẩn làm máu nhỏ xuống đó không.

Không phải thế. Cái xác họ tìm thấy bị đâm vào cổ, nhưng một khẩu súng đã được phát hiện ra ở gần đó. Darcy đã lấy mẫu máu ở hàng chục nơi trong thang máy. Một kỹ thuật viên y tế đã nhận chúng và Stevens cùng cảnh sát trưởng đã báo với anh ta rằng tất cả các mẫu đều khớp với nạn nhân. Nhưng bây giờ, rất có thể Darcy đang nắm trong tay một mẫu máu của hung thủ, hiện vẫn còn tự do tự tại. Kẻ đã giết Eren. Một manh mối thực sự.

Anh ta nắm chặt túi mẫu và đợi thang tốc hành đến. Anh ta thoáng tính chuyện giao nó cho Stevens, theo đúng quy trình. Nhưng chính anh ta đã tìm thấy viên đạn, biết nó là gì, và đã cẩn thận thu thập nó. Anh ta nên là người được biết kết quả.

Với một tiếng kính coong vui vẻ, thang tốc hành xuất hiện. Một người bộ dạng mệt mỏi mặc đồ tím đẩy một chiếc xô có bánh xe ra ngoài, dùng cán chổi lau sàn lèo lái nó. Thay vì đánh điện báo cáo về phát hiện của mình, Darcy đã kêu người xuống hỗ trợ. Lao công trực ca đêm. Hai người bọn họ bắt tay nhau. Darcy cảm ơn gã vì đã ở lại ca trực muộn, nói rằng anh ta mang nợ gã rất nhiều. Anh ta thế chỗ của người kia bên trong thang tốc hành.

Anh ta chỉ phải đi xuống hai tầng. Bắt thang tốc hành chỉ để đi xuống hai tầng mới điên rồ làm sao. Tòa tháp này cần một cây cầu thang. Đã rất nhiều lần anh ta chỉ cần đi lên hoặc xuống một tầng thôi, song lại phải mất năm phút đợi một chuyến thang máy chết tiệt. Thật hết sức ngớ ngẩn. Anh ta thở dài và nhấn nút xuống khu y tế. Trước khi cửa đóng lại, anh ta nghe thấy một tiếng vỗ lẹp nhẹp do cây chổi lau sàn phát ra từ bên ngoài.

Văn phòng của bác sĩ Whitmore chật cứng. Không phải chật vì nhân viên – chỉ có Whitmore và hai kỹ thuật viên y tế của ông đang tất bật tại đây – mà vì các thi thể. Thêm hai thi thể nữa trong nhà xác. Một là người phụ nữ được phát hiện đã chết ngày hôm trước; Darcy nhớ tên cô ta là Anna. Người còn lại là Eren, cựu trưởng tháp giống. Whitmore đang ngồi trước máy tính, lạch cạch gõ ghi chú trong khi các kỹ thuật viên phòng thí nghiệm khám xét mấy cái xác.

“Bác sĩ ơi?”

Whitmore quay lại. Mắt ông lia từ mặt Darcy xuống tay anh ta. “Cậu có gì thế?”

“Thêm một mẫu nữa. Trên một viên đạn. Ông phân tích nó hộ tôi được không?”

Whitmore vẫy tay với một người trong phòng phẫu thuật; anh ta bước ra, tay giơ ngang vai.

“Cậu phân tích cái này cho anh sĩ quan được không?”

Anh kỹ thuật viên phòng thí nghiệm trông chẳng hào hứng lắm. Anh rút đôi găng vấy máu của mình ra, nghe chát một tiếng rất to, và quẳng chúng vào bồn rửa để đem đi giặt và khử trùng. “Để xem thử nào,” anh nói.

Máy không ngốn nhiều thời gian. Nó kêu bíp bíp, rè rè, phát ra những âm thanh có mục đích, rồi cà giật nhả ra một mảnh giấy. Trước khi Darcy kịp phản ứng, anh kỹ thuật viên đã với lấy kết quả. “Ừ. Đã tìm được đối tượng trùng khớp. Nó thuộc về... Ơ. Lạ nhỉ.”

Darcy cầm lấy bản báo cáo. Trên đấy có biểu đồ cột, thứ mã vạch UPC đặc trưng đại diện cho ADN của mỗi người. Số lượng và tỷ lệ phần trăm của các mức máu khác nhau được diễn đạt qua một thứ mã khó hiểu: IFG, PLT, Hgb . Nhưng tại nơi hệ thống lẽ ra phải liệt kê thông tin hồ sơ nhân sự trùng khớp, nó chỉ điền mỗi từ này vào một dòng: Nskhan . Hàng loạt dòng khác trong phần lý lịch bị để trống.

“Nskhan,” người kỹ thuật viên thí nghiệm nói. Anh tiến tới bên bồn rửa, bắt đầu rửa cả đôi găng lẫn tay mình. “Tên gì mà lạ ghê. Ai đời lại đi chọn một cái tên như thế cơ chứ?”

“Những tờ kết quả khác đâu?” Darcy hỏi. “Kết quả phân tích làm ban nãy ấy.”

Anh kỹ thuật viên dứ đầu về phía cái thùng rác dưới chân bác sĩ Whitmore, ông vẫn đang cặm cụi gõ phím. Darcy lục thùng rác và tìm thấy một tờ kết quả phân tích cũ. Anh ta giơ hai tờ lên cạnh nhau.

“Đó không phải là tên,” Darcy nói. “Phần tên phải nằm ở hàng trên cùng. Đây là chỗ điền vị trí.” Trong bản báo cáo kia, nằm dưới cái tên Eren là dòng liệt kê sảnh đông lạnh cùng tọa độ khoang lưu trữ của nạn nhân. Darcy nhớ ra tên của một sảnh đông lạnh nhỏ.

“Nhân sự Khẩn cấp,” Darcy nói, giọng đầy thỏa mãn. Anh ta đã giải được một bí ẩn nhỏ. Anh ta mỉm cười với cả phòng, nhưng những người khác đã quay lại làm việc rồi.

Trong số các sảnh đông lạnh, sảnh Nhân sự Khẩn cấp là nhỏ nhất. Darcy đứng bên ngoài cánh cửa kim loại, hơi thở hiện rõ trong không trung, bám mờ lớp thép. Anh ta nhập mã của mình và bàn phím nhấp nháy đỏ, kêu rè rè từ chối. Tiếp theo, anh ta thử nhập mã an ninh tổng, và cặp cửa mở ra, trượt vào tường.

Tim Darcy đập rộn ràng, nửa do sợ hãi, nửa do phấn khích. Đó không chỉ là vì anh ta được lần theo manh mối, mà còn vì các manh mối đang đưa anh ta đến đâu. Nhân sự Khẩn cấp là để dự phòng cho các tình huống đặc biệt nghiêm trọng, khi người ta thấy mỗi mình bộ phận An Ninh thôi thì chưa đủ. Qua màn sương ký ức mập mờ, Darcy nhớ về cái thời khi mà cảnh sát phải né sang bên cho những người trang bị áo giáp hạng nặng bước ra khỏi xe tải và triệt hạ một tòa nhà với tác phong chuẩn xác của quân đội. Đó có phải là anh ta không? Trong một kiếp đời xa, thật xa trước đây? Anh ta không nhớ nổi. Vả lại, những con người nằm trong sảnh khẩn cấp cũng khác. Nhiều người trong số họ gần đây đã tỉnh dậy đi làm. Darcy nhớ hồi mình vừa bắt đầu ca trực. Họ là phi công. Anh ta nhớ có hôm, mình đã thấy cà phê trong cốc lăn tăn gợn sóng và phát hiện ra rằng bom đã được thả xuống từ máy bay điều khiển từ xa. Lúc này, anh ta đi từ khoang này sang khoang khác, tìm kiếm một khoang trống. Anh ta ngờ rằng đã có người không tuân lệnh khi đến lúc phải quay về ngủ. Hoặc là đã có người bị dựng dậy để đi làm những chuyện xấu xa.

Khả năng chót khiến anh ta thấy hãi vô cùng. Ai có quyền tiếp cận những nhân sự như thế này? Ai có thể đánh thức bọn họ dậy mà chẳng để người nào biết được? Anh ta ngờ rằng dù có báo cáo những thông tin mình thu lượm được cho ai đi nữa, thì khi các phát hiện này được chuyển dần lên cấp cao hơn, chúng có thể sẽ lọt vào tay kẻ chủ mưu hoặc bè lũ. Anh ta cũng chợt nhận ra người bị sát hại là trưởng ca đương nhiệm của toàn cái tháp này, trưởng của tất cả các tháp giống. Vụ này lớn đấy. Vụ này trọng đại đấy. Các trưởng tháp giống thù hằn gì nhau chăng? Vụ này có thể giúp anh ta vĩnh viễn không còn phải điếu đóm cà phê và lau chùi máu nữa.

Lúc đã đảo hết hai phần ba mạng lưới khoang đông lạnh, đi vòng tới vòng lui, Darcy bắt đầu hồ nghi rằng có thể mình đã nhầm. Toàn bộ giả thuyết mới lỏng lẻo làm sao. Anh ta đang học đòi làm việc của người khác. Sẽ chẳng có ai mất tích, chẳng có âm mưu lớn nào, chẳng có ai thức dậy giết người tóe loe...

Và rồi anh ta nhìn thấy một khoang không có mặt người, không có sương giá trên kính. Anh ta áp một bàn tay lên vỏ khoang, nhờ thế xác nhận được rằng nó đã tắt. Nhiệt độ của nó ngang nhiệt độ phòng: mát lạnh nhưng không buốt giá. Anh ta kiểm tra màn hình, sợ rằng nó cũng bị tắt nốt, không trưng ra gì hết, nhưng nó vẫn còn điện. Mỗi tội nó không đề tên. Chỉ có một con số.

Darcy rút tập báo cáo ra và bấm bút. Có đúng một con số. Theo phỏng đoán của anh ta, cái tên ứng với khoang này sẽ là thông tin tuyệt mật. Nhưng anh ta đã tìm ra thủ phạm. Phải, anh ta đã tìm thấy thủ phạm rồi. Và ngay cả khi không tra được tên, anh ta vẫn biết cánh phi công hay đi đâu khi phải trực. Anh ta khá chắc mình biết nơi lẩn trốn khả dĩ của kẻ mất tích bị trúng đạn này.