Chương 46
CHARLOTTE ĐỢI ĐẾN SÁNG rồi mới thử đánh điện lại trên đài. Lần này, cô biết mình muốn nói gì. Cô cũng biết mình không còn nhiều thời gian. Sáng hôm ấy, cô đã một lần nữa nghe thấy bên ngoài thang nâng có tiếng người, sục sạo tìm cô.
Cô chờ cho đến khi chắc chắn chúng đã rời đi, sau đó ra ngoài ngó nghiêng, và phát hiện ra chúng đã dọn nốt đống ghi chú còn sót lại trong phòng họp của Donald. Cô vào phòng tắm và từ tốn thay băng, thấy cánh tay mình chằng chịt vảy máu khô. Lúc ra cuối hành lang, cô cứ nghĩ chiếc đài đã mất, nhưng phòng điều khiển không bị động đến. Có lẽ chúng chẳng buồn nhìn xuống dưới tấm bạt, đơn thuần tưởng rằng mọi thứ trong phòng đều liên quan đến quy trình vận hành máy bay. Cô vén bạt, và chiếc đài kêu rè rè khi được cô bật lên. Cô trải các tập hồ sơ của Donny lên đống dụng cụ rải rác.
Một điều Donny từng nói chợt trồi lên trong tâm trí cô. Anh đã bảo hai người bọn họ sẽ không thể sống mãi được. Họ sẽ không sống đủ lâu bên ngoài khoang để chứng kiến những hệ quả nảy sinh từ hành động của mình. Chính vì thế, họ khó mà biết được con đường nào mới tối ưu. Biết làm gì để giúp những con người ấy, ba chục tháp giống còn lại đây? Không làm gì cả đã khiến hàng bao nhiêu tháp bị diệt vong. Charlotte muốn đi tới đi lui, hệt như anh mình vậy. Cô cầm micro lên và suy nghĩ về việc mình sắp làm, liên lạc với một toán người xa lạ như thế này. Tuy nhiên, liên lạc sẽ tốt hơn lắng nghe chay. Ngày hôm trước, cô cảm thấy mình chẳng khác nào một nhân viên tổng đài 911, chỉ biết ngồi nghe trong khi tội ác xảy ra, không thể phản ứng, không thể điều người đến giúp.
Cô đảm bảo núm được vặn đúng vào kênh mười bảy, điều chỉnh âm lượng và mạch tắt nhiễu cho đến khi chỉ còn nghe một tiếng nhiễu khe khẽ. Không rõ nhờ đâu, đã có một nhóm người sống sót sau khi tháp giống của họ bị phá hủy. Charlotte đồ rằng họ đã lên mặt đất chạy sang bên kia. Thị trưởng của họ – cái cô Juliette mà anh cô từng nói chuyện – đã chứng minh điều đó là khả thi. Charlotte đoán chính việc đó đã thu hút sự chú ý của anh cô. Căn cứ vào bộ đồ Donny đang chế dở, cô biết anh từng tơ tưởng đến chuyện trốn đi. Có khi những người này đã tìm ra cách.
Cô mở các tập hồ sơ, trải rộng những khám phá của anh mình ra. Có một bảng thứ hạng tháp giống, được sắp xếp theo cơ hội sống sót của chúng. Có một bản lời nhắn từ ông thượng nghị sĩ – một thỏa ước tự tử. Và bản đồ tất cả các tháp giống, không phải tấm có đánh dấu X, mà là tấm có các đường màu đỏ hội tụ về một điểm duy nhất. Charlotte sắp xếp mớ ghi chú và trấn tĩnh lại trước khi thực hiện cuộc gọi. Có bị phát hiện cô cũng chẳng màng. Cô biết rõ mình muốn nói gì, biết rõ những gì cô tin Donny muốn nói nhưng không biết phải trình bày ra sao.
“Xin chào, người của tháp giống 18. Người của tháp giống 17. Tên tôi là Charlotte Keene. Mọi người có nghe thấy tôi không? Hết.”
Cô chờ đợi, cảm thấy adrenalin dâng trào và căng thẳng tột độ vì đã công bố tên mình, vì đã táo bạo đến vậy. Nhiều khả năng cô vừa chọc vào cái tổ ong vò vẽ mà mình đang ẩn náu bên trong. Nhưng cô có sự thật cần tiết lộ. Cô đã bị anh trai đánh thức và đẩy vào một cơn ác mộng, nhưng cô vẫn nhớ thế giới trước đây, một thế giới với nền trời xanh và cỏ cây mướt mát. Nhờ chiếc máy bay, cô đã liếc thấy thế giới đó. Nếu được sinh ra ở đây, chưa từng biết gì khác, liệu cô có muốn được kể cho nghe về nó, muốn được đánh thức không? Liệu cô có muốn ai đó nói cho mình biết sự thật không? Trong phút chốc, cơn đau ở vai cô trôi vào lãng quên. Cơn đau thập thình đã bị nỗi sợ hãi và phấn khích hiệp lực gạt sang bên...
“Tôi nghe thấy cô rất rõ,” có người trả lời, giọng đàn ông. “Cô đang tìm kiếm ai trên tầng mười tám à? Tôi không nghĩ trên đó có ai đâu. Cô bảo mình là ai ấy nhỉ?”
Charlotte bóp micro. “Tôi tên là Charlotte Keene. Đây là ai thế?”
“Tom Higgins, trưởng Ủy ban Kế hoạch đây. Bọn tôi đang ở đồn phó cảnh sát trưởng trên tầng bảy mươi lăm. Bọn tôi nghe đồn rằng đã xảy ra một vụ sập hầm nào đấy, rằng bọn tôi không nên quay trở xuống. Bên dưới đang có chuyện gì vậy?”
“Tôi không ở dưới chỗ ông” Charlotte nói. “Tôi ở trong một tháp giống khác.”
“Nhắc lại xem nào. Ai đấy? Cô bảo mình là Keene hả? Tôi không nhớ đã thấy tên cô trong điều tra dân số.”
“Phải, Charlotte Keene. Thị trưởng của ông có đó không? Juliette?"
“Cô bảo mình đang ở trong tháp của ta à? Phải người từ khu giữa không vậy?”
Charlotte nhận ra vụ này sẽ chẳng đơn giản chút nào. Cô định cất lời, nhưng bị một giọng nói khác chen ngang. Một giọng nói quen thuộc.
“Juliette đây.”
Charlotte rướn tới trước và điều chỉnh âm lượng. Cô bóp micro. “Juliette, tên tôi là Charlotte Keene. Cô đã nói chuyện với Donny, anh trai tôi. Ý tôi là Donald.” Cô đang lo lắng. Cô dừng lại để chùi lòng bàn tay vào ống chân bộ đồ mình mặc. Khi buông micro ra, cô có thể nghe thấy người đàn ông ban nãy nói trên cùng tần số.
“… nghe bảo tháp nhà chúng ta đã không còn nữa. Cô có xác nhận được không? Cô đang ở đâu đấy?”
“Tôi đang ở dưới bộ phận Cơ Khí, Tom ạ. Tôi sẽ đến gặp ông khi tôi có thể. Phải, tháp giống của ta không còn nữa rồi. Phải, ông nên ở nguyên vị trí. Giờ để tôi xem người này muốn gì.”
“Cô bảo ‘không còn nữa’ là sao cơ? Tôi không hiểu.”
“Tức là nó chết rồi, Tom ạ. Tất cả mọi người đều đã chết. Ông xé bỏ bản điều tra dân số chết tiệt của ông đi được rồi đấy. Giờ thì phiền ông đừng chiếm sóng. Mà thật ra, chúng ta chuyển kênh được không?”
Charlotte chờ xem người đàn ông đấy sẽ nói gì. Nhưng rồi cô nhận ra thị trưởng đang nói chuyện với mình. Cô vội bóp micro trước khi cái giọng kia kịp nhảy vào.
“Tôi... ờm, được. Tôi có thể truyền trên mọi tần số.”
Ông trưởng ban kế hoạch, hoặc cái chức tước gì đó ông đã tự xưng, một lần nữa chen ngang, “Cô vừa bảo chết rồi à? Có phải do cô gây ra không?”
“Kênh mười tám,” Juliette nói.
“Mười tám,” Charlotte nhắc lại. Cô với lấy núm vặn ngay lúc một tràng câu hỏi xổ ra trên đài. Chỉ bằng một cú vặn ngón của Charlotte, giọng người đàn ông kia câm bặt.
“Charlotte Keene trên kênh mười tám đây, hết.”
Cô đợi. Cảm giác như thể một cánh cửa được đóng chặt lại ngay sau khi một người thân tín đã kịp chui vào.
“Juliette đây. Vụ tôi quen anh cô là thế nào vậy? Cô đang ở tầng nào thế?”
Charlotte không thể tin nổi lầm tưởng này lại khó giải thích đến thế. Cô hít sâu một hơi. “Không phải tầng. Mà là tháp. Ở trong tháp giống 1. Cô đã nói chuyện với anh tôi vài lần rồi.”
“Cô ở tháp giống 1. Donald là anh trai của cô.”
“Đúng rồi.” Có vẻ cuối cùng, nền tảng ấy cũng đã được thiết lập. Thật nhẹ cả lòng.
“Gọi đến để hả hê à?” Juliette hỏi. Giọng cô thình lình sinh động hẳn lên, thoáng nét hung hãn. “Các người có biết mình đã làm gì không? Biết mình đã giết chết bao nhiêu con người rồi không? Lão anh nhà cô đã bảo tôi rằng lão có thể làm được chuyện này, nhưng tôi không tin lão. Tôi chưa bao giờ tin lão cả. Lão có ở đó không?”
“Không.”
“Chà, nói với lão thế này nhé. Và tôi hy vọng lão tin lời tôi: hiện thời, điều duy nhất tôi nghĩ đến trong đầu là giết lão thế nào cho hiệu quả, làm sao để đảm bảo chuyện này không bao giờ tái diễn nữa. Cô cứ nhắn với lão vậy đi.”
Một cơn ớn lạnh lan khắp người Charlotte. Người phụ nữ này nghĩ rằng anh cô đã khiến bọn họ diệt vong. Khi nắm lấy micro, cô thấy lòng bàn tay mình nhớp nháp. Cô nhấn nút, phát hiện ra nó bị kẹt, phải gõ nó vào bàn cho đến khi nó bấm đánh tách một cách tử tế.
“Donny không... Có khi anh ấy chết rồi,” Charlotte nói, cố kìm nước mắt.
“Đáng tiếc ghê. Vậy thì tôi đành săn kẻ nối bước lão thôi.”
“Không, nghe tôi này. Donny... không phải anh ấy làm chuyện này đâu. Tôi thề với cô đấy. Đã có kẻ bắt anh ấy rồi. Đáng lẽ anh ấy không hề được phép nói chuyện với cô. Anh ấy có chuyện muốn nói cô nghe, nhưng không biết phải trình bày thế nào.” Charlotte buông micro và cầu trời rằng người lạ mặt này chịu nghe cô nói, rằng cô ấy sẽ tin cô.
“Anh trai của cô đã cảnh báo tôi rằng chỉ cần nhấn một cái nút, lão sẽ có thể kết liễu được tất cả bọn tôi. Chà, cái nút đó đã được nhấn, và nhà của tôi đã bị phá hủy. Những người tôi yêu thương nay đã chết cả. Có thể trước kia tôi không định truy sát lũ khốn các người đâu, nhưng bây giờ tôi chắc chắn sẽ làm đấy.”
“Đợi đã,” Charlotte nói. “Nghe này. Anh tôi đang gặp rắc rối. Anh ấy gặp rắc rối vì đã nói chuyện với cô. Hai người chúng tôi... chúng tôi không can dự gì đến chuyện này hết.”
“Ừ, phải rồi. Các người muốn cạy miệng bọn này. Tìm hiểu tất cả những gì có thể. Và sau đó các người tiêu diệt bọn tôi. Đối với lũ các người, đây chỉ là một trò chơi. Các người bắt bọn tôi ra ngoài lau chùi, nhưng thực chất là đang đầu độc không khí. Đó là cái trò các người đang làm. Các người khiến bọn tôi sợ hãi lẫn nhau, sợ hãi các người, để rồi bọn tôi tống người của mình ra ngoài, thế là thế giới bị đầu độc bởi sự căm ghét và sợ hãi của bọn tôi, đúng không nào?”
“Tôi không... Nghe này, tôi thề với cô, tôi không biết gì về chuyện cô đang nói hết. Tôi... có lẽ cô sẽ thấy điều này khó tin lắm đây, nhưng tôi nhớ được cái thời thế giới ngoài kia còn rất khác. Thời ta sống được và hít thở được ở ngoài đó. Và tôi nghĩ một phần của nó có thể quay trở lại như xưa. Hiện chuyện đó đang diễn ra rồi. Đó chính là điều anh tôi muốn nói với cô, rằng ngoài kia có hy vọng.”
Lặng ngắt. Một hơi thở dốc. Cánh tay của Charlotte lại tiếp tục nhói đau.
“Hy vọng.”
Charlotte đợi. Chiếc đài rít lên với cô, y hệt một luồng hơi giận dữ xì ra qua hàm răng nghiến chặt.
“Nhà của tôi, người của tôi, tất cả đã chết ráo, vậy mà cô lại đòi tôi hy vọng. Tôi đã trông thấy cái niềm hy vọng các người ban tặng, thấy cái bầu trời trong xanh bọn tôi đội vào đầu, lời dối trá khiến những người bị lưu đày răm rắp tuân lệnh các người, lau chùi cho các người. Tôi đã trông thấy nó, và tạ ơn Chúa, đã biết để mà nghi ngờ nó. Nó khiến con người ta ngất ngây như được vào cõi niết bàn. Các người đã dùng chiêu bài đó để dụ khị bọn tôi cam chịu cuộc sống này. Các người hứa sẽ mang thiên đường đến cho bọn tôi, phải không? Nhưng các người có biết bọn tôi đang sống trong cái địa ngục như thế nào không?”
Cô ta nói đúng. Cái cô Juliette này nói đúng. Một cuộc trò chuyện như thế này diễn ra kiểu gì được đây? Anh cô đã làm cách nào vậy? Bọn họ như hai chủng tộc xa lạ, chẳng hiểu sao lại nói cùng một ngôn ngữ. Đây là cuộc trò chuyện giữa các vị thần và người phàm. Charlotte đang loay hoay giao tiếp với những con kiến, một lũ kiến chỉ biết quan tâm đến những khúc quanh của cái tổ bên dưới lòng đất, chứ màng gì đến địa hình của vùng đất rộng lớn đâu. Cô sẽ không thể thuyết phục được họ hiểu...
Nhưng rồi Charlotte nhận ra Juliette chẳng hề hay biết về địa ngục của bản thân cô. Và vì vậy, Charlotte kể cho cô nghe.
“Anh trai tôi đã bị đánh thừa sống thiếu chết,” Charlotte nói. “Rất có thể anh ấy đã chết rồi. Chuyện xảy ra trước mắt tôi. Và thủ phạm là kẻ cả hai chúng tôi đều coi như một người cha.” Cô cố giữ bình tĩnh, không để những giọt nước mắt len lỏi vào giọng mình. “Tôi hiện đang bị săn lùng. Chúng sẽ cho tôi ngủ đông tiếp, hoặc sẽ giết tôi, và tôi chẳng rõ hai điều đấy khác gì nhau. Chúng để chúng tôi đóng băng suốt bao năm trời, trong khi đám đàn ông chia ca làm việc. Ngoài kia có những chiếc máy tính đang bày ra đủ thứ trò, và một ngày nào đó, chúng sẽ quyết định tháp giống nào được phép tự do. Những tháp còn lại sẽ chết. Ngoại trừ một tháp duy nhất, tất cả các tháp giống đều sẽ chết. Và chúng tôi không thể làm gì để ngăn cản chuyện ấy.”
Cô mò mẫm trong tập tài liệu để tìm các ghi chú, danh sách xếp hạng, nhưng chẳng thể tìm thấy do mắt đã nhòe đi. Thay vào đó, cô chộp lấy tấm bản đồ. Juliette lặng thinh; có lẽ cô đang bối rối trước địa ngục của Charlotte, chẳng khác nào Charlotte từng ngẩn ngơ trước địa ngục của Juliette vậy. Nhưng điều này cần phải được nói ra. Những sự thật khủng khiếp đã được phát hiện này, chúng cần được nói ra. Thật nhẹ nhõm biết bao.
“Chúng tôi... Donny và tôi chỉ gắng sức tìm cách giúp các cô, tất cả các cô, tôi thề đấy. Anh tôi... anh ấy có cảm tình với người của cô.” Charlotte buông micro để cô kia không nghe thấy tiếng mình khóc.
“Người của tôi,” Juliette lặng lẽ nói.
Charlotte gật đầu. Cô hít một hơi thật sâu. “Tháp giống của cô.”
Im lặng bao trùm một hồi lâu. Charlotte lấy tay áo lau mặt.
“Tại sao cô lại nghĩ tôi sẽ tin tưởng cô? Cô có biết lũ các người đã làm gì không? Biết các người đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng không? Hàng nghìn người đã chết...”
Charlotte với tay chỉnh âm lượng, vặn nhỏ xuống.
“... và những người hãy còn sống trong nhóm bọn tôi rồi cũng sẽ nối bước họ. Thế mà cô lại bảo các người muốn giúp đỡ. Cô là cái kẻ chết giẫm nào vậy hả?”
Juliette đợi cô trả lời. Charlotte nhìn chiếc hộp đang rít lên kia. Cô bóp micro. “Hàng tỷ người,” cô nói. “Hàng tỷ người đã chết.”
Không lời đáp.
“Cô không tưởng tượng nổi chúng tôi đã sát hại nhiều người đến thế nào đâu. Đến những con số nghe còn phi lý nữa là. Chúng tôi đã giết chết gần như tất cả. Tôi không nghĩ... mất đi hàng nghìn người... nó chỉ như cái mắt muỗi thôi. Đó là lý do chúng có thể ra tay.”
“Ai? Anh của cô hả? Kẻ nào ra tay?”
Charlotte lau những giọt nước mắt mới lăn xuống trên má và lắc đầu. “Không. Donny sẽ không bao giờ làm vậy. Thủ phạm là... chắc vốn từ với kho ngữ vựng của cô không diễn tả được đâu. Có một kẻ từng quản lý thế giới xưa. Lão tấn công anh tôi. Lão đã tìm thấy chúng tôi.” Charlotte liếc nhìn cánh cửa, ít nhiều trông đợi Thurman đạp cửa xông vào, cho cô chịu cảnh tương tự. Cô đã chọc vào tổ ong; cô tin chắc như vậy. “Lão là kẻ đã giết chết thế giới và người của cô. Tên lão là Thurman. Lão là một... một dạng thị trưởng.”
“Thị trưởng của cô đã giết chết thế giới của tôi. Không phải anh trai cô, mà là cái lão kia. Có phải chính lão cũng đã giết chết thế giới mà tôi đang ở này không? Nó đã chết được hàng chục năm rồi. Lão cũng đã giết nó luôn à?”
Charlotte nhận ra người phụ nữ này coi các tháp giống như những thế giới trọn vẹn. Cô nhớ đến một cô gái người Iraq mình từng có lần hỏi thăm khi đang tìm đường đến một thị trấn khác. Đó là cuộc trò chuyện bằng một ngôn ngữ khác, về một thế giới khác, thế nhưng nó còn đơn giản hơn cuộc trò chuyện này.
“Phải, kẻ bắt anh tôi đã giết chết toàn bộ thế giới bao la.” Charlotte trông thấy tờ thư báo trong tập hồ sơ, được gắn nhãn Bản Hiệp Ước . Biết giải thích kiểu gì đây?
“Ý cô là thế giới bên ngoài các tháp giống hả? Thế giới nơi cây trồng mọc trên mặt đất và tháp giống chứa hạt giống chứ không phải con người?”
Charlotte thở phào một hơi. Anh cô hẳn đã giải thích nhiều hơn là anh thừa nhận.
“Đúng. Chính thế giới đó.”
“Thế giới đó đã chết hàng ngàn năm rồi.”
“Hàng trăm năm,” Charlotte nói. “Và chúng tôi... chúng tôi đã ở đây lâu rồi. Tôi... tôi từng sống ở thế giới ấy. Tôi đã nhìn thấy nó hồi nó còn chưa bị hủy hoại. Những kẻ ở trong tháp giống này chính là thủ phạm gây ra chuyện đó. Tôi xin cam đoan với cô như vậy.”
Im phăng phắc. Đây là khoảng chân không hút hết mọi thứ, hình thành sau khi một quả bom phát nổ. Một lời thú nhận, được phát biểu rành rọt. Charlotte đã làm điều cô nghĩ anh trai mình luôn muốn làm. Thú nhận chuyện bọn họ đã gây ra cho những người này biết. Tự vẽ hồng tâm lên người. Mời quả báo ập đến. Phần thưởng thích đáng dành cho bọn họ.
“Nếu đúng vậy thật thì tôi muốn bóp chết tất cả các người. Cô nghe thủng không? Cô có biết bọn này phải sống như thế nào không? Cô có biết thế giới bên ngoài ra sao không? Cô đã nhìn thấy nó bao giờ chưa?”
“Rồi.”
“Thấy tận mắt chưa? Vì tôi thì rồi đấy.”
Charlotte hít sâu một hơi. “Chưa,” cô thừa nhận. “Tôi chưa nhìn tận mắt. Mới nhìn qua máy quay thôi. Nhưng tôi đã nhìn được xa hơn tất thảy, và tôi khẳng định ngoài kia tốt hơn. Tôi nghĩ cô nói đúng về chuyện thế giới bị chúng tôi đầu độc, nhưng tôi tin nó chỉ xảy ra cục bộ. Tôi nghĩ chúng ta đang bị một đám mây khổng lồ bao kín. Ngoài đám mây này là vùng trời xanh ngắt và cơ hội sống. Hãy tin tôi: nếu có thể giúp mọi người được tự do, giúp sửa chữa sai lầm, tôi sẽ làm ngay tắp lự.”
Một khoảng lặng dài, thật dài.
“Làm kiểu gì?”
“Tôi không... tôi không nghĩ là với địa vị hiện tại, mình sẽ giúp được gì đâu. Tôi chỉ nói rằng nếu có thể, tôi sẽ giúp ngay. Tôi biết bên đó các cô gặp rất nhiều khó khăn, nhưng tình hình bên tôi chẳng khá khẩm gì cho cam. Khi tìm thấy tôi, có lẽ chúng sẽ giết tôi. Hoặc chuyện gì đó tương tự. Tôi đã làm” - cô chạm vào cái tuốc nơ vít trên ghế - “những điều rất xấu xa.”
“Người của tôi sẽ muốn tôi chết vì những gì tôi đã làm khiến cho chuyện này xảy ra,” Juliette nói. “Họ sẽ tống tôi đi lau chùi, và lần này tôi sẽ không quay lại nữa. Thế nên chúng ta cũng có thể gọi là có điểm chung đấy.”
Charlotte cười và lau má. “Tôi thực sự rất tiếc,” cô nói. “Tôi rất tiếc về cảnh ngộ các cô đang lâm phải. Tôi xin lỗi vì chúng tôi đã đẩy tất cả mọi người vào nước này.”
Im lặng.
“Cảm ơn cô. Tôi muốn tin cô, tin rằng cô và anh trai cô không phải là kẻ gây ra chuyện này. Chủ yếu bởi vì một người rất thân thiết với tôi từng muốn tôi tin rằng anh trai cô đang tìm cách giúp đỡ. Vì vậy, tôi hy vọng khi tôi đến đó, cô sẽ không đứng ngáng đường. Còn bây giờ, về những điều xấu mà cô bảo mình đã làm ấy, có phải nạn nhân của chúng là kẻ ác ôn không?”
Charlotte ngồi thẳng dậy. “Phải,” cô thì thầm.
“Tốt. Bước đầu như vậy là cũng tạm được rồi. Bây giờ hãy để tôi kể cho cô nghe về thế giới ngoài kia nhé. Trong đời mình, tôi đã yêu hai người đàn ông, và cả hai đều cố gắng thuyết phục tôi rằng thế giới là một nơi tốt đẹp, rằng bọn tôi có thể giúp cho nó trở nên tốt đẹp hơn. Khi tôi phát hiện ra cỗ máy đào, khi mơ thấy mình đào hầm sang đây, tôi cứ đinh ninh đấy là việc phải làm. Nhưng nó chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ. Còn hai người tràn trề hy vọng trong lồng ngực ấy hả? Cả hai đều đã chết rồi. Thế giới tôi sống là vậy đó.”
“Máy đào ư?” Charlotte hỏi. Cô cố gắng diễn giải thông tin này. “Mọi người đến được cái tháp giống kia qua chốt gió cơ mà. Leo đồi mà đến chứ.”
Thoạt đầu, Juliette chẳng nói chẳng rằng. “Tôi cho mồm đi xa quá rồi,” cô nói. “Tôi phải đi đây.”
“Không, khoan đã. Giúp tôi hiểu với. Mọi người đã đào hầm từ tháp giống này sang tháp giống khác à?” Charlotte rướn tới trước và một lần nữa trải các ghi chú ra, chộp lấy tấm bản đồ. Đây là một trong những câu đố tưởng chừng vô nghĩa, cho đến khi ta được cung cấp thêm một quy tắc mới hoặc một thông tin mới. Cô lần theo một đường màu đỏ ra ngoài các tháp giống, đến một điểm đề HẠT GIỐNG.
“Tôi nghĩ thông tin này quan trọng đấy,” Charlotte nói. Cô cảm thấy phấn khích trào dâng. Cô đã nhìn ra cách thức của trò chơi, hiểu mọi thứ sẽ có kết cục ra sao sau hai trăm năm nữa. “Tôi nói thế này cô phải tin nhé: tôi đến từ thế giới cũ. Tôi cam đoan đấy. Tôi đã thấy nó phủ kín những giống cây trồng... mọc trên mặt đất, như cách cô gọi. Còn về cái thế giới trông điêu tàn ngoài kia ấy, tôi không nghĩ tình trạng đó trải dài bất tận đâu. Tôi đã thấy được một chút. Và cả những thiết bị cô gọi là máy đào nữa. Có lẽ tôi biết chúng dùng để làm gì rồi. Nghe tôi nhé. Ở bên này, tôi có một bản đồ mà anh tôi cho là quan trọng. Nó vẽ một loạt đường dẫn đến một địa điểm được đánh dấu H-Ạ-T-G-I-Ố-N-G.”
“Hạt giống,” Juliette nói.
“Ừ. Những đường đó trông giống đường bay, mà như thế thì phi lý quá. Nhưng tôi nghĩ chúng dẫn đến một nơi tốt đẹp hơn. Tôi nghĩ những cỗ máy đào cô tìm thấy không dùng để di chuyển giữa các tháp giống đâu. Tôi nghĩ...”
Sau lưng cô có động. Mặc dù đã chờ đợi điều này hàng bao giờ, hàng bao hôm qua, Charlotte vẫn nghệt cả người ra. Dù luôn lo sợ chúng đang truy bắt mình, dù luôn biết rằng chúng sẽ đến bắt mình, thì cô cũng đã quá quen với việc ở một mình rồi.
“Cô nghĩ gì cơ?” Juliette hỏi.
Charlotte quay lại và nhìn thấy cánh cửa phòng điều khiển máy bay mở tung. Đứng trong hành lang là một người đàn ông ăn mặc giống những kẻ đã ghìm anh cô xuống. Người ấy đơn phương độc mã lao đến chỗ cô, quát bảo cô đứng yên, la lối bắt cô giơ hai tay lên. Anh ta chĩa súng vào cô.
Giọng Juliette vang lên trên đài. Cô yêu cầu Charlotte nói tiếp, cho cô biết những cỗ máy đào dùng để làm gì, bảo cô trả lời. Nhưng Charlotte còn mải bận làm theo lệnh người kia; một tay cô giơ cao quá đầu, tay còn lại giơ cao hết mức cơn đau cho phép. Và cô biết cuộc chơi đã tàn.